Cửu Liên Hoàn

Chương 24




CHƯƠNG 24

Khi nghe sư phụ đột nhiên nói mấy lời đó, Thạch Trụ liền ẩn ẩn cảm giác được đại khái sắp có gì không hay xảy ra, mắt thấy sư phụ lại bắt đầu mơ hồ, y rất hoảng rất đau, điều duy nhất y nghĩ đến chính là muốn đi tìm Đinh Linh Nhi trở về, muốn cho cha con hai người có thể gặp mặt nhau lần cuối, y đơn giản dặn dò mấy câu, rồi liền đi đến Dung trạch.

Lần này y đã gom đầy dũng khí, quấy nhiễu kẻ gác cửa, cuối cùng tên Lý lão đầu độ tuổi cũng khá lớn đó không kiên nhẫn nổi nữa mà phát hỏa, “Làm cái gì đây? ! Có phải là muốn đợi đến lúc ta tìm người đi xiên ngươi vứt đi phải không?”

“Cầu ngài đi thông báo một tiếng đi.” Thạch Trụ khổ sở cầu xin, “Ngũ tiểu thiếp của các ngài sẽ nhớ ơn ngài mà.”

“Ngũ tiểu thiếp!……….Hâng! Còn không biết là có ai thèm nhớ đến nàng ta không đây!” Lý lão đầu khinh thường hừ mũi.

Lòng của Thạch Trụ lạnh xuống một nửa, thế này nghe ra, mấy ngày này Linh Nhi dường như không sống tốt.

Lý lão đầu nhìn Thạch Trụ đã ngây ra, nửa ngày liền nổi giận mắng, “Đều giống nhau là cái thứ không biết lấy lòng người khác!” Ông tàn nhẫn đẩy Thạch Trụ đi, “Đi! Cút xa một chút! Nếu đến nữa liền bắt ngươi nhốt lại!”

Đầu đường vắng lặng, một chiếc xe hơi màu đen lặng lẽ dừng lại, Triệu phó quan bước xuống xe mở cửa, Hạ Thiên Thành đi ra, một trận hàn phong khắc cốt mạnh mẽ thổi qua, hắn theo bản năng kéo lại áo khoác da.

“Phu nhân, ngài cẩn thận.” Triệu phó quan ở phía sau đỡ Dung Tú Anh xuống xe, bụng của nàng có hơi nhô ra, đã mang thai được ba tháng rồi.

Hạ Thiên Thành đã đi trước bước lên bậc thềm. Hắn đi được hai bước đột nhiên chú ý đến trên bậc thang lại có một người đang nằm, người đó khi nghe được tiếng bước chân xong thì cũng ngẩng đầu lên, hai người đối mặt nhìn nhau.

Hạ Thiên Thành không ngăn được kinh ngạc ngây ra, là y……….?

Nam nhân trước mặt, bộ dáng chắc khỏe sớm đã không còn xuất hiện trong ký ức, mặt y xanh xao, ốm đến đáng thương, trên người bận một chiếc áo đen có đến mấy mảnh chắp vá, thắt lưng cột chặt một miếng vải bố, cả người nhìn thấy quả thật so với mấy kẻ đầu đường suốt ngày khổ lực bôn ba sống tạm không có gì khác biệt, y tại sao lại tàn tạ đến mức này?

Mà nam nhân nhìn thấy hắn, không ngoài suy đoán là liền tái nhợt đi, y sợ hãi đến cúi đầu thật thấp.

………Cái bộ dạng ủy khuất này con mẹ nó một chút cũng không đổi!

Dung Tú Anh và Triệu phó quan đã đi đến bên cạnh hắn, Hạ Thiên Thành lại vẫn không muốn động. Triệu phó quan nhìn nam nhân run rẩy co lại kia, không nén được nhăn mày nhíu mi, làm sao lại là y? !

Hạ Thiên Thành đột nhiên cảm thấy được tình cảnh này có chút quen thuộc, dường như lần trước là bắt tên nam nhân này về, cũng là khi đang đưa Dung Tú Anh về nhà mẹ đẻ, nên nói thế giới này nhỏ bé hay là chuyện quá trùng hợp đây? Còn có, một ngày trời lạnh thế này y ở chỗ này đông lạnh làm gì?

“Thiên Thành?” Dung Tú Anh thấy Hạ Thiên Thành không động đậy, liền nghi hoặc thuận theo ánh mắt của hắn mà nhìn thử, nàng chỉ thấy được một tên nam nhân tựa như ăn mày.

Hạ Thiên Thành vô thức nhìn nàng một cái, hắn đang nghĩ cái gì đây.

Nam nhân lại càng co rụt lại.

Triệu phó quan nói không rõ được nguyên nhân, nhưng ông cảm thấy được nếu như không đi tiếp thì sẽ lại có chuyện xảy ra, nhưng mà cái tên chân đất này, trên đường lớn không cẩn thận nhìn thấy đều sẽ sinh ra chán ghét, đại soái sẽ không lại chú ý đến y lần nữa chứ, nếu vậy ngài lúc đầu cần gì hà tất phải thả y ra?

Thật ra Hạ Thiên Thành tự mình cũng không biết lúc đầu vì sao lại thả y ra, hắn chỉ là cảm giác được sự tồn tại của nam nhân này sẽ gây phiền toái cho hắn, hơn nữa hắn cũng không muốn lại nghe Lâm Vân Sinh lải nhải chuyện này mãi. Nghĩ lại thì cũng đã nhốt người ta lâu như thế rồi, nếu như giữ lại làm tâm loạn, không bằng cứ đuổi phứt y đi. Chỉ là sau đó hắn lại nghĩ, quá tiện nghi cho tên tiểu tử đó rồi, đem y thả đi, y nhất định là rất cao hứng đi.

Hắn trăm triệu lần không ngờ được là nam nhân này sẽ biến thành bộ dáng thảm thương như hiện tại, hơn nữa Hạ Thiên Thành còn không khỏi ảo não phát hiện, bộ dạng xui xẻo của nam nhân này mặc dù vẫn khiến cho hắn tức giận vô cùng, nhưng lại cũng chạm đến một sợi thần kinh nào đó trong tim hắn, nhìn thấy y muốn chạy mà lại không dám chạy, muốn trốn lại không có chỗ trốn, không biết tại vì cái gì mà vào lúc ngày đông toàn thân lạnh xanh tím, nước mũi muốn chảy mà vẫn ở chỗ này, hắn liền không muốn cứ như thế mà đi.