Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 191: Sinh tử có mệnh




“Khụ khụ —” Gió đêm cuốn bay những hạt cát nhỏ nương theo hô hấp chui vào miệng nam nhân, khiến nam tử bị sặc ho khan không ngớt, một bàn tay ẩm ướt tái nhợt từ khe đá leo lên, cố sức túm được một mỏm đá đã bị bão cát ăn mòn mà trở nên trơn nhẵn.

Một dấu tay ẩm ướt in trên mặt đá, chỉ là sau khi bão cát thổi qua, dấu tay đó liền biến mất không còn dấu vết.

Hai tay vịn lên tảng đá mượn lực, từ giữa một khe đá trong sa mạc khó khăn leo lên, trong màn đêm đen như mực giống như một con thuỷ quỷ mặc bạch y, Lâm Cửu cả người ướt sũng tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, dưới ánh trăng thanh lãnh lộ ra trận trận hàn ý.

Nữ thì có Sadako* chui ra từ TV, nam thì có Lâm Cửu xuất hiện từ khe đá trong sa mạc, nếu lúc này ở bên cạnh có người, Lâm Cửu đoán rằng người nọ khẳng định sẽ cho rằng mình gặp quỷ.

Mọi người thường nói đại nạn không chết tất sẽ được hưởng phúc đến cuối đời, Lâm Cửu ghé vào tảng đá nhìn sa mạc mênh mông không biên giới trước mắt, không khỏi lộ ra lộ ra nụ cười mệt mỏi, phúc của y ở nơi nào a?

Sau khi nhảy vào cái hồ sâu không thấy đáy, Lâm Cửu vùng vẫy lung tung một lúc rồi sau đó dần dần mất đi ý thức, cả người đều bị nước lạnh bao quanh, phảng phất như có người ở dưới đáy nước kéo chân y trầm xuống, mặc kệ y giãy dụa thế nào cũng không có khí lực tiếp tục bơi lên phía trước.

Tiếc rằng, địa ngục không dung y, lão thiên gia hình như không muốn cho người có cái mệnh quá cứng này làm một con quỷ chết đuối, ngay lúc Lâm Cửu cho rằng mình tiêu rồi, y vốn đã mất đi ý thức lại tỉnh lại, vừa mở mắt ra liên thấy tia sáng gần trong gang tấc.

Vươn tay hướng về nơi có ánh sáng bắt vịn vào tảng đá, sau một lúc giãy dụa mới từ khe đá chui ra, dòng sông trong Tử Thành quả nhiên là nơi thông ra bên ngoài, Lâm Cửu cũng không biết y nên cảm khái mệnh này của y quá cứng dù thế nào cũng không chết được, hay vận khí quá tốt, liều mạng nhảy xuống như vậy mà cũng có thể thoát khỏi Tử Thành.

Chẳng qua là sau khi đại nạn không chết, Lâm Cửu vẫn chưa thấy cái phúc trong truyền thuyết, nhưng sa mạc mênh mông thì lại gần ngay trước mặt.

Sa mạc vào ban đêm lạnh lẽo khác thường, không giống khí trời ác liệt của mùa đông, bão cát hung mãnh, nhiệt độ quá thấp, Lâm Cửu cả người ướt đẫm lạnh đến run cầm cập, tuy rằng Tử Thành cũng ở trong sa mạc, nhưng Lâm Cửu có thể tuỳ tuỳ tiện tiện an vị bất kì một nơi nào trong đó để ngủ mà chưa hề thấy lạnh.

Tử Thành và bên ngoài, suy cho cùng vẫn có một chút không giống nhau.

Lâm Cửu quay đầu lại, xuyên qua bão cát mịt mù có thể nhìn thấy Tử Thành như ảo ảnh phía xa xa, nam nhân không khỏi tấm tắc thấy kì, cự li xa như vậy, làm thế nào mà y có thể trôi tới tận khe đá này. Có điều bây giờ cũng không phải là lúc để cho Lâm Cửu nằm đó mà cảm khái, tuy y thừa dịp Diệt Thiên không có ở đó chạy đi, nhưng mà chỉ sợ không bao lâu nữa đại ma đầu kia sẽ phát hiện ra y chạy trốn.

Đã từng trải qua biết bao thiên tân vạn khổ vẫn muốn tương y tương thủ với đại ma đầu kia, hôm nay lại trải qua sinh tử để rời khỏi Tử Thành, rời khỏi Diệt Thiên, với Lâm Cửu mà nói đây chính là nỗi cay đắng không cách nào nói rõ, y làm sao lại muốn rời đi, làm sao lại muốn nảy sinh khoảng cách giữa đôi bên, chỉ là thế sự như vậy, không phải do y có thể tuỳ tâm sở dục.

Số phận này, đúng là đã đưa đẩy y vào một con đường không có lối về.

Ghé vào tảng đá nghỉ ngơi một lát, Lâm Cửu leo lên tảng đá, y phục trên người mỏng manh, y của ngày hôm nay đã mất đi công lực, căn bản không có cách nào dùng chân khí hộ thể để chống lại trận bão cát cứ quất thẳng mặt cùng với hàn khí của sa mạc vào đêm, hoàn toàn không biết nên đi con đường nào, cứ như vậy tuỳ tuỳ tiện tiện đi trong sa mạc, nếu gặp phải bão cát hoặc là cát trôi, chỉ sợ sẽ chết đến thi thể cũng không còn.

Tựa lên tảng đá, Lâm Cửu lục lọi trên người, lúc mò được một cái túi gấm bên hông, nam nhân khẽ mỉm cười thở dài một hơi, xem ra mệnh của y cũng chưa tuyệt a, tuy túi Càn Khôn trước kia của Lâm Cửu còn đặt ở chỗ Tây Sa Thương Hải, nhưng mà cái túi Diệt Thiên cho y thì vẫn còn bên người, tuy Diệt Thiên phế đi võ công của y, nhưng không lấy đi bất luận thứ gì trên người y.

Chỉ là nếu như nói Diệt Thiên thực sự đã lấy đi thứ gì trên người y, thì cũng chỉ có một thứ, một thứ trân quý nhất…

Nam nhân đang run lẩy bẩy lục lọi một lúc trong túi Càn Khôn, tìm thấy một chiếc áo choàng trắng khoác lên người, chẳng qua là cả người y đều đã ướt đẫm, có áo choàng thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng chắn được bão cát mà thôi, Lâm Cửu thầm tự trách mình, lúc trước y ỷ mình võ công không tồi nên rất ít khi mang thứ linh tinh bên người, hiện tại đột nhiên từ trên đám mây ngã xuống trở thành người thường, chỉ cần tìm thấy một cái tiểu pháp bảo gì đó cũng đã đủ khiến Lâm Cửu vui rồi.

“Phượng hoàng a phượng hoàng, không phải là ngươi đã bị tên thối ma đầu kia đánh cho hôn mê rồi chứ, không thì sao lại mặc kệ ta có gọi ngươi thế nào cũng không động một chút?” Lâm Cửu vô cùng nhớ bộ lông ấm áp của Cửu Thiên Phượng Hoàng, chỉ tiếc Diệt Thiên không chỉ phế võ công của y, cũng không biết đã đụng tay đụng chân gì với Cửu Thiên Phượng Hoàng, mặc kệ Lâm Cửu y triệu hoán thế nào, phượng hoàng vẫn không có chút phản ứng gì.

Muốn mượn hoả của phượng hoàng sưởi ấm cũng không được, càng đừng nghĩ đến chuyện cưỡi Cửu Thiên Phượng Hoàng rời khỏi sa mạc.

“Còn may mệnh Lâm Cửu ta chưa tuyệt, còn may tiên hạc Vân Nhiễm cho ta vẫn còn ở đây.” Lâm Cửu cũng không biết từ lúc y nhảy vào hồ đến giờ đã qua bao lâu, thế nhưng y không thể tiếp tục ở lại đây nữa, bằng không lát nữa đại ma đầu trở về, Lâm Cửu cũng không cho rằng mình có thể trốn thoát khỏi tên đại ma đầu đáng ghét kia.

Chỉ sợ y chạy trốn bị Diệt Thiên bắt lại, đại ma đầu đó không biết sẽ đối đãi với y thế nào, võ công đã bị phế, suy cho cùng thì cũng không thể phế nốt người y luôn a?

Nam nhân trong khổ tìm ý nghĩ mua vui, nhanh chóng dùng phương pháp Vân Nhiễm dạy y gọi ra tiên hạc vẫn tuỳ thân mang theo bên người, không có phượng hoàng, có tiên hạc cũng không tệ, luôn chừa cho mình một con bài chưa lật bao giờ cũng tốt.

Cưỡi lên tiên hạc, Lâm Cửu dùng áo choàng vây kín mình lại, tiên hạc hót dài một tiếng dang đôi cánh phi lên không trung, bay về phía xa xa.

Bay đến một chỗ cách mặt đất khá cao, bão cát cũng nhỏ đi nhiều, Lâm Cửu không cần tiếp tục ăn cát nữa, chỉ là không biết sa mạc này lớn bao nhiêu, Lâm Cửu cưỡi trên tiên hạc nhưng vẫn chưa nhìn thấy biên giới của sa mạc.

“Tiên hạc, nếu ngươi còn nhớ đường về Vọng Nguyệt Sơn, thì hãy bay về hướng đó đi.” Vỗ vỗ nhẹ lên tiên hạc, Lâm Cửu ghé vào mình tiên hạc ôn nhu nói.

Tiên hạc hót vang một tiếng tựa như hiểu lời Lâm Cửu, dang đôi cánh tuyết trắng tăng thêm tốc độ bay về phía trước.

Nằm rạp trên người tiên hạc, Lâm Cửu kéo tấm áo choàng che lấy mặt mình, trong cơn gió lạnh nhịn không được phát run, thân thể bình thường này không giống như thân thể có chân khí hộ thể, là một người bình thường lại ngâm trong nước lạnh lâu sau đó còn phải hứng gió thì cũng có chút không chịu nổi.

Cưỡi tiên hạc bay một lúc, Lâm Cửu bất đầu thấy có chút đầu váng mắt hoa, hô hấp khó khăn.

“Tiên hạc, chúng ta còn phải bay bao lâu nữa mới có thể rời khỏi sa mạc đây?” Thì thào nói một câu, đột nhiên Lâm Cửu như cảm giác được sống lưng phát lạnh.

“Nhanh…nhanh một chút…” Lên tiếng thúc giục, Lâm Cửu vững vàng túm lấy tiên hạc, quay đầu lại nhìn phương hướng bọn họ vừa qua, lúc này tuy đã rời xa Tử Thành, nhưng Lâm Cửu cảm giác được như có một người từ rất xa nhìn theo thân ảnh của y, ánh mắt băng lãnh mang theo tức giận đó với hàm nghĩa nguy hiểm vô cùng vô tận.

Nguy rồi, lẽ nào Diệt Thiên đã trở về Tử Thành phát hiện y chạy trốn rồi sao? Trong lòng Lâm Cửu không khỏi bắt đầu lo lắng, bằng năng lực của đại ma đầu đó, chỉ sợ không cần mất nhiều thời gian là có thể đuổi kịp y, đến lúc đó nếu như bị bắt quay về Tử Thành. Chỉ sợ y sẽ không còn cơ hội chạy trốn nữa, mà tất cả nỗ lực trước đây của y cũng sẽ đều uổng phí.

Làm sao đây…Lâm Cửu chỉ có thể thúc giục tiên hạc dưới thân nhanh thêm một chút, thế nhưng dù tiên hạc có phi nhanh thế nào đi nữa, cũng không thể nhanh bằng hắc long của Diệt Thiên.

“Tiên hạc, nếu như ngươi hiểu lời ta nói, thì hãy bay về Vọng Nguyệt Sơn, đi tìm Vân Nhiễm.”

Muốn cưỡi tiên hạc rời khỏi Tội Ác Quốc Gia chỉ sợ sẽ không có khả năng, Lâm Cửu cúi đầu xé một mảnh vải trên áo choàng, cắn đứt đầu nhón tay của mình, trong gió lạnh khẽ run rẩy, viết vài câu lên tấm vải.

[U Minh tái hiện, Diệt Thiên Tiếu Thiên, ma lâm thiên hạ

Tiểu cửu]

Vội vã cột chặt huyết thư vào chân tiên hạc, Lâm Cửu vỗ nhẹ lên cánh nó, thoáng hiện một tia cười khổ bi thương nói: “Tiên hạc, nhờ ngươi đó.”

Ghé lên mình tiên hạc cúi đầu nhìn sa mạc vô biên đã bị cát vàng che kín, sa mạc vô biên vô tận giống như biển cát từ từ lưu động, trong sa mạc lúc này dường như sắp nổi lên bão cát, giống như một con mãng xà khổng lồ há to miệng chờ con mồi chui đầu vào lưới.

“Chi —” Hình như đã hiểu ý nghĩ trong lòng Lâm Cửu, tiên hạc vội vã kêu lên một tiếng lo lắng, như là muốn ngăn Lâm Cửu lại.

“Mệnh của ta cứng như thế, chết một hai lần mà vẫn thoát chết, nói không chùng lúc này cũng sẽ không chết, ngươi nói xem đúng không a, ha ha…hạc huynh, cảm tạ ngươi đã chở ta cả một đoạn đường, cảm tạ ngươi đã lo lắng cho ta, đừng quên, nhất định phải tìm được Vân Nhiễm đó.” Cười khổ một tiếng, Lâm Cửu nhắm hai mắt lại, lập tức buông lỏng đôi tay nắm trên mình tiên hạc ra, thân thể trợt xuống, tức khắc rơi xuống như cánh diều đứt dây…

“Chi —”

Hạc hót cửu thiên, mang theo tiếng kêu thê lương như bộc lộ tình cảm không muốn, bay tại chỗ hai vòng, cuối cùng tiên hạc khua cánh bây về viễn phương.