Cửu Liên Hoàn

Chương 44




CHƯƠNG 44

Cuối cùng cũng chỉ còn có ba ngày nữa là qua năm mới rồi, trên dưới Hạ phủ một mảng nào nhiệt rối loạn, chỉ có Thạch Trụ là đứng ngồi không yên.

Thật sự là đã đến lúc cần phải trở về rồi, nhưng mà đến nay cũng không có ai nhắc đến chuyện cho y về nhà, nhìn Hạ Thiên Thành mỗi ngày đều hành sự như không hề có chuyện gì, lẽ nào ngay cả hai ngày này hắn cũng đều không tính bỏ qua cho y sao?

Đồ đạc của Thạch Trụ sớm đã thu xếp xong hết rồi.

Thạch Trụ cũng đã từng nói qua với Từ Phúc Quang chuyện phải trở về nhà này, nhưng Từ Phúc Quang chỉ nói trước năm mới rất bận, bảo y qua hai này nữa rồi lại nói, sau đó cũng không còn để ý gì đến y nữa. Thạch Trụ thật ra có thể nhìn rõ, y không thể từ chỗ của Từ Phúc Quang đạt được câu trả lời, nhưng mà nếu như phải đi hỏi Hạ Thiên Thành, y lại vẫn không gom được dũng khí.

Y một chút cũng không thể lần rõ được con người đó, chỉ sợ hỏi ngược lại còn gây ra chuyện.

Thạch Trụ suy nghĩ không tồi, Hạ Thiên Thành đích thực là căn bản không dự tính sẽ cho y trở về, sư muội của y cũng đã đón đến rồi, y còn có cái gì tất yếu phải trở về nhà nữa? Hắn ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ qua.

Thạch Trụ cố gắng chịu đựng đợi thêm một ngày, đêm nay, không thể tiếp tục nhẫn nại được nữa, len lén đưa mắt nhìn Hạ Thiên Thành đang nằm nghiêng trên giường xem sách hết mấy lần, cuối cùng nhân lúc y đang rảnh lật sách mà úp úp mở mở: “……Hôm nay là hai mươi tám rồi….”

Đường nhìn của Hạ Thiên Thành chuyển từ trong sách ra nhìn Thạch Trụ, trong căn phòng tĩnh lặng đã lâu lại bị nam nhân này mở miệng nói chuyện, hắn có chút không phản ứng kịp, “…….”

Thạch Trụ bị hắn nhìn một cái lại càng khẩn trương, nhưng mà y ráng căng da đầu nói, “…..Trong nhà đang đợi về ăn tết……”

Hạ Thiên Thành từ từ đặt sách xuống, “Ngô?” Nam nhân này, y muốn nói cái gì?

“…….Ngày mai liệu ta có thể trở về không, đợi qua mùng ba là trở lại rồi…….” Thạch Trụ cúi đầu, y không dám nhìn Hạ Thiên Thành.

Ánh mắt của Hạ Thiên Thành lấp lánh, nửa ngày không nói câu nào, Thạch Trụ chờ đến hoảng loạn.

“Vậy ngươi trở về đi.” Hạ Thiên Thành cuối cùng cũng nói, hắn lại cầm quyển sách lên che phủ mặt, Thạch Trụ rốt cuộc có thể an lòng xuống. “Sư muội của ngươi ta sẽ cho người chiếu cố, hôm qua có người nói có một đại phu rất mát tay, ta dự định mời hắn đến xem bệnh cho sư muội ngươi.”

Thạch Trụ kinh ngạc.

“Đi tắm rửa đi, hôm nay ngủ sớm một chút.” Thanh âm của Hạ Thiên Thành từ sau quyển sách đạm nhiên vọng ra, Thạch Trụ hoàn toàn ngốc lăng.

“……Làm sao rồi?” Hạ Thiên Thành từ trên người của Thạch Trụ hơi hơi nâng thân dậy, y cứ một mực co người khiến hắn rất không vui lòng, cưỡng ép mấy lần cũng đều không thấy hiệu quả, nhướng mày lên nhìn chằm chằm nam nhân mang bộ mặt sầu khổ hoảng sợ này một lúc, hắn đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi lại đang muốn làm cái quỷ gì?”

Trong con mắt thâm thúy của Hạ Thiên Thành tuyệt đối không có một nửa ý cười, lúc này, hắn nghĩ hắn đã chịu đủ rồi, “Ta thấy nếu cách xa người nào đó con mẹ nó ngươi cũng không qua nổi cái tết này!”

Có trời biết hắn đã nghẹn suốt nửa ngày rồi, từ lúc nghe thấy Thạch Trụ nói muốn trở về, nam nhân này trừ cái đám người kia, trong đầu y con mẹ nó còn có thể còn ai nữa? Thật ra bên ngoài Hạ Thiên Thành bình tĩnh nhưng trong lòng lại phiền muộn ức chế không nói ra được, cắn chặt lấy môi nhìn chằm chằm nửa ngày, đột nhiên, trên tay dùng lực tách hai chân của Thạch Trụ ra, “Không có ai dạy cho ngươi, có yêu cầu gì, thì trước hết phải hầu hạ lão gia ta cho tốt rồi mới nói sao?”

Thạch Trụ không hề đề phòng theo phản xạ liền muốn co chân lại, nhưng mà lần này Hạ Thiên Thành thật sự dùng lực rất lớn, sức mạnh hắn ép lên y lớn đến kinh người, Thạch Trụ đã cảm giác được một ngón tay không chút do dự cưỡng chế nhét vào nơi đó, “……..Không……..” Thạch Trụ đau đến trong nháy mắt căng chặt lại thân thể.

Hạ Thiên Thành từ trên cao nhìn xuống chú mục vào gương mặt sợ hãi trắng bệch của Thạch Trụ, nương theo sự xâm phạm mạnh bạo của hắn, nơi đó đã thấm ướt một tầng mồ hôi lạnh dày đặc, nhưng trừ một tiếng cầu xin đầu tiên không kìm được ra, thì nam nhân này chỉ im lặng, cảm giác được y không thể khống chế được mà run rẩy, sự thô bạo trong tay của Hạ Thiên Thành không thể duy trì được bao lâu.

Đến lúc cuối cùng cũng xâm nhập, động tác của Hạ Thiên Thành quả thật có thể gọi là dịu dàng được rồi, hắn toàn tâm toàn ý cảm nhận tư vị mất hồn của khối thân thể này, mơ mơ hồ hồ nghĩ, muốn hắn phải rời xa thân thể này năm ngày, cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì a.

Thạch Trụ không hiểu rõ được biểu hiện lập đi lập lại của Hạ Thiên Thành trong đêm này, chỉ là sang hôm sau khi Từ Phúc Quang đến nói cho y biết có thể về nhà, y lại không hề kinh hỉ, lẽ nào y đã sớm cảm giác được sẽ như vậy rồi sao? Nhưng mà y lại không có dám kỳ vọng a.

Kỳ vọng đối với y mà nói, sớm đã là một chuyện rất xa xỉ rồi, có lẽ chỉ là y đã quá mệt rồi đi.

Sau đó Hạ Thiên Thành vạn lần không thể ngờ được, Thạch Trụ đi chuyến này, thế nhưng lại như hòn đá chìm trong biển tiêu thất không thấy nữa, cả cái Đinh gia ban cũng không thấy, hắn tìm kiếm một tháng, lại tìm thêm một tháng, đến khi được một năm, hắn cũng không còn nhắc đến người này nữa.

***

Hoa viên Hạ phủ.

“Lão gia, ngài quyết định phải đi rồi sao? Sơn Đông nơi đó loạn vô cùng, thổ phỉ hoành hành.” Dung Tú Anh bảo bà vú mang con gái Tư Vân đi, không phải không có lo lắng nói.

Hạ Thiên Thành gật đầu, “Kính Bình đã nhiều lần thành ý tương hẹn, nếu còn không đi cũng không tốt, nàng yên tâm đi, trên đường có vệ binh bảo hộ, sẽ không có chuyện gì.”

“……Nhưng mà lão gia……” Dung Tú Anh vẫn không an tâm.

Hạ Thiên Thành cắt lời nàng, “Được rồi, nàng đừng nghĩ nhiều nữa, thế nào thì cũng chẳng qua một tháng là trở về thôi, ta sẽ cẩn thận.”

Lúc này đang giữa mùa hạ, trong đình có gió mát mê người, Hạ Thiên Thành không còn nói gì nữa, lặng lẽ ngồi đó, thật ra, ở tại Bắc Bình sớm đã quá đủ rồi, sớm cũng nên đi ra ngoài cho khuây khỏa một chút.

Sáu ngày sau, Hạ Thiên Thành mang theo mười vệ binh đắc lực nhất rời kinh

Đến Tế Nam, Hạ Thiên Thành lại không có trực tiếp đi đến phủ của hảo hữu Trương Kính Bình, mà đầu tiên là đến một địa giới tụ họp tạp kĩ, đây đã trở thành một thói quen của hắn. Rõ ràng cũng biết trong biển người mênh mông sao lại có thể khéo léo mà tương ngộ cho được, nhưng vẫn là không kìm được mà muốn đi xem thử, đây là loại tâm tình nào, sớm đã không nghĩ còn muốn nhắc đến, nhưng dường như lại mãi mãi cũng đều không thể dứt bỏ được, theo từng ngày từng ngày trôi qua, một số chuyện ngược lại lại càng nhớ rõ ràng hơn.

Hắn không biết nam nhân đó lúc nào thì đã để lại ấn ký sâu đến thế trong lòng của hắn, nhưng tiếc là hiện nay có chút hiểu rõ, thì cũng đã muộn rồi.

Hắn không nhìn thấy được người đó, sau đó thì đến ngụ trong phủ của Trương Kính Bình, đã hẹn hắn đi đến Tế Nam sẽ dạo chơi đường lớn phố nhỏ, nhưng vẫn là không có tìm thấy.

Một tháng sau, Hạ Thiên Thành đúng hạn hồi kinh.

Mang theo đồ mà Trương Kính Bình tặng cho hắn, chất đầy cả một xe lớn, rồi đoàn người đi ngược trở về cũng không vội vàng gì.

Không ai biết được chính là lúc đi qua địa phận Thanh Phong Lĩnh của Sơn Đông, biến cố xảy ra, bọn họ gặp phải thổ phỉ, có thể là do không nghĩ đến bọn họ chỉ có mấy người lại mạnh đến thế, nên nhân số của đám thổ phỉ không nhiều, rất nhanh đều bị đánh chạy tan tác. Bộ hạ của Hạ Thiên Thành sợ bọn chúng chạy đi tìm cứu binh, liền truy kích theo một đoạn khá xa, xong khi diệt sạch được tên thổ phỉ cuối cùng lại phát hiện được có một tiểu đội thổ phỉ chắc chắn là đang chuẩn bị tiếp ứng hàng hóa xuất hiện, phát hiện điểm mấu chốt không đúng, nên đám thổ phỉ này vừa lộ mặt liền nhanh chóng tản ra, nhưng mà chỉ cần lộ đầu ra, Hạ Thiên Thành đã chấn động trong đầu, hắn nhìn thấy được một gương mặt quen thuộc.

Trước mắt không biết vì sao lại có chút mơ hồ, tất cả vệ binh đều đã quay trở lại, “Đại soái, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”

Hạ Thiên Thành im lặng, rất lâu sau, tinh thần của hắn xoay chuyển, xoay nhìn thật kỹ bốn hướng của nơi này, “Đáng giận.”  Thanh âm hơi mang theo chút khàn khàn trầm thấp nhưng lại ẩn ẩn có một chút kích tình náo động, Hạ Thiên Thành đột nhiên tươi cười sáng lạn, “Dám cướp của Hạ Thiên Thành ta, ta không bỏ qua cho các ngươi đâu, chờ đó cho ta!”