Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 17: Đại ma đầu




“Không biết vị công tử đây muốn dùng vật gì để đổi tiền, vàng bạc châu báu, các loại ngọc thạch, thậm chí binh khí hay thứ gì quý giá tiễn trang chúng ta cũng có thể nhận.” Trong giọng nói của tiễn trang lão bản có chút tự hào, Diệp U cùng Tâm Lan bên cạnh cũng không khỏi lộ ra một cái khinh thường.

“Ta đổi tiền có hơi nhiều sợ không tiện lấy, các ngươi nơi này có thể dùng cái gì để ta tuỳ thời lấy ra dùng không?” Tuy nói có túi Càn Khôn, nhưng mà muốn nhét một đống tiền vào cũng thật phiền toái, hơn nữa dung lượng của túi Càn Khôn cũng có hạn.

“Đại khái nếu trên trăm vạn, bổn tiễn trang có thể cung cấp một ngân phiếu định mức, dựa vào ngân phiếu định mức này, ngài có thể lãnh tiền ở các tiễn trang trong Đế Quốc.” Tiễn trang lão bản ha ha cười nói: “Lấy thanh danh Thanh Thạch Giản chúng ta cam đoan, một phân tiền của ngài cũng không thiếu.”

Hoá ra điếm này là Thanh Thạch Giản mở a, khó trách thấy hai người Diệp U và Tâm Lan sau khi tiến vào đều mặt mày lạnh lùng. Lâm Cửu còn muốn tiếp tục đi dạo phố. Không muốn trì hoãn quá lâu trong tiễn trang này.

“Vậy ngươi đem mấy thứ này đều đổi thành tiền đi.” Lâm Cửu vô cùng thoải mái từ trong túi vải lấy ra một túi vàng lá phóng tới trước mặt tiễn trang lão bản, tiễn trang lão bản mở túi ra, trong phút chốc căn phòng tràn ngập kim quang lóng lánh, ánh mắt tiễn trang lão bản gắt gao nhìn chằm chằm túi vàng lá rực rỡ không động đậy.

“Không đủ trăm vạn sao? Vậy vẫn còn cái này nữa.” Nghĩ rằng tiễn trang lão bản không nói lời nào là bởi vì y đổi tiền không đủ một trăm vạn, Lâm Cửu lại lấy ra hai khối lục bảo thạch.

Cái này đến ngay cả Diệp U cùng Tâm Lan đều nhịn không được chớp chớp mắt, tiễn trang lão bản không phải bởi vì bảo thạch của Lâm Cửu không đáng tiền mà sửng sốt, trái lại, là bảo thạch này thực sự rất đáng giá.

“Đủ rồi! Đủ rồi!” Đây là bao nhiêu bút sinh ý a! Tiễn trang lão bản liên tục lau mồ hôi, vội vàng lấy lại tinh thần, nhìn thật kỹ lục bảo thạch trên bàn một phen, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn người mập mạp bình thường trước mặt này: “Vị công tử này, thứ tại hạ cả gan hỏi một câu, bảo thạch này là ngài từ nơi nào lấy tới?”

Lâm Cửu khẽ cau mày, không trả lời: “Ta có buộc phải trả lời câu hỏi của ngươi không?”

“Không, không, không! Đương nhiên không cần.” Nhìn người này tuổi còn trẻ, không thể tưởng được lại rất sắc sảo, bên cạnh còn có người của U Lan Cốc hộ vệ, hẳn không phải người thường. Tiễn trang lão bản cung kính nói: “Lục bảo thạch này tên là U Lục, trừ bỏ có tác dụng làm đồ trang sức, nếu thường xuyên đeo còn có thể nâng cao tinh thần, tỉnh não, chính là bảo bối không thường thấy a, nghe nói chỉ trong thâm sơn mới có.”

Nói xong tiễn trang lão bản ánh mắt phức tạp lại hâm mộ nhìn y, cũng không biết vị có tướng mạo thường thường mập mạp này lấy được từ đâu.

“Ngươi chỉ cần đổi tiền cho ta là được rồi.” Cái này Lâm Cửu biết, trong túi y trừ bỏ U Lục còn có các loại bảo thạch khác, nhưng tất cả đều kém khối thông linh ngọc bội cất trong ngực y.

Tiễn trang lão bản không dám trì hoãn, nhanh chóng viết cho Lâm Cửu hoá đơn, một túi vàng lá hai khối bảo thạch, vậy mà giá trị lên tới một ngàn ba trăm vạn bối! Lâm Cửu gửi lại một ngàn vạn, chính mình tuỳ thân mang theo ba trăm vạn, vô cùng cao hứng tiếp tục ra ngoài dạo phố mua đồ.

Sau khi Lâm Cửu rời đi, tiễn trang lão bản vội vàng chạy vào trong phòng đem chuyện này bẩm báo cho bề trên, người của U Lan Cốc mang theo một tên mập mạp siêu có tiền!

Tuy rằng Thanh Thạch Giản có kinh doanh khách điếm, nhưng khách điếm xa hoa bốn phái trụ ở Lưu Tinh Thành cũng không phải là sản nghiệp của Thanh Thạch Giản, mà là của Lưu Tinh Thành thành chủ, đồng thời Lưu Tinh Thành thành chủ cũng phụ trách công tác trị an trong lúc bốn phái luận võ, dù sao cũng là ở trong thành của hắn, hắn không muốn mấy đại phái này gặp chuyện phiền toái gì.

Đã nhiều ngày, người của ba phái khác nối đuôi nhau mà đến, Lâm Cửu phát hiện một chuyện rất thú vị, lão đại của Đại Tuyết Sơn cùng U Lan Cốc đều là nữ, Thanh Thạch Giản và Thiên Thánh Nham lại là nam nhân, tỷ lệ nam nữ rất cân bằng.

Từ trên đường trở về, một mình Lâm Cửu vừa lúc đi qua đám người Thiên Thánh Nham đang tới khách điếm, cùng trước kia Lâm Cửu nhìn thấy không giống nhau, trước kia hoà thượng Thiên Thánh Nham đều đi bộ mà đến, hơn nữa mỗi người đều mặc tăng y trắng, nhưng hôm nay lại là một đám hắc y hoà thượng nâng một cỗ kiệu màu đen, một luồng tà khí đột nhiên tới gần.

“Là sư phụ Ma tăng, Diệt Thiên.” Diệp U cùng Tâm Lan khẽ nhíu mày, đứng ở xa xa không muốn đến gần.

Còn gì là người xuất gia a, tâm tư được mất nặng như vậy, vì muốn có thể diện trước ba phái kia, Thiên Thánh Nham cư nhiên đến cả Đại ma đầu cũng mời tới, không phải vẫn đều nói cái gì mà phật ma hai phía sao? Hiện tại lại trộn lẫn với nhau.

Trong lòng Lâm Cửu không khỏi khinh thường một phen, có điều ánh mắt như hạt châu vẫn nhìn chằm chằm cỗ kiệu màu đen lộ ra hơi thở quỷ dị kia, lại nhìn hắc y hoà thượng nâng kiệu, có người nào là mặc tăng y bình thường đâu, khấu kết* (nút buộc) trên y phục đều là hắc ngọc chế thành! Liên tưởng đến đám hoà thượng Thiên Thánh Nham trước đây, Lâm Cửu không khỏi cảm thán, ma đầu này thật có tiền a!

Cỗ kiệu hắc ngọc ngừng lại, người ra ra vào vào khách điếm như đều đạt đến nhận thức chung nhất: tất cả cùng cách xa không muốn tới gần, Lâm Cửu xa xa có thể cảm giác được một luồng khí mát lạnh từ lòng bàn chân truyền lên.

Ma đầu thật đáng sợ, không biết bộ dáng như thế nào.

Ngay sau đó Lâm Cửu phải thất vọng rồi, ma đầu từ trong kiệu bước xuống, nhưng trên người chùm một cái áo choàng đen siêu lớn, đừng nói là mặt, ngay đến tay cũng giấu bên trong, người ngoài căn bản nhìn không thấy một đầu ngón tay của Đại ma đầu, nhưng mà Lâm Cửu phát hiện, hoá ra ma đầu này có tóc a.

Mái tóc thật dài đen như mực đổ xuống, cơ hồ lẫn với y phục thành một thể.

Đồ đệ của Đại ma đầu là hoà thượng, nhưng Đại ma đầu lại không phải hoà thượng, thật thú vị, trên giang hồ sẽ không có ai muốn đi trêu chọc tên gia hoả kỳ quái này, cho dù là Thiên Thánh Nham cũng thế, có điều mọi người không ai nghĩ đến Thiên Thánh Nham đi thỉnh Đại ma đầu, mà ma đầu cư nhiên cũng đáp ứng.

Núp dưới tấm áo choàng đen, Diệt Thiên từ cỗ kiệu bước xuống, nhưng không lập tức đi vào khách điếm, cước bộ tạm ngừng, chuyển phương hướng, đột nhiên xoay người trực tiếp đi về hướng Lâm Cửu.

Diệp U cùng Tâm Lan muốn tiến lên ngăn lại, nhưng lại phát hiện hai chân mình thế nhưng dù cố động mãi mà vẫn bất động, đúng là hoàn toàn bị khí thế của ma đầu này áp đến không thể nhúc nhích.

Lâm Cửu cũng rất muốn chạy đi, tuy nói y đối với ma đầu rất hiếu kỳ, nhưng nếu như bị ma đầu chú ý tới, cũng chẳng phải việc tốt lành gì, hiện tại y chỉ là một tên mập mạp bình thường thôi a, ma đầu này sao lại đi về phía y.

Nghe Vân Nhiễm nói Đại ma đầu hỉ nộ vô thường, giết người không hề báo trước, Đại ma đầu này không phải là muốn giết mình đi? Nếu trốn không được không bằng nghênh diện thẳng đánh, có nhiều người ở đây như vậy, Lâm Cửu cũng có thêm chút lá gan.

Ưỡn ngực Lâm Cửu trơ mắt nhìn hắc y Đại ma đầu đi tới trước mặt mình, những người khác đại khái cũng cũng thấy kì quái giống Lâm Cửu, vì sao Đại ma đầu quỷ dị này lại chú ý tới một người mập mạp diện mạo phổ thông như thế chứ.

Lâm Cửu cảm thấy mình như bị người ta nhìn từ trong ra ngoài một lần, cảm giác này giống như y không mặc quần áo khiến người ta cảm thấy có chút lúng túng. Tuy rằng cách Đại ma đầu một tấm áo choàng lớn, nhưng Lâm Cửu vẫn có thể cảm giác được đối phương đang đánh giá mình, ma đầu này vì sao lại đột nhiên chú ý đến y?

“Ngô —— người của Tiên Hiệp Điện sao? Ha ha ha —— thú vị.”

Lời Đại ma đầu vừa nói ra, Lâm Cửu cũng nghe thấy, so với trong trí tưởng tượng của Lâm Cửu thì không giống lắm, y vốn tưởng rằng Đại ma đầu là một lão già khọm, không nghĩ tới thanh âm trầm thấp lại còn rất có từ tính, không giống như một lão nhân a.

Đợi đến khi Lâm Cửu phản ứng lại, Đại ma đầu đã sớm không còn đứng trước mặt y.

Tên Đại ma đầu kia sao biết y là người của Tiên Hiệp Điện? Lâm Cửu trong lòng âm thầm kinh ngạc, lại phát hiện xung quanh có không ít người đang nhìn y, nghĩ đến hẳn là do câu nói ban nãy của Đại ma đầu Diệt Thiên, khiến người khác đều nghĩ y là tiên hiệp.