Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi

Chương 26




Phó Cánh cất giọng gọi, mấy người nam nhân không biết từ đâu đến bước vào trong nhà, bọn họ mặc võ trang, thắt lưng có đeo đao, trong đó có hai người đang bị dọa sợ là bà vú và Hỉ muội, thấy các nàng không có việc gì, lúc này Thi Mẫn mới thở phào nhẹ nhõm.

Các võ quan đi tới trước mặt Phó Cánh, chắp tay cúi đầu, "Chủ tử."

"Tìm hai người đưa Lý Hải Đình vào cổng tri phủ, còn lại bao vây Mạc phủ lại cho ta, không cho phép bất kì ai chạy thoát!"

Bị một này làm cho kinh hãi, Giang Mị nương không muốn thừa nhận cũng không được. Bà ta không ngờ nam nhân này lại phân tích tinh chuẩn đến như vậy, không ngờ hắn sẽ lựa chọn báo quan, càng không có nghĩ tới chính là, bọn họ, bọn họ. . . . . . Một đám võ quan đại nhân gọi hắn là chủ tử!

Hắn không phải gã sai vặt ở trang viên sao? Đầuầm ầm một tiếng, bà ta há hốc mồm cứng lưỡi, ngây ngốc nhìn Phó Cánh.

Lúc này, không một ai chú ý tới Mạc Phân Mẫn đang đứng ở bên cửa, đôi mắt nàng ta nhìn thẳng vào Phó Cánh, tim nhảy thình thịch không ngừng, như muốn nhảy hẳn ra khỏi lồng ngực.

Nàng ta đã từng gặp hắn, ở trong nhà Trương đại nhân, nàng ta và nữ nhi của Trương đại nhân là bạn thân với nhau.

Lần đó tình cờ gặp hắn, nàng ta liền nhớ kĩ trong lòng, một nam tử tuấn mỹ như vậy, chỉ liếc mắt một cái, đã làm cho nàng ta không thể khống chế trong lòng.

Hắn là Vinh Thân Vương đó!

Chuyện tuyển tú đã định, nàng ta học tập quy củ cũng chăm chỉ, chuyên chú hơn ai khác, nàng ta thống hận nữ công, căm ghét tài nghệ, nhưng là muốn gần Vinh Thân Vương, tất cả những thống hận đều biến thành cam tâm tình nguyện.

Nàng muốn trúng tuyển, muốn gả vào Vinh Thân Vương phủ, coi như làm trắc phi, làm thiếp, nàng ta cũng không oán hận nửa câu.Pin.L3.quy.d0n

Nàng ta thỉnh thoảng cũng chú ý đến hành động của hắn, thường dò hỏi tin tức liên quan đến hắn, vì vậy nàng ta biết thân thế của hắn, biết hắn vốn là thương gia lớn ở Bắc Mạc, về sau mở rộng buôn bán khắp nơi, Phú Khả Địch Quốc.

Nàng ta biết hắn dốc hết sức nâng đỡ đương kim Hoàng đế leo lên đế vị, cũng là hắn mang binh tiêu diệt loạn đảng Vương thị, ổn định thế cục triều đình, hắn chính là anh hùng của vương triều Đại Tề, cho dù là Hoàng đế cũng thua hắn ba phần.

Nhưng hắn và Thi Mẫn qua lại với nhau từ bao giờ? Tại sao hắn lại xuất hiện bên trong phòng của nàng? Tại sao hắn ra mặt gánh chịu tất cả cho Thi Mẫn?

Nhìn dáng vẻ thân mật nhìn nhau của bọn họ, nàng ta nghi ngờ nắm chặt quả đấm, móng tay thật dài đâm vào trong lòng bàn tay.

Đáng hận! Tại sao Thi Mẫn lại tốt số hơn nàng ta? Tại sao tất cả đồ tốt đều bị nàng đoạt đi? Hiện tại cả Vinh Thân Vương cũng vậy. . . . . .

"Đợi chút." Mạc Hâm Mẫn có ngu nữa cũng nhìn ra Thi Mẫn và nam tử này có quan hệ không bình thường, hắn ngăn ở trước cửa, nói: "Chẳng lẽ ngươikhông lo lắng chuyện tối nay truyền ra ngoài, có hại đối với danh tiếng của Thi Mẫn ?"

"Lo lắng chứ, cho nên ta sẽ mau chóng cưới nàng vào cửa."

Phó Cánh cười một tiếng, đẩy Mạc Hâm Mẫn đi ra ngoài, nhưng động tác của Mạc Phân Mẫn cũng nhanh, nàng ta vượt lên trước một bước đi tới bên cạnh Phó Cánh, nhẹ nhàng vái chào, dịu dàng nói: "Vinh Thân Vương xin dừng bước. . . . . ."

Vinh Thân Vương! Thi Mẫn chợt quay đầu, nhìn Phó Cánh.

Hắn chính là nhi tử lưu lạc bên ngoài của Hoàng đế? Vương gia dẫn theo bảy vạn quân tiêu diệt loạn đảng Vương thị?

Cho nên đại nương trong miệng hắn là Vương hoàng hậu, đại ca làHoàng Phủ Thư đã chết, mà vì lợi ích của gia tộc, phụ thân hắn không bảo vệ được nữ tử mà mình yêu thương là … tiên đế?

Đầu giống như đèn kéo quân, từng tin tức một hiện lên trong đầu Thi Mẫn, nàng còn chưa kịp tiêu hóa hết thông tin, liền bị ép phải tiếp nhận người.

Đầu tiên là Phó Cánh. . . . . . Không đúng, làthân thế của Hoàng Phủ Tĩnh .

Trở lại trang viên, Hoàng Phủ Tĩnh tỉ mỉ, chi tiết, kể lại chuyện chuyện xưa của mình, nói rõ ràng với Thi Mẫn và Vân nương.

Thi Mẫn giờ mới hiểu được, thiếu niên đáng ghét núp ở trên cây nghe lén, thật sự là hắn, mà Lăng sư phó ngay từ lúc nàng mười tuổi năm, đã bắt đầu làm việc choHoàng Phủ Tĩnh, chỉ là sư phụ yêu thương nàng còn tấm bé vả lại tứ cố vô thân, đã chọn ở lại bên cạnh mình, điều này làm cho nàng hiểu chuyện về ngọc bội có hoa văn hình rồng.

Kiếp trước, đúng là hắn có quen biết sư phụ, sư phụ truyền ngọc bội vào trong tay nàng, chính là cái mà Hoàng Phủ Tĩnh tự tay trao cho người.DD.LQD

Giả sử. . . . . . nếu nàng không vì bị Lý Hải Đình làm nhục, tự vận mà chết, có phải nàng cũng trở thành bằng hữu của Hoàng Phủ Tĩnh?

Thi Mẫn hỏi: "Tại sao sư phụ nguyện ý nhận chàng làm chủ tử? Làm thủ hạ làm việc cho chàng, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng."

Hoàng Phủ Tĩnh suy nghĩ một chút, quyết định nói ra thân thế của Lăng Trí Thanh.

Hắn nói, tên thật củ Lăng sư phó là Lưu Dục, phụ thân của hắn ta là thượng thư Lưu Phẩm Ngôn, năm đó bị Vương thị hãm hại, cả nhà bị diệt vong, thật sự mà nói, Lưu Dục cũng không tính là làm việc cho hắn, nói đúng hơn là bọn họ hợp tác diệt trừ thế lực của Vương thị.

Hoàng Phủ Tĩnh nhắc tới việc đã trải qua, biểu tình có chút nặng nề.

Hắn nói: "Mạng của Hoàng Phủ Thư và Vương thừa tướng, chính là chết trên tay Lưu Dục, chuyện này quá nguy hiểm, không thành công sẽ phải hy sinh, Lưu Dục sợ liên lụy đến nàng, không thể không ra đi một cách tàn nhẫn.

"Sau khi giết Hoàng Phủ Thư và Vương thừa tướng, hắn liền đi theo bên cạnh ta đánh đông dẹp tây, lập được vô số công lao hiển hách, hôm nay, Hoàng thượng đã giải nỗi oan khuất cho phụ thân Lưu Phẩm Ngôn của hắn, cũng hứa sau khi đợi quân đội Lý Kỳ hồi Kinh, cho hắn vào cung, trở thành người đứng đầu Thái Y Viện."

Cái kết cục này Lưu Dục đã trông chờ nhiều năm, hắn làm được, có thể an ủi được tổ tiên Lưu gia, hắn không uổng công làm người.

Trong lúc Thi Mẫn đang cố gắng tiêu hóa chuyện xưa của Hoàng Phủ Tĩnh và Lưu Dục, thì mấy ngày sau, mợ cũng thú nhận chuyện năm xưa của bà với nàng.

Bà nói: "Nha đầu, có nhớ hay không, trước khi nhà ta gặp chuyện không may, cũng đã từng lập mối hôn sự cho ta?"

Thi Mẫn gật đầu, đối với chuyện này nàng có ấn tượng rất sâu."Người nói, vị hôn phu của người không có ở Kinh thành, nên các ngươi đã bỏ lỡ lẫn nhau."

Mợ khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn về ngoài cửa sổ, trên mặt là sự thẹn thùng của cô gái, qua một lúc, mới nhẹ nhàng nói: "Hắn. . . . . . Chính là Trang sư phụ của con, nhân duyên đến, bởi vì con và Phương Mẫn, đã cho chúng ta cơ hội gặp lại nhau, khi đó ta mới hiểu được, hắn vì ta, thủy chung không đón dâu, ta nói chuyện của ta, ta là quả phụ, căn bản không xứng với hắn, người đã không còn như trước, ta không thể làm ngựa nhớ mãi chuồng xưa, nhưng hắn trả lời ta, đáy lòng hắn, ta chưa bao giờ là người trước kia."

"Đã như vậy, tại sao Trang sư phụ lại rời khỏi chúng ta?"

"Nha đầu, đến bây giờ con vẫn chưa hiểu, hắn ta cũng làm việc cho Hoàng Phủ Tĩnh, không phải sao? Khi đó, hắn nói với ta muốn đi làm chút chuyện, nói cho ta biết thời gian, để ta có thể hiểu rõ ràng. Ta đã nghiêm túc suy nghĩ, trong ba năm đó, ta luôn suy nghĩ, rốt cuộc đã nghĩ ra một kết luận, nếu như ta thật sự là hạnh phúc của hắn, vậy ta còn phải sợ cái gì? Bỏ qua một lần là tiếc nuối, bỏ qua hai lần? Có phải ngu xuẩn hay không?

"Ngày hôm qua cuối cùng ta cũng nhận được thư của hắn. Hắn nói, hắn sắp hồi Kinh, bởi vì đi theo Vinh Thân Vương, hắn lập được rất nhiều công lao, Hoàng đế nhất định sẽ ban thưởng, đến lúc đó, thân phận của chúng ta sẽ có khoảng cách, hắn nói cho ta biết, nếu như chuyện này làm ta sợ, như vậy hắn lựa chọn hạnh phúc không cần tiền đồ.

"Một nam nhân vì ta mà không cần tiền đồ,vậy chẳng phải đã chứng minh trong lòng hắn ta là vô giá hay sao? Cho nên. . . . . . Nha đầu à, ta quyết định, ta muốn cho bản thân mình thêm một cơ hội nữa, lần này, ta sẽ dùng hết toàn lực, nắm chắc nam tử coi ta là vô giá đó."

lời của mợ khiến Thi Mẫn xúc động, nàng vẫn cảm thấy giữa Trang sư phụ và mợ có tình cảm, năm đó Trang sư phụ rời đi nàng vẫn cảm thấy tiếc.

Nàng nhẹ nhàng ôm lấy mợ, nhỏ giọng nói: "Ông trời rất công bằng, mợ của con đáng được người nam nhân tốt nhất yêu thương, người nhất định sẽ có được hạnh phúc."

Chuyện xưa cứ lần lượt kéo đến, kích thích tri giác của nàng, làm hại Thi Mẫn thường ngẩn người, thỉnh thoảng sẽ vô ý hỏi Hỉ muội một câu, "Ngươi cũng có chuyện xưa phải nói cho ta biết sao?"Bạn đang đọc truyện do Pinni edit trên diễn đàn Lê Quý Đôn ;)

Tiếp đó, Mạc Lịch Thăng hồi Kinh, chuyện Giang Mị nương, Mạc Hâm Mẫn gây ra cho Thi Mẫn bị vạch trần, Mạc Lịch Thăng tức giận đến nỗi nhốt ác thê vào phòng củi, muốn bà ta tỉnh lại.

Sau đó, người của Lý gia phải bỏ ra số bạc lớn mới cứu được nhi tử từ trong ngục trở về, nhưng đời này của Lý Hải Đình đã bị phế, bọn họ không dám lên công đường náo loạn, không thể làm gì khác hơn là bí mật trói Mạc Hâm Mẫn đi, yêu cầu Mạc Lịch Thăng ra mặt, cho Lý gia một công đạo.

Bọn họ kiên trì bắt Mạc Lịch Thăng đưa Thi Mẫn đến Lý gia, cho dù phải ở góa cả đời, đó cũng là kết quả cho hành vi "Tính tình dâm đãng" của nàng , không oán được người khác.

Mạc Lịch Thăng bể đầu sứt trán cũng bó tay hết cách, nữ nhi đã bị Vinh Thân Vương đưa đi, hắn sao có thể đem Thi Mẫn cho Lý gia, huống chi người làm sai chuyện là Hâm Mẫn, tại sao muốn Thi Mẫn gánh chịu thay hắn?

Chuyện giằng co còn chưa xong, mẹ của Mạc Hâm Mẫn lầm tưởng Mạc đại nhân biết được thân thế của con trai, mới không muốn cứu nhi tử, thế nên chạy đến trước mặt Mạc Lịch Thăng khóc nức nở, thừa nhận mìnhtham đồ phú quý nên bán nhi tử cho Giang Mị nương, bà đã sớm hối hận, cầu xin Mạc Lịch Thăng nể tình có ơn dưỡng dục nhiều năm, đi cứu người.

Thân thế của Mạc Hâm Mẫn được làm sáng tỏ, chuyện này truyền đi xôn xao, trên triều đình, Mạc Lịch Thăng trở thành đối tượng bị rất nhiều người giễu cợt, ông giận dữ, cắt đứt quan hệ phụ tử với Mạc Hâm Mẫn.

Mấy ngày sau, có người thấy Mạc Hâm Mẫn trên đường, hai chân hắn bị đánh tàn, một con mắt bị mù, toàn thân chồng chất vết thương, bẩn thỉu, nằm xin ăn ở ven đường.

Sau khi biết được tin tức này, Thi Mẫn để Tế Từ đường ra mặt trị thương cho hắn.

Ngày mẹ ruột Mạc Hâm Mẫn tới đón hắn, Thi Mẫn đi tới trước mặt hắn, cho hắn hai trăm lượng, lần cuối cùng gọi hắn là đại ca.

Nàng nói: "Đại ca, bất kể như thế nào, ta đều cảm kích việc ngươi giúp ta cứu nhị ca, ngươi đã từng là người có bản chất lương thiện, ta không hiểu vì sao hôm nay lại biến thành như vậy, chỉ là. . . . . . Chuyện đã qua cũng đừng nhắc lại, hy vọng sau này, đại ca có thể trở lại làm người tốt."

Nghe Thi Mẫn vẫn nguyện ý gọi hắn một tiếng đại ca, hắn yên lặng rơi lệ, xấu hổ không dứt.

Hai ngày sau, Mạc Lịch Thăng nhận được thư của Mạc Hâm Mẫn.

Trong thư hắn cảm kích công ơn nuôi dưỡng, cũng vô cùng hối hận với chuyện làm sai trái của mình, hắn còn nói tới chuyện năm đó Giang Mị nương gieo họa cho Mạc Phương Mẫn và mẹ cả Hạ Uyển nương, nói nếu phụ thân muốn thẩm vấn Mị nương trên công đường, hắn nguyện ý ra mặt làm chứng.

Sự thật phơi bày, Mạc Lịch Thăng tìm tới Giang gia, viết một lá thư, đuổi Giang Mị nương ra khỏi Mạc phủ.ld.lqd.

Hôm đó, Mạc Lịch Thăng nhốt mình trong phòng âm thầm rơi lệ, thống hận vì hành vi sai trái của chính mình. Ông nhớ bản thân vì xuất thân con nhà Thương gia của vợ cả, đối đãi lạnh nhạt, lại bởi vì Giang Mị nương là khuê tú con nhà quan nên coi trọng nhiều hơn, hôm nay nghĩ lại, đúng là chuyện cười.

Sự kiện về Mạc Hâm Mẫn qua đi, nghênh đón tháng Tám năm Kiến Bình thứ nhất.

Mạc Phương Mẫn hồi Kinh báo cáo công việc, bởi vì ở Tấn Châu hắn có thành tích tốt, cũng giúp mấy châu huyện lân cận cải cách công trình thủy lợi, Tân Đế coi trọng hắn, phong cho hắn chức quan ngự tiền.

Vì để thuận tiện cho công việc, ở tại trang viên tất nhiên không được, mặc dù Thi Mẫn bị tin tức lần này làm cho ngây dại, nhưng cũng không thể không phấn chấn tinh thần, xử lý chuyện Hoàng đế ban trạch viện cho ca ca.

Không xử lí thì không biết, chuyện là, Thi Mẫnphát hiện, Hoàng đế ban thưởngnhà mới lại là láng giềng gần Vinh Thân Vương phủ, biết chuyện này, vui nhất chính là Mạc Phân Mẫn rồi, nhà mới mới xử lí xong, nàng ta liền thúc giục phụ thân dọn nhà.

Trước bởi vì Giang Mị nương, Thi Mẫn không muốn sống cùng với phụ thân, hôm nay đã không còn như vậy, vả lại ca ca có địa vị cao, nếu không đón phụ thân và muội muội tới đây, thì lại trái với khuôn phép, vì vậy Thi Mẫn trước đưa mợ, bà vú và mấy người thân trong nhà đến an trí ở nhà mới, lại đuổi hạ nhân Mạc phủ đi, sau đó mới đưa phụ thân và đại tỷ qua.

Thi Mẫn loay hoay, làm việc bù đầu tối mắt, thật vất vả mới bố trí xong, ngày chuyển vào nhà mới, nàng liền bị bệnh.

Mặc dù nàng bệnh đến hôn mê, nhưng cũng biết, trong cung truyền thánh chỉ tới, để nàng làm Vinh Thân Vương vương phi.

Tứ hôn. . . . . . Thi Mẫn bệnh nằm trên giường, ôm đầu đang phình to, trong đầu một mớ lộn xộn không rõ ràng.

Dĩ nhiên nàng hiểu, do Hoàng Phủ Tĩnh tự mình tới cửa cầu hôn và chính miệng Hoàng đế gả, sự khác biệt giữa hai người tương đối lớn, có Hoàng đế ở sau lưng ủng hộ, nàng cũng không phải chỉ là nữ nhi quan huyện Thất Phẩm , không phải nữ nhân chuyên kinh doanh, ngày sau gả vào Vinh Thân Vương phủ, thân phận địa vị càng thêm tôn vinh.

Nhưng, đó là điều hắn muốn sao?

Nàng nghĩ tới hắn, nhớ hắn, bất tri bất giác hắn trở thành gánh nặng trong lòng, đó là bởi vì. . . . . .

Bởi vì trong một tháng sớm chiều có nhau, nàng và hắn cũng có chút tình cảm; bởi vì hắn chia sẻ bí mật của nàng, hơn nữa vô cùng tin tưởng; bởi vì hắn là nam nhân rất có sức thuyết phục, cũng bởi vì bên cạnh nàng trừ hắn ra, chưa từng có những nam tử khác.

Nhưng Hoàng Phủ Tĩnh không giống vậy, thân phận hắn tôn quý, Phú Khả Địch Quốc, hắn đi khắp Đại Giang Nam Bắc, đã biết vô số nữ nhân, thông minh, xinh đẹp, tài giỏi hơn nàng,xếp vào có thể còn dài hơn cả sông Trường Giang, Thi Mẫn tự biết mình, nàng không cho rằng với điều kiện của bản thân có thể làm hắn để tâm.

Huống chi văn võ cả triều, có bao nhiêu thiên kim tiểu thư nhà quan gửi tâm cho hắn, tại sao Hoàng đế lại cứ cố chọn mình? Sau chuyện chỉ hôn này còn ẩn chứa bao nhiêu thứ bên trong?

Là Hoàng đế đề phòng hắn công cao chấn chủ, cố ý chọn cho hắn một cô gái không có thân phận bối cảnh, làm hắn không có cơ hội liên kết với gia đình quyền quý? Hay là Hoàng đế cố ý làm xấu mặt mũi của hắn, để cho hắn nhận rõ, coi như hắn đang là thần trong lòng dân chúng, hắn cũng chỉ là một thủ hạ nô tài của Hoàng đế?

Thi Mẫn càng nghĩ càng phiền lòng, nổi giận, tự giận nói với bản thân: thôi, thôi, lại không thể kháng chỉ, dứt khoát lạc quan một chút.

Nếu nghĩ bể đầu cũng vô dụng, không bằng an tâm hưởng thụ ích lợi trước mắt, dù sao tính đi tính lại đều là tự mình kiếm được, giống như nàng nữ tử vô tài vô đức, lại chiếm được tiện nghi, vô duyên vô cớ được vị hôn phu tốt, sớm nên đốt ba cây nhang thơm cảm tạ trời xanh yêu mến, còn ở đây già mồm cái gì?

Nhưng. . . . . . Hôn nhân là chuyện có thể mang ra buôn bán sao?

Nếu như trong lòng hắn không cam tâm? Nếu như hắn thật sự bị ép buộc? Có thể hắn đang thích nàng, bởi vì bị ép vì chuyện này, ngược lại còn coi nàng như kẻ thù hay không? Từ đó càng nhìn càng ngứa mắt, tam thê tứ thiếp năm thông phòng, toàn bộ nhét vào gian phòng của mình. . . . .