Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 247: Đối phó tiểu hài tử




“Trì kỷ giả, như sơn chi trọng, như thủy chi thanh, như tùng chi kính, như lan chi hinh, như ngọc chi nhuận, như kim chi tinh, như nhận chi lợi, như hành chi bình, như thỉ chi trực, như giám chi minh.”

(Tạm dịch: phải biết giữ mình, nặng như núi, sạch như nước, mạnh như tùng, thơm như lan, trơn như ngọc, tinh khiết như kim, sắc như dao, công bằng như cán cân, thẳng như tên, sáng như gương.)

Lâm Cửu đọc xong, ngẩng đầu thì thấy thái tử đang ngồi đờ ra.

“Điện hạ, có hiểu không?” Lâm Cửu nhắc nhở.

Thái tử ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc hỏi: “Lão sư, ngươi nói làm quân giả, cần lấy đồng làm gương, có thể phòng trộm cướp, lấy cổ làm gương, có thể biết hung thế; lấy người làm gương, có thể hiểu được mất. Trừ nhưng thứ đó ra, còn phải có tự tin và dũng khí của bậc quân vương, phải dám đấu tranh với mọi lực lượng bất dung trong thế gian, càng phải dám truy cầu mộng tưởng của mình, là như thế đúng không?”

“Không sai.” Lâm Cửu gật đầu, những lời này đích thực là do y nói, từ lúc nhìn thấy bộ dáng sợ sệt của thái tử đối với Hoàng Phủ Thiên Hạ, y liền một mực dạy thái tử phải dám thẳng lưng, dám chống lại Hoàng Phủ Thiên Hạ, trong hoàng cung âm mưu quỷ kế nhiều vô kể, Lâm Cửu không hiểu, nhưng sẽ có người đến dạy thái tử.

Lâm Cửu chỉ cần hoàn thành tốt việc mình có thể làm là được.

“Ta hiểu rồi.” Thái tử lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, đôi mắt loé ra vẻ nóng lòng muốn thử.

Lâm Cửu có chút kì quái, thái tử hiểu cái gì nha?

Rất nhanh, Lâm Cửu liền biết thái tử hiểu cái gì, thế là ngày ngày, thái tử đều chạy đi tìm Diệt Thiên hỏi đông hỏi tây, có đôi khi sẽ đi theo Lâm Cửu tìm đại ma đầu, thường khiến người ta khó lòng phòng bị.

Lâm Cửu cười khổ, thái tử quả nhiên thông minh, mới chốc lát đã biết ứng dụng tri thức y dạy vào trong cuộc sống.

Mấy ngày gần đây Diệt Thiên thường hay tìm Lâm Cửu vào ban ngày, trước kia thái tử không cần ngẩng đầu tới tìm Lâm Cửu học tập, nhưng dạo gần đây lại chịu khó chạy hơn bất cứ kẻ nào, nếu như thấy Diệt Thiên và Lâm Cửu ở cùng một chỗ, thái tử sẽ rất tự giác chạy tới, mặc dù đôi khi đại ma đầu kia căn bản chẳng thèm để ý tới vị thái tử Trung Thiên Quốc này.

Nhưng Thái tử không quan tâm, dù cho là ánh mắt trông mong ngắm nhìn Diệt Thiên cũng được.

“Ngươi không thể để người nọ ở bên ngoài sao?” Mấy ngày nay luôn gặp phải tên thái tử đáng ghét, Diệt Thiên tỏ ra có chút khó chịu, sao mỗi lần Lâm Cửu đều để thái tử tiến vào chứ.

“Nơi đây là hoàng cung của người ta, đâu có khách nhân nào lại nhốt chủ nhân bên ngoài chứ, hơn nữa, thái tử chẳng qua là một hài tử gặp mối tình đầu mà thôi, dù sao qua mấy ngày nữa chúng ta cũng rời khỏi đây rồi.” Trái lại Lâm Cửu hoàn toàn không để trong lòng, lúc y mười hai tuổi từng thích cô giáo dạy tiếng Anh nha, sau ngẫm lại có lẽ chính là cảm thấy cô giáo ôn nhu từ ái như mẹ mình, cảm tình khi đó chưa hề pha sự phức tạm của người trưởng thành.

Thái tử hẳn cũng là như vậy đi, sự chuyên chú đối với Diệt Thiên trộn lẫn vài phần uy nghiêm và cao lớn của phụ thân, hình tượng hoàng đế Trung Thiên Quốc trong hiện thực hoàn toàn không thể thoả mãn ảo tưởng cường đại của phụ thân trong lòng Thái tử.

Lúc đầu có lẽ Lâm Cửu còn có chút lo lắng, sau nghĩ kĩ lại, thì cũng cảm thấy không có gì, theo thời gian, Thái tử chung quy cũng sẽ trưởng thành.

Nhiều năm sau khi nhớ lại khoảng thời gian ngây ngô thời niên thiếu, có lẽ sẽ chỉ thở dài cười khổ mà thôi.

Diệt Thiên trầm mặc chốc lát, gật đầu nói: “Tính ra, chắc là còn khoảng mười lăm ngày nữa.”

“Mười lăm ngày gì, mười lăm ngày nữa chúng ra sẽ rời khỏi Trung Thiên Quốc à?” Nghe Diệt Thiên bất chợt nói vậy, Lâm Cửu có chút kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy đã rời đi, là muốn đi đâu đây?”

“Chẳng qua là có chuyện cần phải quay về Bắc Quốc một chuyến, đến lúc đó nếu ngươi muốn trở về, chúng ta lại quay lại đây.” Mỉm cười, Diệt Thiên nhẹ nhàng xoay chuyển trọng tâm câu chuyện.

Lâm Cửu lập tức nghĩ ra, vỗ tay cười nói: “Ta nhớ ra rồi, ngươi nói đến lúc đó sẽ tặng ta một lễ vật, vậy lễ vật hẳn là Trung Thiên Quốc đúng không? Thối ma đầu, đến lúc này rồi mà còn phải ra vẻ thần thần bí bí, hé lộ chút cho ta đi a, lễ vật đó là loại gì?”

Lâm Cửu hăng hái bừng bừng, quấn quýt lấy Diệt Thiên hỏi đông hỏi tây, nhưng miệng đại ma đầu ngậm rất chặt, vô luận như thế nào cũng không hé ra cho Lâm Cửu một chữ, làm cho Lâm Cửu vô cùng hiếu kì, ngứa ngáy đến khó nhịn, cực kì khó chịu.

“Đại sư huynh, ngươi chỉ cần nói một chút cho ta biết xem lễ vật đó có hình dáng thế nào cũng không thể sao?” Lâm Cửu từ chỗ ngồi đứng lên, vài bước đi tới phía sau bám vào vai Diệt Thiên, mang theo vài phần làm nũng, “Ta giúp ngươi xoa bóp vai còn không được sao?”

Chịu không nổi thế tiến công nhu tình này của Lâm Cửu, Diệt Thiên bắt lấy hai tay Lâm Cửu đặt trước ngực, trầm giọng cười nói: “Chỉ xoa bóp vai, đã nghĩ khiến ta nói cho ngươi sao?”

“Đi —— nói cho ngươi, Lâm Cửu ta chính là chưởng môn Hiền Môn, giúp tên đại ma đầu nhà ngươi bóp vai đã là không tồi rồi, ngươi còn muốn ta bán mình nữa sao? Ta không thẻ dễ dàng khuất phục nam nhân như vậy.” Khẽ cười vài tiếng, sau khi Lâm Cửu nháo loạn mấy cái vẫn duy trì tư thế từ phía sau ghé vào lưng Diệt Thiên, nhỏ giọng than thở, “Diệt Thiên, thân thể thực sự không có việc gì chứ?”

Diệt Thiên vỗ vỗ lây tay Lâm Cửu, mỉm cười thoái mái nói: “Ngươi còn chưa tin ta? Trong thời gian ngắn ta sẽ không lại xảy ra vấn đề gì.”

“Trong thời gian ngắn là bao lâu?” Lâm Cửu hỏi.

“Ba năm.” Diệt Thiên khẽ xoa lên tay nam nhân, mấy ngày nay Diệt Thiên đã thuận lợi ngăn chặn ma khí tán loạn trong cơ thể, nếu không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì trong thời gian ngắn sẽ không lại phát sinh sự kiện nhập ma như ở Hiền Môn lần trước, thời gian ba năm, cũng đủ cho Diệt Thiên từ từ điều giải chân khí trong cơ thể.

Lâm Cửu gật đầu, trong lòng thấy thư thái hơn một ít, vẫn nhớ Hoa Tư và Nghiệp Hỏa Hồng Liên đã đi đến phía Đông, không biết hai người đó có thu hoạch gì hay không.

Diệt Thiên bây giờ đã nhớ lại kí ức kiếp trước, hẳn là còn nhớ liên diệp lưu lại ở phía đông, nhưng Hoa Tư lại dặn đi dặn lại rằng không được nói chuyện này cho Diệt Thiên biết, Lâm Cửu thấy nghi hoặc, rất sợ bọn Hoa Tư ngầm tìm phương pháp để đối phó với Diệt Thiên, sau nhiều lần bắt Hoa Tư và Nghiệp Hoả lập thệ, Lâm Cửu mới yên tâm.

Nhưng vì sao bọn Hoa Tư lại không cho y nói chuyện này cho Diệt Thiên biết chứ?

Lâm Cửu khẽ thở dài, có lẽ bọn Hoa Tư cũng có lí do của mình ha.

“Tên học trò nhỏ của ngươi lại đến rồi.” Ngôn ngữ xen chút bực bội, Diệt Thiên nhắc nhở một chút vị thầy giáo nào đó.

Lâm Cửu lập tức từ trên lưng Diệt Thiên nhảy dựng lên, bộ dáng đoan chính ngồi trở về vị trí ban đầu của mình, thoáng nhìn Diệt Thiên đang cười trộm, nam nhân hung hăng trừng ma đầu một cái.

Lúc này, không ngoài Diệt Thiên sở liệu, vị học trò Thái tử điện hạ của Lâm Cửu lại đến nữa, vẫn trước sau như một đi tới chỗ Lâm Cửu và Diệt Thiên cúi đầu ân cần thăm hỏi, khi ngẩng đầu lên lại dùng ánh mắt sáng ngời nhìn ngắm Diệt Thiên lạnh lùng không đổi, không, Diệt Thiên hôm nay, dĩ nhiên lại không lạnh như băng, mà là… tiếu dung khả cúc. (nghĩa là nụ cười có thẻ nắm bắt được, chắc là cười tươi ^^)

Lâm Cửu lập tức cảm thấy lòng mình giật thót, đại ma đầu này không phải muốn làm chuyện gì kinh thiên động địa đó chứ, không lẽ là không thể chịu đựng nổi sự quấy rầy của Thái tử nên muốn một đao bổ đôi thái tử đó chứ?

“Học trò tham kiến lão sư, Thánh Giả.”

Thấy Diệt Thiên hôm nay tâm tình có vẻ không tồi, thái tử trong lòng vui vẻ, vội hỏi nói: “Phải chăng hôm nay Thánh Giả gặp được chuyện gì vui, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, chẳng biết liệu có thể nói qua cho học trò và lão sư nghe thử?”

Diệt Thiên cười cười: “Thái tử, ngươi có biết thích là gì, yêu là gì không?”

Lâm Cửu hồ nghi liếc nhìn Diệt Thiên, tên đại ma đầu này muốn làm gì đây?

“Đương nhiên là biết.” Thái tử vừa trả lời, Diệt Thiên liền cắt ngang.

“Vậy ta hỏi ngươi, ngươi đối với Lâm chưởng môn là thích hay yêu?” Diệt Thiên hỏi.

“Học trò thích bài dạy của lão sư, thoải mái đặc biệt.” Thái tử đáp.

“Ta thì sao?” Diệt Thiên đứng lên, vươn tay về phía thái tử, thái tử hơi sửng sốt, sau đó lập tức đưa tay nắm tay Diệt Thiên, tay Diệt Thiên lành lạnh, nhưng khi nắm thì lại cho cảm giác vô cùng thư thái, đối mặt với nam nhân mấy hôm trước còn tỏ ra lãnh đạm đột nhiên trở nên thân thiết, nét mặt thái tử lộ ra chút kích động.

Liếc thấy hai người nắm tay, Lâm Cửu càng cảm thấy mê hoặc, Diệt Thiên đưa thái tử đến trước thư trác, ma đầu quay lại cho Lâm Cửu một ánh mắt an tâm, nhưng Lâm Cửu một chút cũng không thể an tâm nổi.

“Thánh… Thánh Giả…” Thân thể thoáng cái đụng vào thư trác, nếu thái tử còn tiếp tục lùi nữa thì sẽ đụng phải bàn, trong lòng Thái tử có chút kích động, cũng có chút sợ hãi không biết, nhìn không chuyển mắt vào Diệt Thiên, cứ như bị đôi mắt thâm thuý của ma đầu này hút vào vậy, đánh mất hồn phách.

“Sao vậy, không phải ngươi thích ta sao?” Cười đến hờ hững, Diệt Thiên nhẹ nhàng đẩy ngã thái tử xuống thư trác, cảnh này nhìn thế nào cũng giống như là muốn…

Mắt Lâm Cửu trừng đến là to, cả người thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên, thối ma đầu muốn làm cái gì, muốn ở ngay trước mặt chính phu dâm loạn vị thành niên phải không?!

“Thích, rất thích…” Thái tử ấp úng nói, dù có bị doạ sợ, cũng giống như nhất thời hoảng hốt không biêt phải làm sao, có chút chờ mong, lại có chút sợ hãi.

“Ha ha, ngươi thích ta, vậy có nguyện ý làm bất cứ chuyện gì cho ta không?” Ma đầu hơi ngả người, vẫn từ trên cao nhìn xuống thái tử nằm trên thư trác, ngón tay thon dài không mang theo bất luận tình sắc ý vị gì nâng cằm thái tử lên.

Lâm Cửu lập tức cảm thấy choáng váng đầu óc, xong rồi xong rồi, cái tên thối ma đầu kia là đang mê hoặc thái tử đúng không, nhưng mà… những động tác này bình thường không phải Diệt Thiên chỉ làm với thôi y sao?

Nếu Diệt Thiên dám chơi trò “xuất tường” ngay trước mặt y, vậy ngày mai y muốn đi kết hôn!

“Nguyện ý, ta nguyện ý!” Thái tử thốt lên.

Diệt Thiên khẽ nghiêng đầu cười cười với Lâm Cửu, ý là muốn Lâm Cửu cứ ngồi yên tại chỗ xem kịch đừng nhúng tay, người nọ có chút bất đắc dĩ ngồi vào ghế nhìn ái nhân của mình đang chơi “trò chơi” ngay trước mặt mình.

“Vậy nghĩa là… thế nào cũng có thể?” Diệt Thiên mỉm cười, vẫn lạnh lùng không mang chút cảm tình như cũ, nụ cười này thậm chí khiến cả Lâm Cửu nhìn mà tâm run.

Sau một khắc, chuyện chính thức khiến Lâm Cửu mục trừng khẩu ngốc xảy ra.

Diệt Thiên cư nhiên xé nát y phục của thái tử, không mang theo chút cảm tình, thậm chí còn mang theo vài phần tàn khốc pha trò và nhục nhã khiến Lâm Cửu ngốc tại chỗ, càng khiến thái tử ngây dại, mở mắt trừng trừng nhìn Diệt Thiên như đang xé vải cơ hồ đem thái tử lột sạch banh.

Không hề ôn nhu như trong tưởng tượng, Thái tử chỉ thấy sự lãnh khốc và vô tình của Diệt Thiên, như một lưỡi dao sắc bén cắt nát giấc mộng của cậu.

“Ngươi… ngươi làm gì vậy, đừng! Đừng đối với ta như vậy… ô ô ô.” Đến tận cuối cùng khi Diệt Thiên cầm lấy cây bút trên thư trác không chút lưu tình hạ thủ, Thái tử mới hoảng thần, lập tức bị một loạt động tác của Diệt Thiên doạ khóc lên.

“Khiến ngươi hiểu rõ, người nào có thể yêu, người nào không thể yêu, chuyện gì có thể làm, chuyên gì không thể làm, thậm chí đến nghĩ cũng không được.” Diệt Thiên thuận tay thả Thái tử đang kinh hoàng thất thố ra, không thèm liếc nhìn hài tử một cái, sau đó đi tới trước mặt Lâm Cửu vẫn còn ngây ra như phỗng, đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo cằm Lâm Cửu, ánh mắt đó như là muốn nói —— phiền phức đã giải quyết xong.

Thái tử thất kinh cuống quýt từ trên bàn bò xuống, bộ dạng thấy Diệt Thiên tránh không kịp hoàn toàn khác xa lúc trước, Lâm Cửu vội vàng cởi áo khoát ra khoác lên người thái tử, quay đầu lại oán giận trừng Diệt Thiên, người nọ vẫn cái dạng không thèm quan tâm.

Lâm Cửu thở dài, xem ra bóng ma thời niên thiếu này của thái tử phỏng chừng sẽ khắc sâu vô cùng mất.

Từ ngày đó trở đi, thái tử vừa nghe thấy hai chữ Thánh Giả lập tức bỏ chạy nhanh hơn bất cứ kẻ nào, từ ảo tưởng đến hiện thực, chênh lệch luôn thật lớn.

Dưới sự “dạy dỗ” của Diệt Thiên, thái tử từ một nam hài hay ảo tưởng trường thành —— một đại nam hài nhìn thấu thế gian tàn khốc…

Nhiều lúc, mỗi khi tiểu hoàng đế Trung Thiên Quốc hồi tưởng lại năm đó, đều nhịn không được phải rùng mình.