Cửu Liên Hoàn

Chương 43




CHƯƠNG 43

Hạ Thiên Thành đã dấn bước lên đi vào trong, Thạch Trụ thảm đến không còn huyết sắc nhìn hắn.

Giường của Thanh Thanh nằm bên phải giường của Đinh Linh Nhi, thấp bé ở phía dưới của sổ, Hạ Thiên Thành cau mày đánh giá chăn nệm bông xanh được sắp xếp chỉnh tề trên giường, nói thật, độ sạch sẽ này còn hơn rất nhiều so với chỗ mà lần đầu tiên hắn ngủ với Thạch Trụ.

“Qua đây đi.” Hạ Thiên Thành ngồi cố định trên chiếc giường không thể coi là rộng rãi bao nhiêu, mục quang mới chuyển đến trên người Thạch Trụ lúc này tựa như đã hóa đá, nam nhân này, sắc mặt thật sự là đủ khó xem lắm rồi.

Thạch Trụ không hề động đậy

“……..Ta kêu ngươi lại đây.” Không nghe được bất kỳ âm thanh cử động nào, thanh âm hờ hững liền lập lại, hai tay của Thạch Trụ chặt chẽ xiết lại.

Y tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể để hắn ngay tại đây……..khóe mắt Thạch Trụ nóng lên, y cúi đầu thật thấp.

Thạch Trụ biết chỉ cần là Hạ Thiên Thành muốn làm, thì y tuyệt đối không có khả năng phản kháng trốn tránh được, nhưng mà lần này…….trong lòng Thạch Trụ một mảng lạnh lẽo, y tuyệt vọng nhìn mặt đất.

“……Không nguyện ý sao……” Trong mắt Hạ Thiên Thành trong nháy mắt bắn ra tinh quang, hắn sao lại không nhìn ra được xuẩn nam nhân này đang nghĩ cái gì chứ?

Hơn nữa chính bởi vì phản ứng của y lại rất chuẩn xác với dự liệu của hắn, mới khiến cho trong lòng hắn lại càng cảm thấy không vui, hắn cố gắng áp chế một lúc lâu, trong một thoáng đã muốn nhịn không được mà phát tác.

Nhưng mà lúc này, hắn vẫn nhịn được, không biết là vì sao, nhìn thấy bộ dáng Thạch Trụ tựa như trời sập đó, hắn lại không thể nhẫn tâm xuống tay, lẽ nào sau rất nhiều ngày trôi qua trong hòa bình khiến hắn quen rồi, làm hắn không còn muốn tiếp tục cưỡng bách y nữa sao? Hạ Thiên Thành không phải không ưu tư. Hắn có hơi trầm ngâm, xem ra có một số lời, là tuyệt đối phải nói rõ, khiến cho nam nhân này không cảm thấy áp lực.

Hạ Thiên Thành không biết bản thân làm quái gì phải phí công như thế, sau rất lâu mới chậm rãi nói, “Ta biết, trong lòng của ngươi nhung nhớ nữ nhân này, nhưng mà nàng là tiểu thiếp của Dung Trọng Anh, cho dù là hắn không cần nữa, cũng không đến lượt ngươi. Nếu ngươi và nàng tiếp tục thế này, để cho tên tiểu tử đó biết được thì các ngươi cũng không dễ chịu gì đâu, những điều này, ngươi đều chưa từng nghĩ qua đi?”

Thạch Trụ ngốc lăng, y kinh ngạc ngẩng đầu lên, không thể tin rằng Hạ Thiên Thành sẽ nói với y những lời này, hơn nữa lại ngay vào lúc này.

“…….Nói thật cho ngươi biết, lão gia ta là đáp ứng cho chuyện của hai người các ngươi, nhưng mà phải đợi qua một khoảng thời gian a, còn phải xem biểu hiện của ngươi, ta vì ngươi mà đắc tội với thân thích, còn không phải là vì thành toàn cho tư tình mật ý của các ngươi sao.” Hạ Thiên Thành ảo não, đối với người này nói chuyện hắn cũng sắp muốn thay đổi luôn.

Nhưng mà Thạch Trụ lại không phải như hắn cho rằng như thế, y chưa từng nghĩ qua những điều này, y thật sự một chút cũng không có dám kỳ vọng, đối với lời của Hạ Thiên Thành, y căn bản không dám tưởng tưởng thành sự thật bao giờ, y sớm đã chết tâm từ lâu rồi, không cần tính đến chuyện y không đấu lại một số người, đơn giản chỉ riêng bản thân y hiện tại cái dạng này, có điểm nào còn đủ tư cách chứ.

Lúc này thấy Hạ Thiên Thành nói như thế, trong mắt Thạch Trụ lại không thể nhẫn được cảm thấy chua sót. “……”

Mà Hạ Thiên Thành lần đầu tiên nói chuyện với nam nhân này nhiều như vậy, trong lòng cũng không ngăn được có chút quái quái, nhất thời trong phòng lại trầm tĩnh lại.

Cánh cửa bị người nhẹ nhàng đẩy vào, đầu của Thanh Thanh thò vào thăm dò trước tiên, khi nàng nhìn thấy được Hạ Thiên Thành đang ngồi yên lặng, liền bị dọa cho trái tim như muốn nhảy khỏi ***g ngực, ông trời ơi, nàng sẽ không thật sự xui xẻo như vậy chứ.

Hạ Thiên Thành đã nhìn thấy nàng, sắc mặt đông lại, Thanh Thanh vội vàng run rẩy lên tiếng: “Lão gia!” Nàng len lén đi vào tránh trong góc phòng.

“ Ngươi tốt a.” Hạ Thiên Thành lạnh lùng nói.

Thanh Thanh lại càng run rẩy, cuối thấp đầu không dám trả lời.

“Nói đi, làm quái gì mà đi mất?”

Trong đầu Thanh Thanh kịch liệt xoay chuyển, lão gia đã từng nói với nàng, có chuyện gì đều phải hồi bẩm lại cho hắn rồi mới có thể làm, nhưng mà tình huống hôm nay thì đâu thể do nàng làm chủ được. Một người luôn rất nhạy bén như nàng sau khi đem chuyện hôm nay trước sau xâu chuỗi lại, trong lòng sớm đã hiểu rõ được tám chín phần, rõ ràng là muốn mạng của nàng mà, nhưng nàng lại không dám nói đúng sự thật, nếu không, cái mạng nhỏ này của nàng lại càng xong rồi.

“Lão gia, hôm nay mẹ của Thanh Thanh thân thể không khỏe, vốn là nghĩ chỉ trở về thăm một cái rồi trở lại liền, không nghĩ là lại chậm trễ như vậy, xin lão gia trách phạt.” Thanh Thanh căng chặt da đầu nói dối.

Hạ Thiên Thành lạnh lẽo nhìn kỹ nàng, nửa ngày, hâng một tiếng nói: “Ngươi dám tự tiện làm chủ a, nhưng mà, ta thấy y chiếu cố cũng rất là quen tay đi, nghĩ tất là đã làm không ít lần…… Ngươi nói xem ta còn cần ngươi để làm gì nữa?”

Mặt Thanh Thanh trắng bệch đi, nàng đột nhiên quỳ phục xuống đất: “Lão gia, Thanh Thanh không bao giờ dám nữa, xin ngài đừng đuổi Thanh Thanh đi, trong nhà của Thanh Thanh chỉ có thể dựa vào Thanh Thanh thôi.”

Hạ Thiên Thành mặt không chút biểu tình, hắn không còn muốn để ý đến nàng nữa, quay sang Thạch Trụ ôn thanh nói: “Hiện tại ngươi có thể đi rồi chứ?”

Thạch Trụ sớm đã ngốc ra nhìn, nghe được câu hỏi của Hạ Thiên Thành, kinh ngạc hồi thần.

Y chậm chạp đi về phía cửa, lúc đi qua Thanh Thanh, lại cầm lòng không đặng mà trộm nhìn nàng một cái, y trước giờ chưa từng nhìn thấy một nữ hài tử nào lại sợ hãi tuyệt vọng đến mức độ này, không biết tại sao, y lại cảm thấy rất áy náy.

Lúc sắp ra khỏi cửa lại trộm nhìn về chiếc giường một cái, Linh Nhi lúc này đã rất an tĩnh ngủ say rồi.

Đêm này, Hạ Thiên Thành làm đặc biệt kịch liệt, Thạch Trụ đã lâu rồi không có khó chịu như thế, chờ cho đến lúc Hạ Thiên Thành cuối cùng cũng phát tiết đủ rồi, Thạch Trụ đã ngay cả người cũng đều không nhấc lên nổi, nhưng mà y cố gắng chịu đựng, úp mở nói, “Lão gia……ngài tha cho Thanh Thanh đi……”

Hạ Thiên Thành vốn là đang muốn ngủ rồi, lại không ngờ nghe được câu này, hắn quả thật đã cho rằng mình nghe nhầm, nam nhân này, y là đang cầu tình cho người khác sao? Hạ Thiên Thành quay người lại nằm trên giường nhìn Thạch Trụ, mặt của Thạch Trụ đỏ bừng lên.

“Ngươi nói cái gì?” Đã muốn giày vò người nam nhân này hơn nửa đêm rồi, vậy mà y luôn cố gắng chịu đựng không giống với lúc thường, thì ra là bởi vì câu nói này a, tâm tình của Hạ Thiên Thành lại kỳ quái là chuyển biến tốt hơn.

Tỉ mỉ nghĩ lại, đây chắc là lần đầu tiên y chủ động nói cái gì đó với hắn.

“…….” Thạch Trụ lại không dám mở miệng nữa, mục quang của y tránh né Hạ Thiên Thành.

Hạ Thiên Thành sao lại có thể dễ dàng cho y tránh né như thế, “Ngươi nói ta tha cho Thanh Thanh sao?”

Thạch Trụ gian nan gật đầu.

Thạch Trụ thế này thật sự là không nói rõ được có bao nhiêu mới mẻ thú vị, Hạ Thiên Thành đột nhiên cười, “Tha cho nàng đương nhiên là không phải không thể, nhưng mà ngươi đứng trên lập trường gì để cầu tình đây? Dựa vào việc ngươi lén lút làm chuyện gì đó sau lưng ta sao?”

Thạch Trụ vô thố nhìn hắn một cái, “……..Chúng ta……ta và sư muội…….không…….”

“Hâng, ta đương nhiên biết là không có, nếu không ngươi cho rằng ta sẽ tha cho sư muội của ngươi sao?” Hạ Thiên Thành đột nhiên tùy tiện nói ra câu nói này, nói xong rồi thì bản thân cũng có chút ngây đi, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, nếu như Thạch Trụ và Đinh Linh Nhi thật sự có gì đó, hắn đích thật là người đầu tiên không bỏ qua cho nữ nhân đó.

Thạch Trụ lại càng không nói ra được cái gì, câu nói này khiến y vô cùng kinh tâm, Hạ Thiên Thành hôm nay, thật sự là không thể nói rõ được có cái gì rất khác, nửa ngày trầm mặc, Hạ Thiên Thành lại trở mình, ngáp một cái thật lớn tiếng rồi nói: “Ngủ đi.” Thuận tay với lấy tắt đèn.

Trong phòng nhất thời một mảng đen kịt.

Nhưng mà đêm này Hạ Thiên Thành cuối cùng có ngủ hay không, chỉ có trời mới biết.