Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 114: Lên đường




Đệ tam quyển•Phượng vũ cửu thiên

Trời vừa hửng sáng, chiếc mã xa từ từ chậm chạp rời khỏi Hoàng Thành đồ sộ uy nghiêm, cho dù có cao lớn như bức tường thành cũng không thể che khuất được hoàng cung chót vót bên trong, thái dương chậm rãi mọc lên từ phía đông, những tia nắng dịu dàng dần dần trở nên mãnh liệt mà chói mắt, khi mã xa rời khỏi Hoàng Thành, ánh mặt trời đã rọi sáng khắp nơi.

Hoá ra Hoàng Thành là nơi có thể nhận được tia nắng ban mai sớm nhất, nhưng khi Lâm Cửu ở trong thành lại cực ít khi cảm thấy ấm áp, cho dù là đang ở giữa ngày hè chói chang, phần lớn thời gian y đều thấy lạnh lẽo, cảm thụ do tâm, cái lạnh phát ra từ tận đáy lòng thậm chí khiến y chưa hề cảm thấy một chút ấm áp của Hoàng Thành.

Mà phần lạnh lẽo này, cho dù là lúc y ở Lâm gia cũng chưa từng thay đổi.

Những lời này, y chưa từng nói ra cho bất cứ ai, kể cả Diệt Thiên.

Y không nói cho bất luận kẻ nào, khi y trở lại Lâm gia nhìn thấy phụ mẫu thì y quả thật rất vui vẻ, bởi vì y nghĩ rốt cuộc y có thể có một gia đình thuộc về mình, có phụ mẫu quan tâm, có căn nhà ấm áp, y rất nỗ lực để mình yêu quý nó, yêu quý mọi người.

Y yêu quý người thân, nhưng không có cách nào khiến tâm mình trở nên nồng nhiệt, chờ mong càng lớn, thất vọng càng nhiều, có lẽ y sai rồi, nhà không phải cứ có phụ mẫu huynh đệ mới có thể gọi là nhà, y không có, chưa từng cùng người thân trải qua những năm tháng và hồi ức, người ngoài căn bản không có khả năng cho y gia đình, gia đình chỉ có thể do mình tự tạo ra.

Mà nhà, cũng chỉ là một nơi khiến y cảm thấy am tâm mà thôi.

Nhẹ nhàng tựa vào người ma đầu, Lâm Cửu khoanh chân thảnh thơi ngồi trên xe, nhìn Hoàng Thành đang cách y ngày càng xa bên ngoài khung cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Diệt Thiên, Bắc Quốc hình dạng thế nào, nơi đó có cái gì ăn ngon thú vị không?”

“Bắc Quốc khí hậu không bằng Trung Thiên và Hoàng Phủ, mùa đông thì dài mà lại lạnh giá, thích mỹ thực như ngươi có lẽ phải thất vọng rồi, phần lớn đồ ăn ở đó hình thức vô cùng đơn giản, vừa vặn tương phản với Trung Thiên Quốc.” Nhàn nhạt nói, Diệt Thiên mở mắt ra theo tầm mắt Lâm Cửu nhìn về phía Hoàng Thành xa xa, “Thức ăn ở Bắc Quốc thậm chí còn không bằng Hoàng Phủ, có điều đến chỗ ấy, có lẽ ngươi sẽ gầy được một ít.”

“Nói cứ như ta là một tên ham ăn ý.”Quay đầu trừng mắt nam nhân, Lâm Cửu xoay người vịn lấy vai Diệt Thiên, tiến đến gần nam nhân nguy hiểm nheo lại đôi mắt, uy hiếp nói: “Ta rất béo sao? Ta rất béo sao?”

Diệt Thiên nhẹ nhàng cong khoé miệng lên, đưa tay nhéo nhéo nhuyễn thịt trên người Lâm Cửu, tiện thể kéo người nọ vào lòng.

Người được khắp thiên hạ thừa nhận là ma đầu băng lãnh nhất, nhưng lại vừa vặn có thể cho Lâm Cửu sự ấm áp.

Ngồi không trên xe ngựa dù sao cũng có chút phiền chán, như là không gian chật hẹp không được duỗi thân hoạt động, như là thỉnh thoảng lại xóc nảy lắc lư, như là không cách nào thấy được cảnh bên ngoài cửa sổ.

Một chiếc xe ngựa trống không dừng bên vệ đường, người bên trong sớm đã thoát khỏi không gian nho nhỏ đó.

Con người luôn luôn có khát vọng tự do, họ cũng luôn luôn ước ao mình có thể mọc thêm một đôi cánh, giống như những chú chim vô câu vô thúc bay lượn trên bầu trời, giang hai tay ra, thân như cánh bướm, gió mát khẽ thổi, người giống như cánh hoa phiêu dạt theo gió bay lên.

Y phục trăng trắng dài dài lay động trong cánh rừng như tấm đệm xanh biếc, thỉnh thoảng lại không ngừng truyền ra những tiếng cười thanh thuý.

Mũi chân nhẹ điểm đầu, người nhẹ như bay nhanh chóng lao về phía trước, hai tay gạt đi những cành cây xanh lá chặn lại trước mặt, Lâm Cửu chốc chốc quay đầu nhìn lại, tiếng cười vang vọng trong rừng, kinh động chim chóc hoảng loạn mà bay lên: “Thế nào, ta rất nhanh đi?”

Nam tử đi bộ dưới bóng cây, xuyên qua bạch sa dưới đấu lạp nhìn mạt bóng trắng vui vẻ tung tăng cách đó không xa, người nọ bao giờ cũng vui vẻ như thế, giống như chỉ cần một chuyện nho nhỏ, cũng có thể khiến y thoải mái tươi cười.

Chỉ bay lượn nhảy nhót trong rừng cũng có thể khiến Lâm Cửu vui vẻ đến không còn hình dạng gì.

Chuyện có thể làm cho người ta cảm thấy vui vẻ luôn luôn có mặt ở khắp mọi nơi, có người có thể dễ dàng phát hiện ra nó, mà cũng có người vĩnh viễn đều không nhận ra chúng.

Diệt Thiên không thuộc cả hai loại đó, hắn biết dùng khinh công chạy nhảy trong rừng đối với thường nhân mà nói là một chuyện vui vẻ, chẳng qua hắn không cách nào cảm thấy khoan khoái được như vậy, hắn cũng có thể cảm giác được hương thơm hoa cỏ lân cận trong rừng, nhưng cũng không thể khiến hắn có cảm thụ gì đặc biệt.

Đạm mạc và lãnh tĩnh quá mức, thường khiến hắn nghĩ hắn không thuộc về thế giới hồng trần này.

Mà lại có một người như vậy đột nhiên nhảy vào thế giới của hắn, cũng nếm được vị thanh ngọt nơi đầu lưỡi, chua chát trong lòng, hoá ra hắn cũng là một người có trái tim.

Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, nam tử ngẩng đầu nhìn về phía người đã lao đi không còn thấy thân ảnh, cái đẹp của thế gian này mặc dù không cách nào rung động hắn, nhưng luôn luôn có một người có thể rung động trái tim hắn.

Nhìn dáng điệu vui vẻ của người nọ, tâm tình của hắn cũng tốt lên không ít, như vậy… xem như là gián tiếp cảm ngộ được vẻ đẹp của thế gian và cảm động sao.

Cũng không nóng lòng muốn đuổi theo Lâm Cửu đã chạy xa, Diệt Thiên trở tay cầm lấy một con mèo nhỏ màu đen không biết lấy ra từ nơi nào, Tiểu thối miêu vặn vẹo thân hình rồi rơi xuống một nhánh cây bên cạnh, đôi mắt màu đỏ không còn tràn ngập hoả vị như dĩ vãng nữa, mà thay vào đó lại lộ ra một chút dịu dàng, hay nói đúng hơn là, ưu thương nhàn nhạt.

“Còn nhớ hiệp định giữa ta và ngươi chứ?” Tay chắp sau lưng, Diệt Thiên lạnh lùng nói, “Vết thương trên người ngươi ta đã thay ngươi chữa trị, ngươi cũng đừng quên chuyện ngươi đáp ứng ta.”

Trong miệng phát ra tiếng “ngô ân” nho nhỏ, Tiểu thối miêu như đang đáp lại lời nói của Diệt Thiên.

“Tìm một chỗ an tĩnh khôi phục sức mạnh của ngươi đi, Thú Vương.” Diệt Thiên nói: “Ngươi… có thể rời đi rồi.”

Nhẹ nhàng hướng tầm mắt nhìn về phía nam tử nào đó vừa chạy đi, giống như khẽ cắn răng, Tiểu miêu đột nhiên xoay người nhảy vào trong rừng tiêu thất vô tung vô ảnh.

Li biệt từ đây, chẳng biết ngày nào gặp lại.

Mà lần gặp tới, lại nên lấy diện mục mới thế nào, phải ẩn giấu kiềm chế tâm tình thế nào để đối mặt?

Nam nhân vận khởi nhẹ như một cơn gió di động thần tốc trong rừng, nếu là trước đây y cũng sẽ không có năng lực vô thanh vô tức tiếp cận người khác, hôm nay có thể vận dụng thành thục như vậy còn phải nhờ cách dạy dỗ đặc biệt của Diệt Thiên ban tặng, nhớ lại ở trên nhai liên tục bị Diệt Thiên bắt phải nhảy lên nhảy xuống, trong lòng Lâm Cửu có chút bùi ngùi.

Ngay cả người bị dị bẩm, tài trí ngút trời, nhưng nếu không có một người thầy giỏi, không khổ tâm tôi luyện, cũng sẽ chỉ là một người tầm thường không chí tiến thủ, tài năng tiêu thất, không thể nổi bật như bao người bình thường.

Hôm nay tuy rằng đã tu luyện đến trình độ này, nhưng Lâm Cửu vẫn không thể thấy rõ võ công thối ma đầu rốt cuộc thâm sâu đến đâu, rộng thế nào, bản thân đạt được cực thánh chi thể là bởi vì hợp duyên, vậy ma đầu tự mình từng bước tìm tòi tu luyện, ăn bao nhiêu khổ, chỉ sợ so với ngày đó khiêu nhai còn nhiều hơn gấp bội lần.

Nhưng tới bây giờ Diệt Thiên cũng chưa từng nói với y, thậm chí chỉ một chút cũng chưa đề cập qua.

Tựa như ngày thường y luôn nói chuyện, nói hết tất cả những chuyện trong lòng, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa thấy ma đầu tâm sự bất kì cái gì.

Tuy hiểu đây có lẽ là do tính cách của người nọ, chẳng qua trong lòng Lâm Cửu vẫn có chút cay đắng, y rất muốn hiểu đối phương nhiều hơn, muốn biết chuyện trong lòng đối phương, nhưng không muốn chủ động bức bách đối phương nói ra, suy cho cùng nếu Diệt Thiên không muốn nói ra chuyện của hắn, y cũng sẽ không đi tìm căn nguyên vấn đề.

Lâm Cửu thầm than trong lòng, nếu như y là một tên xấu xa hoặc là tính cách bốc đồng như Lâm Cửu trước kia, có lẽ sẽ trực tiếp tiến lên đề ra yêu cầu với Diệt Thiên, mà không phải là ở chỗ này tự hỏi lại tự hỏi ha.

Nhẹ nhàng nhảy lên một cái cây cao cao, tán cây rậm rạp giúp Lâm Cửu che đi thân ảnh, đứng ở trên cao khiến y có thể dễ dàng nhìn bao quát toàn cảnh phía dưới.

Sợi tóc bị gió thổi nhẹ nhàng phất qua mặt, Lâm Cửu vén tóc ra phía sau, đứng trên cành cây cao cao bám vào thân cây nhìn về hướng xa xa, những cành cây rậm rạp trải rộng trước mắt, thỉnh thoảng có thể thấy được vài con vật nhỏ phi xẹt qua cánh rừng, nhưng duy độc chỉ không nhìn thấy ma đầu vẫn luôn đi theo phía sau y.

Sao lại chậm như thế, đại ma đầu đó khó có thể nào là bị lạc đường nha, hay biến mất?

Nếu ngày nào đó không thấy Diệt Thiên nữa thì y nên làm cái gì bây giờ? Giả thiết như vậy mặc dù mới chỉ hình thành trong đầu nhưng y đã cảm thấy vạn phần bi thương, khẽ ôm ngực, Lâm Cửu hít thật sâu một hơi, chuyện như vậy đến nghĩ y cũng không muốn nghĩ đến.

“Diệt Thiên.” Xoay người, Lâm Cửu đang muốn trở lại tìm ma đầu đó thì người đã đụng vào ngực một người nam nhân, khí tức quen thuộc khiến y thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng mỉm cười ôm lấy nam nhân, “Ngươi thật là chậm chạp.”

“Con tiểu miêu của ngươi đã đi.” Nhấc lên tấm lụa trắng dưới đấu lạp, Diệt Thiên khẽ híp mắt nhìn ánh tà dương phía chân trời, ánh sáng màu cam dần dần vẩy đầy thềm trời, nhuộm cả những ráng mây bồng bềnh lơ lửng giữa không trung.

“A?” Lâm Cửu nghi hoặc ngẩng đầu, “Con tiểu miêu đó về nhà rồi sao?”

“Đúng vậy.” Diệt Thiên nói: “Luyến tiếc sao?”

Luyến tiếc? Cũng không phải, nhưng không thể nói là hoàn toàn không phải, Lâm Cửu lắc đầu: “Dù sao nó cũng đã ở cùng ta một thời gian, lại chạy đi như thế, quả nhiên là con thối miêu không có tâm can.”

Đi cũng đã đi rồi, có thể con Tiểu thối miêu đó cũng có người nhà đang chờ nó, dã thú thì nên trở về với tự nhiên, hồng trần rối ren phức tạp không thích hợp với tiểu tử kia, Lâm Cửu khẽ thờ dài một cái, ngẩng đầu mỉm cười nói: “Kế tiếp chúng ta sẽ đi đâu?”

“Trung Thiên Quốc.”