Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi

Chương 30-2




Mạc Phân Mẫn rất có lòng tin vào bản thân, nàng ta tin chỉ cần nàng ta có cơ hội, hắn nhất định sẽ yêu mình.

So với Thi Mẫn, nàng ta có điều kiện tốt hơn, nàng ta xinh đẹp, múa đẹp lại có thể ca hát, dịu dàng săn sóc, còn có thể làm vài bài thơ nữa, so với muội muội Thi Mẫn cả người toàn mùi tiền, nam nhân tất nhiên sẽ biết, đâu mới là lựa chọn tốt nhất.

Nàng tin chắc,da thịt thân thiết rồi, Hoàng Phủ Tĩnh tuyệt đối sẽ nhận thức nàng ta, bởi vì, địa vị càng cao thì càng coi trọng thanh danh, dù hắn không nhận, vẫn còn phụ thân mà, phụ thân sao có thể cho phép nữ nhi của mình bị phá thân, lại không có ai chịu trách nhiệm.

Huống chi, hắn là Vinh Thân Vương cao cao tại thượng, cưới thêm một nữ nhân hay bớt đi một nữ nhân cũng chẳng có gì khác biệt, cho nên. . . . . . Cắn chặt hàm răng, nàng ta tuyệt đối không được sợ.

Nàng ta áp vào bên tai hắn, mang theo ý vị trêu đùanhẹ nhàng nói , "Vương Gia, ngài không cần phải lo lắng, thuốc này chỉ có tác dụng trong nửa canh giờ, sẽ không làm hại đến thân thể của ngài."

Nói xong,lá gan của nàng ta cũng lớn hơn, lè lưỡi, liếm lỗ tai của hắn.

Mặt nàng ta rất đỏ, thẹn thùng nhưng không dám nhìn hắn, may mà nàng ta không nhìn, nếu không nhất định sẽ sợ mất mật, bởi vì đáy mắt hắn chứa đầy tức giận, hắn không lên tiếng, nhưng trên mặt viết: Giết!

Nàng ta lắc lắc đầu ngón tay làm đủ các kiểu dáng yểu điệu của cô gái nhỏ, nhẹ nói tiếp: "Từ lần đầu tiên Phân Mẫn gặp mặt Vương gia ở trong phủ của Trương đại nhân, đã ái mộ người không thôi, toàn tâm toàn ý muốn hầu hạ Vương Gia, đáng tiếc xá muội lòng dạ nhỏ mọn không chấp nhận được khi có nữ nhân khác, Phân Mẫn hoàn toàn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ra hạ sách này. Phân Mẫn không cầu danh, không cầu lợi, chỉ cầu một đời làm đôi uyên ương bên nhau. . . . . ." ^Pin^

Nàng ta vừa nói, vừa cởi vạt áo của mình ra, để lộ cái yếm màu đỏ, nàng ta bỏ áo khoác, cánh tay trắng như tuyết khẽ ửng đỏ.

Nàng ta đến gần Hoàng Phủ Tĩnh, dán vào người hắn, đôi môi hồng hồng chạm vào bên má hắn, trong lòng vui sướng như muốn bay lên trời .

Mộng đẹp trở thành sự thật rồi, việc mà đời này nàng ta muốn làm nhất, chính là làm nữ nhân của hắn.

"Vương Gia chớ oán Phân Mẫn, chuyện hôm nay có lẽ sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của Vương gia, nhưng Phân Mẫn chắc chắn sẽ dùng cả đời này để bồi thường cho Vương Gia."

Nàng ta đang cười, nhưng trong mắt Hoàng Phủ Tĩnh nụ cười của nàng ta còn gớm ghiếc hơn ma quỷ, hắn không thể động đậy, cũng đã dùng ánh mắt giết nàng ta trăm ngàn lần.

Nàng ta tránh ánh mắt của hắn, cúi đầu, bộ mặt ngượng ngùng giúp hắn cởi quần áo, rút áo khoác, bỏ áo đơn, khi nhìn thấy những vết sẹo kinh tởm trên người hắn thì nàng ta kinh ngạc ngước mắt, đáy mắt có chút sợ sệt, nàng ta đột nhiên nhớ tới, hắn đã từng giết người, giết rất nhiều rất nhiều người.

Khóe miệng hắn nhếch lên cười lạnh. Như vậy đã sợ? Chuyện mà nàng ta nên sợ vẫn còn ở phía sau kìa.dd.L3.Quy.D0n.

Cắn răng, đáy lòng Mạc Phân Mẫn hiểu, cho dù bây giờ có dừng lại, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho mình. Thà rằng cứ tiếp tục, có lẽ trở thành nữ nhân của hắn, để cho hắn nếm mùi vị ngọt ngào êm ái, mình còn có cơ hội thắng được tim của hắn!

Bình tâm lại, nàng ta cởi sạch áo của Hoàng Phủ Tĩnh, nâng hắn lên giường nằm.

Nàng ta từ từ, nhét hết y phục của bản thân xuống dưới giường, cả quần cũng không giữ lại.

Nàng ta khỏa thân bò lên giường, nằm trên thân thể khỏe mạnh của hắn, dùng thứ đẫy đà của mình dán lên vùng ngực rắn chắc của hắn, nhẹ nhàng ma sát, ý đồ quyến rũ dục vọng của hắn.

Hắn cắn răng, nhìn về phía mặt của nàng ta, lại nhớ tới những thi thể nhuốm đầy máu tươi trên sa trường, từng cỗ thi thể một, giăng khắp nơi, đầy thảm khốc trong mắt hắn, khuôn mặt âm lãnh, trong mắt hắn, nàng ta rất nhanh sẽ trở thành một trong những thi thể đó.

Nhắm mắt lại, đầu xệ xuống một bên, Hoàng Phủ Tĩnh"Không thắng được dược lực" đã hôn mê.

Sao, sao. . . . . . Có thể như vậy? Vì nàng ta hạ thuốc quá mạnh sao? Hắn không thể phối hợp, nàng ta sao có thể tiếp tục được?

Nhưng đã diễn tới bây giờ, sao có thể ngừng lại được? Nàng ta sẽ không cho phép bản thân thất bại trong gang tấc.

Tay nắm chặt thành nắm đấm, không do dự nữa, nàng ta duỗi ngón tay kiểm tra bên dưới của mình. . . . . .

Hoàng Phủ Tĩnh nằm ở trên giường, Mạc Phân Mẫn nằm trên người hắn, hai người đều không mảnh vải, bên trên bắp đùi trắng như tuyết của Mạc Phân Mẫn vẫn còn dính máu, nhìn thấy mà ghê người.

Khi mọi người vào nhà chính là nhìn thấy cảnh tượng kinh sợ này.

Giống như đang ở trong hầm băng, toàn thân Thi Mẫn phát rét, lạnh đến nỗi ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy. Nàng bị sợ, nàng cố gắng tìm một lời giải thích hợp lý, nhưng. . . . . . dựa vào những gì đang nhìn thấy, nàng còn có thể nghĩ như thế nào, nói thế nào?

Mạc Phương Mẫn giận dữ, một tay ôm muội muội vào trong ngực, không muốn muội muội nhìn thấy trường hợp dơ bẩn này.

Nội lực của Hoàng Phủ Tĩnhđã từ từ khôi phục, giả bộ ngủ là vì không đểMạc Phân Mẫn có thêm động tác nào khác, trên thực tế, trước khi bọn hắn vào viện, hắn đã nghe thấy tiếng bước chân, rất nhiều người, có ít nhất 6, 7 người, một người trong đó có võ công thâm hậu.

Là Lưu Dục sao? Như vậy càng tốt.

"Vương Gia, Phân Mẫn, các ngươi đang làm cái gì?" Sau khi khiếp sợ, Mạc Lịch Thăng lên tiếng giận dữ mắng mỏ.

Nghe thấy âm thanh của phụ thân, Mạc Phân Mẫn lập tức từ trên giường nhảy lên, nàng ta cũng không ngủ, nàng ta cũng giống Hoàng Phủ Tĩnh, trong lòng đang chờ người tới.

Nàng ta giả vờ kinh hoàng, hốt hoảng đứng dậy, nhìn thấy người nhà, muốn kéo cái chăn để che chắn thân thể trần truồng của mình lại.

"Phụ thân. . . . . ." Đáy mắt nàng ta ngấn lệ, khuôn mặt điềm đạm đáng yêu.

"Đừng gọi ta, ta không có con gái như vậy." Mạc Lịch Thăng cực kỳ tức giận. Gia môn bất hạnh, lại có thể xảy ra loại tình huống này.Pinni.

"Cha, muội muội, không phải ta cố ý, ta mặc dù thương nhớ Vương Gia, nhưng cũng hiểu chuyện tốt của Vương Gia và muội muội sắp đến, không nên thêm phiền, mà ta và Vương Gia. . . . . . Khó kìm lòng nổi. . . . . ." Nàng ta càng nói càng nhỏ, cúi đầu, bộ mặt xấu hổ.

Nghe nàng ta "Khó kìm lòng nổi" , Hoàng Phủ Tĩnh cười lạnh, sau đó ngồi dậy.

Tầm mắt quét qua mọi người, sự phẫn nộ của Mạc Lịch Thăng, Mạc Phương Mẫn, Thi Mẫnbuồn bã chết tâm, Cữu phu nhân, bà vú buồn bực, cùng với vẻ mặt Trang Bách Hiên, Lưu Dục như có điều suy nghĩ. . . . . . Rơi hết vào trong mắt hắn.dien.dan.le.quy.don.

Hoàng Phủ Tĩnh bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy Trúc Lan đang đứng ngồi không yên, khẽ mỉm cười, nha đầu này đúng là nhanh tay nhanh chân, nếu là bỏ qua cho nàng ta, sẽ khiến bản thân thất vọng ?

Hoàng Phủ Tĩnh không coi ai ra gì đứng dậy xuống giường, mặc xiêm áo vào, ngồi vào trong ghế, lúc này mới quay đầu nhìn Thi Mẫn.

Nàng đang khóc, khóc đến nỗi đầu vai run lên. Đau lòng, Mạc Phân Mẫn đáng chết, lại dám để nha đầu của hắn đau lòng.

Hắn vẫn ung dung tự tại như vậy, ăn hết Mạc gia rồi còn bắt họ phải im hơi lặng tiếng sao? Mạc Lịch Thăng đầy bụng tức giận, mặc dù hắn là Vương Gia, nhưng này mình vẫn có đạo lý.

"Vương Gia, có thể cho biết, vì sao vừa cùng Thi Mẫn nhà ta có hôn ước, rồi lại trêu chọc Phân Mẫn hay không?"

Hoàng Phủ Tĩnh không thèm nhìn Mạc Lịch Thăng một cái. Nuôi mà không dạy, lỗi của cha, cơn tức này, hắn cũng tính tới trên đầu Mạc Lịch Thăng.

Hắn vẫn nhìn Thi Mẫn chằm chằm, thấy nàng khóc, hắn không còn cách nào, than thở."Nha đầu, tới đây."

Nghe giọng nói của Hoàng Phủ Tĩnh, Thi Mẫn giương mắt, nhìn thấy hắnvươn tay về phía mình.

"Không cho phép qua." Mạc Phương Mẫn đương ở trước mặt, ngăn cản nàng.

"Tới đây."

Hoàng Phủ Tĩnh lại thúc dục nàng một lần, tầm mắt hai người chạm vào nhau, Hoàng Phủ Tĩnh không nói nhiều, nhưng nàng cũng đã nhìn thấy câu hỏitrong mắt hắn, hắn đang nói: nàng có tin hay không ta?

Có tin hay không? Tận mắt nhìn thấy, sao có thể chối cãi?

Nhưng ánh mắt hắn bình tĩnh, chính trực, ngay thẳng, hơi chút chần chờ, nàng đi về phía hắn.

Thấy hành động của muội muội khiến Mạc Phương Mẫn phát hỏa, hắn giận không kềm được, liền muốn tiến lên ngăn cản. Trang Bách Hiên vỗ vỗ vai hắn,chung đụng với Vương gia nhiều năm, hắn biết, Vương Gia có thể trấn định như thế, chắc hẳn đã có tính trước rồi.

Cuối cùng cũng nắm được bàn tay của nàng, Hoàng Phủ Tĩnh rất hài lòng.

Rời ghế, hắn nâng mặt nàng lên. Lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nói: "Thật ra thì, chỉ cần nàng tin tưởng ta là đủ rồi, ta vốn không để ý ánh mắt của người khác, nhưng bọn họ là người nhà của nàng, ta sợ nàng bị làm khó, cho nên, nhìn kỹ, cẩn thận nghe, về sau nếu có chuyện giống vậy xảy ra, nàng phải giống như ta, trấn định xử lý, không thể hốt hoảng, cũng không cần rơi nước mắt, bởi vì, ta sẽ đau lòng."

Theo bản năng, nàng gật đầu một cái, nếu như mới vừa rồi nàng còn chút nghi ngờ, vậy thì đến bây giờ, chính là hoàn toàn tin tưởng.

Hắn lôi một phong thơ trong túi áo ra, hỏi: "Đây là nàng viết cho ta sao?"

Nàng cúi đầu nhìn kỹ, đó là lá thư mời, mời hắn qua phủ, ký tên"Mạc Thi Mẫn" .

"Chữ viết rất giống, nhưng không phải ta viết."