[Cửu Giới Hệ Liệt] - Thất Lạc Phong Ấn

Chương 20: Thú nhận (trung)




Một hương vị khác của tình yêu.

Nắng chiều vỡ vụn thành vô vàn đốm nhỏ, lấm tấm trải trên chiếc bàn ăn đã được trang trí tinh tế, những món ăn thịnh soạn và cả… chú mèo đen đang bị xích lại.

Nấu nướng xong xuôi, vị đầu bếp nào đó mới bế mèo lên đặt cạnh bộ dao nĩa đối diện với ghế đầu bàn.

Mèo đen kêu lên một tiếng tỏ vẻ cảm ơn, cúi đầu xuống toan dùng bữa thì bất chợt trước mặt bị một cái nĩa chặn lại.

“Meo.” Kháng nghị.

“Meo meo…” Dự báo là mình sắp dỗi rồi đấy.

“Meo, meo, MEO!” Cảnh cáo đối phương mình giận rồi đó nha.

Ansbach dịu giọng dụ dỗ: “Biến thành người là cho em ăn ngay.”

Hai chân trước của mèo đen rụt về, cổ họng đột nhiên phát ra tiếng gào tan nát cõi lòng: “Meo ~ Meo~ Meo…” Tiếng kêu ỉ ôi như đang cầu cứu nghe có vẻ đặc biệt mê ly.

Ansbach đứng dậy cầm lấy xích mèo buộc nó lại, những vết cào dài rộng khác nhau liên tục xuất hiện rồi biến mất rồi lại xuất hiện trên mu bàn tay anh cũng mặc kệ, anh chỉ cười tươi rói và nói: “Nếu em không muốn ăn cơm với tôi thì tôi chỉ đành dùng bữa với cục cưng của tôi thôi.”

Mèo đen ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực.

Ansbach cười cười, “Cục cưng của tôi đương nhiên vẫn là em mà.”

Trong lòng mèo đen lóe lên linh cảm không lành, quả nhiên Ansbach bồng Oregon ra khỏi phòng ngủ, đặt y ngồi vào ghế đầu bàn, dùng ngón tay gạt nhẹ lọn tóc mái vàng óng của Oregon sang một bên, nâng cằm y lên và nhẹ nhàng trao cho y một nụ hôn triền miên.

Nhưng trong lúc hôn, anh lại nhìn mèo đen không hề chớp mắt.

Mèo đen cũng nhìn anh không chớp mắt.

Thời gian trôi đi, lòng tin và cảm xúc thẳm sâu trong mắt dần lắng đọng – Đây là điềm báo cho việc anh bắt đầu mất kiên nhẫn.

Mép Ansbach nhếch lên đầy vẻ ma quái và giễu cợt, bàn tay đỡ cổ Oregon chầm chậm lần mò xuống dưới, luồn vào cổ áo, dùng ngón cái miết qua miết lại xương quai xanh của y. Tay anh sau đó dừng lại trên cút áo sơ mi của Oregon, ánh mắt anh tối lại, ngón tay búng nhẹ một cái, chiếc nút bật ra khỏi áo, để lộ da thịt nõn nà nơi vai.

Những hình ảnh nóng bỏng kích tình thi nhau hiện lên trong đầu Ansbach, đánh thức dục vọng của anh, khiến anh quên mất mục đích ban đầu và mải đắm chìm trong mật ngọt khi thân mật với da thịt của người yêu.

Anh dùng ngón tay nâng cằm y, đặt môi hôn xuống nơi gồ lên ở cổ rồi hôn thẳng xuống dưới.

“Meo!” Mèo đen kêu lên một tiếng, toàn thân bỗng nhiên phóng to ra nhào lên bàn.

Mắt Ansbach sáng lên, toan giơ tay đỡ nhưng thân thể trắng nõn ấy lại biến mất chỉ trong một giây hệt như cái bóng, khôi phục lại hình mèo. Nếu không phải trên pizza còn để lại dấu do bị đè vào, anh gần như tưởng rằng vừa rồi chỉ là ảo giác của riêng anh.

Tim Ansbach thắt lại, nhanh chóng thả Oregon ra rồi cởi xích cho mèo và kiểm tra hơi thở của nó.

Mí mắt mèo đen giật khẽ, để lộ ra một cái khe nhỏ xíu.

“Khó chịu chỗ nào?” Ansbach cố gắng khống chế các ngón tay đang run lẩy bẩy của mình để vuốt ve lưng nó.

Mèo đen rụt bốn chân vào người rồi nhắm mắt lại.

“Đừng nhắm mắt mà!” Ansbach hoảng hồn gào lên.

Mèo đen giật thót, chầm chậm mở mắt ra.

Bất thình lình Ansbach xông ra khỏi nhà, cửa sập vào cái rầm.

Í?

Mèo đen tròn mắt. Diễn hơi bị sâu hả ta?

Nó nằm nghiêng trên bàn, đầu hơi ngẩng lên, mắt láo liên nhòm ra bên ngoài. Một lúc sau, tiếng mở cửa vang lên, đầu nó lập tức ngoẹo qua một bên, cả người đổ bẹp xuống bàn.

Dù nó phản ứng cực nhanh nhưng vẫn không qua được mắt Ansbach.

Chút xót xa còn lại trong lòng bốc hơi sạch sành sanh, lửa giận lại bùng lên hừng hực, anh đi đến cạnh mèo kéo ghế ngồi xuống.

Trong phòng khách bỗng nghe bịch một tiếng.

Là do gió thổi tung rèm nửa, hất chậu hoa nhỏ đặt bên cửa sổ xuống đất. Hoa giả rơi ra khỏi chậu, sỏi vụn màu sắc sặc sỡ rơi tung tóe trên mặt đất.

Người mèo đen giật bắn lên rồi lại co chân ngã ập xuống bàn, miệng khẽ rên hừ hừ. Nếu chẳng phải bắt gặp bản mặt tươi rói của nó, trong lòng Ansbach chắc đã xót xa áy náy không biết làm sao.

Còn giờ đây…

Vẫn chả biết nên làm thế nào, không biết nên dùng cách gì để trừng phạt nhóc con gian xảo này đây!

“Tôi nhìn thấy rồi.” Ansbach nói.

Đôi mắt mèo đen đảo tròn, nó cúi đầu xuống, tròng mắt trong veo như pha lê không ngừng liếc trộm anh.

Ansbach xoay lưng đi vào phòng khách, cúi người nhặt chậu và hoa giả lên, xếp sỏi vào chậu từng viên từng viên một. Đến viên cuối cùng, tâm trạng của anh đã đỡ hơn nhiều. Anh mang chậu hoa đến đặt trên bàn ăn trước mặt mèo đen, “Không muốn trò chuyện với tôi sao.”

Mèo đen nhắm mắt giả chết.

Anh giơ tay lên để cách người mèo khoảng hai tấc, làm như đang vuốt dọc theo người nó, chầm chậm “vuốt” xuống tới đuôi rồi rụt tay lại, xoay người bỏ vào phòng ngủ.

Mèo đen bật dậy nhìn cánh cửa phòng ngủ mở toang xong lại quay sang nhìn Oregon ngồi gần bàn ăn, vẫy đuôi phóng tới ngay cạnh bánh pizza bắt đầu ăn trông rất sang chảnh.

Nằm trong phòng ngủ, Ansbach chẳng muốn nghe thấy tiếng động bên ngoài chút nào. Mãi không thấy mèo ta xuất hiện với vẻ mặt áy náy, anh biết ngay những gì nó làm sau đó tuyệt đối không phải những việc anh thích. Quả nhiên anh nghe thấy tiếng chén dĩa leng keng.

Ăn sướng miệng quá nhỉ.

Ansbach hờn dỗi nghĩ.

Tôm chắc vừa ăn lắm chứ gì?

Còn có tiếng húp nước, chắc là đang nhấm nháp canh cá?

Mình không bỏ thêm “phụ gia” vào canh cá đúng là mình hơi bị hiền quá!

Ansbach trở người nằm nhìn khung cửa sổ nhỏ, trên cửa sổ cũng đặt một chậu hoa giả.

Nghe nói là tử la lan, hoa nho nhỏ, mềm mềm, xinh xinh, giữa nền lá xanh mướt trông càng tràn trề sức sống.

Người thích trồng hoa là Oregon. Có một khoảng thời gian y thậm chí còn đội vòng hoa đi dạo khắp nơi, chẳng buồn để ý việc người ngoài nhìn mình bằng ánh mắt quái dị. Lúc nào y cũng thích làm theo ý mình.

Nhưng theo cách nhìn của Ansbach lúc ấy, Oregon thà rằng chuyên tâm chăm sóc mấy thứ chẳng có sự sống như hoa cỏ chứ không thèm quan tâm tới mình, đúng là cố ý gây sự với anh! Khinh miệt anh! Xem thường anh!

Vì vậy anh bèn dẫn dắt đám người điên của Malkavian đến càn quét lãnh địa của Gangrel.

Nhìn Oregon và đám con cháu của y nhảy nhót trên chiến trường, đánh rơi cả vòng hoa xuống đất, anh vô cùng đắc ý.

Anh cảm thấy địa vị của mình trong mắt Oregon tăng lên đáng kể.

Sau đó…

Anh mất đi Oregon, mất đi triệt để.

Nỗi đau tột độ đánh tan lòng kiêu ngạo của anh, ép anh không thể nào không học lại khóa dạy “tôn trọng”, nhưng khóa này không bao gồm việc trồng hoa tỉa cỏ. Nếu không nhờ Macewen, khu vườn nhà anh đừng nói hoa hồng, e rằng cả lá cũng chẳng mọc nổi. Giờ xem ra có lẽ do anh tự chuốc lấy phiền phức mà thôi.

Căn nhà gỗ nhỏ trên Biển Đỏ không có Macewen, vì vậy khi bày biện, anh phải phí bao công sức mua hoa giả để trang trí. Ngoài việc không cần tưới nước, chúng trông không khác hoa thật là bao.

Ansbach còn phải tự thấy cảm động cho việc anh dày công suy nghĩ, thế nên hành vi lạnh nhạt của Oregon khiến anh bốc hỏa!

Cái tên không có lương tâm!

Anh đột nhiên bắt lấy chậu hoa ném mạnh xuống đất.

Mèo đen ăn uống no nê, đang tập trung “xử lý” bộ lông thì thấy một chậu hoa bay theo hình vòng cung trên không lướt qua đầu mình. Nó hứng thú nhìn và ngáp một cái.

Tối nay không được ngủ trong phòng ngủ rồi.

Sô pha ngoài phòng khách cũng khá êm.

Ansbach nằm giận dỗi cả đêm, cảm thấy uất ức vô cùng cực, cuối cùng quyết định tự đi chấm dứt màn chiến tranh lạnh do chính anh khởi xướng. Vì anh nhận ra với mèo đen mà nói, nó còn cầu cho anh phớt lờ nó đi.

Nếu đã vậy sao anh phải chiều theo ý nó chứ?

Ansbach nhếch mép trào phúng.

Xem ra mình đóng vai người tốt hơi bị lâu làm y quên mất bộ mặt thật của mình rồi. Đến lúc phải nhắc nhở y một tí.

Anh sải bước ra khỏi phòng ngủ, và rồi… Anh sững người.

Oregon mà hôm qua anh đặt trên ghế gần bàn ăn vẫn vô cảm ngồi đấy, nhưng trong bếp lại thấp thoáng bóng lưng của một Oregon khác.

Anh bước thật khẽ vào nhà bếp như sợ quấy rầy đến Oregon, và cũng sợ mình tỉnh khỏi giấc mộng. Mãi đến khi Oregon nhấc nồi đặt lên bếp, tiếng nước trong nồi sôi sùng sục, anh mới choàng tỉnh, bổ nhào lên ôm lấy Oregon từ sau lưng, cắn thật mạnh vào cái cổ trắng mềm của y.

Vị máu quen thuộc phun ra từ vết thương bắn vào trong miệng, tràn ngập đầu môi chót lưỡi. Cảm giác thỏa mãn khi máu của người yêu và nước bọt của mình hòa lẫn vào nhau khiến anh kìm lòng không đặng rên khẽ một tiếng.

Sắc mặt Oregon hơi thay đổi, y cười khẽ, lấy tay vuốt ve gáy anh, “Anh khiến thời gian tôi biến thân bị rút ngắn.”

Vừa nói xong, trong lòng Ansbach xuất hiện một chú mèo đen.

Ansbach: “…”

Mèo đen ngáp dài đầy vẻ lười biếng, vẫy đuôi rồi ngủ mất.

Ansbach đẩy nó.

Mèo đen không nhúc nhích.

“…Này.” Ansbach nói bằng giọng hoài nghi: “Lại đóng phim nữa hả?”

Mèo đen thả lỏng bốn chân, ngoẹo đầu qua một bên như đang hôn mê.

Ansbach kiên trì lắc nó, “Ít nhất nấu xong bữa này cho tôi đã.”



“Dậy đi nào.”

Vẫn là chàng đầu bếp Malkavian phụ trách nấu nướng ngày ba bữa.

Thức ăn rất phong phú, bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng bao gồm sữa tươi và sandwich hải sản, món chính bữa trưa là tôm hùm, cộng thêm súp sò điệp, bữa tối là cá nướng và cà ri cua, tất cả đều là món khoái khẩu của mèo ta, hại nó ăn miết đến nỗi cái bụng tròn vo. Lúc đi vòng vòng cho tiêu đồ ăn, đầu nó cứ lúc lắc trông vô cùng thỏa mãn.

Quý ngài đầu bếp lại hoàn toàn tương phản. Từ sáng tới giớ sắc mặt anh đã u ám, cả người đen sì như mới chui ra khỏi mỏ than, cả CO2 thở ra cũng sắp biến thành khói đen. Tối đến, anh chìm hẳn vào bóng đêm, chỉ có cặp mắt vẫn sáng lấp lánh mặc dù không hề bật đèn, lúc nào cũng chăm chú theo dõi mỗi cử động nhỏ nhất của mèo đen.

Mèo đen quyết định lên sô pha đi ngủ sớm.

Ansbach không xua nó vào phòng ngủ mà chỉ pha một cốc hồng trà ngồi đối diện nó đọc sách.

Mỗi lần anh cúi đầu xuống, mèo đen sẽ ngước mặt lên liếc anh một cái, nhưng lúc Ansbach phát hiện, nó lại gục mặt vờ như ngủ say.

Đến mười hai giờ, Ansbach đột nhiên đổi tư thế ngồi, nhìn chòng chọc vào mèo đen với đôi mắt sắc như dao.

Mèo đen vốn đang mơ màng, bị anh nhìn chằm chằm như vậy nó không thể không giật mình tỉnh mộng.

Ansbach phấn khởi nhìn nó, “Mười hai giờ rồi.”

Mèo đen: “…”

Ansbach hỏi: “Đây là điều kiện biến thân của em đúng không? Mỗi ngày một lần?”

Mèo đen nhìn anh đã đời rồi nằm xuống ngủ tiếp. Từ sau ngày biến thành mèo, Oregon vẫn luôn sinh hoạt theo thời gian biểu của mèo, mười giờ tối trở đi mà không ngủ thì sáng hôm sau sẽ như uống thuốc ngủ, nhất quyết không cho ai quấy rầy.

Ansbach trợn mắt nhìn nó một hồi, xác định nó quyết định ngủ thật thì chỉ đành chấm dứt màn “vọng phu” đơn phương, tắt đèn biến thành dơi rồi nằm xuống cạnh mèo đen, sải cánh choàng qua người mèo. Mèo đen nửa tỉnh nửa mơ hé mắt ra nhìn, sau đó cong đuôi quấn lấy cổ dơi.

Dơi: “…”

Tuy tư thế hơi kỳ cục nhưng xem như đã được cận kề như một.

Hôm sau, trời mới tờ mờ sáng.

Ansbach ôm mèo trong lòng ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào nó không nói câu nào.

Mèo đen thức dậy nhìn thấy anh thì duỗi lưng ngồi dậy, chuẩn bị chạy vòng vòng quanh nhà để rèn luyện thân thể. Ba bữa hôm qua ăn hơi no quá, nếu không vận động thêm tí xíu y sợ mình thật sự biến thành mèo mập mất thôi.

Chân nó vừa thò ra, mũi đã ngửi thấy mùi máu tươi lan tỏa trong không trung.

Ansbach cầm dao găm thong thả cắt vào cổ tay.

“Máu là nguồn năng lượng để em biến thân đúng không?”

“Uống máu của tôi đi.”

Anh mỉm cười nhìn nó đầy về yêu chiều.

Mèo đen cảm thấy tim lạnh buốt.

Sao mình lại quên nhỉ, mặc cho Ansbach trăm năm gần đây thay đổi thế nào, anh vẫn mang bản chất của Malkavian.

Nó nhẹ nhàng nhảy lên sô pha, thè lưỡi liếm vết thương của anh.

Ansbach nhìn xuống chú mèo trong lòng, để mặc cho nó liếm láp vết thương, nhưng khi lưỡi nó vừa rời khỏi cổ tay, dao găm của anh lại nhanh chóng lướt qua chỗ cũ, máu tươi phun ra tung tóe.

“MEO!!!” Mèo đen xù lông, lăm lăm gườm con dao trong tay anh như kẻ thù không đội trời chung.

Ngắm nó một lúc thật lâu, anh phì cười đặt dao xuống rồi ôm nó lên, dùng mũi cọ vào cổ nó, “Tôi nhớ em lắm, nhớ em vô cùng.”

Cảm giác lông mèo cà vào miệng đột nhiên biến mất, thay vào đó là thớ thịt mềm mại mang theo hơi thở ấm áp, cảm xúc của anh bỗng chốc vỡ òa. Có nhung nhớ, có giận dỗi, có sầu thương, có nhượng bộ… Anh hung hăng siết chặt vòng tay, ép con người kia vào sâu trong lòng, dường như chỉ có như vậy, anh mới dám khẳng định…

Người yêu của anh đã quay về.

Không bao giờ biến mất nữa.