Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 86: Gặp lại




Mẫu tử gặp lại nhau, vô cùng cảm động, đến ngay cả bọn hạ nhân vốn bán tín bán nghi đối với việc đại thiếu gia sống lại cũng không nhịn được lấy tay áo lau lau nước mắt, nhị phu nhân kéo Lâm Cửu lại gần ngắm kĩ, sờ sờ nắn nắn, khi xác nhận nam tử trước mặt thật sự còn sống, chứ không phải là lạnh như băng, là nhi tử của nàng, nhị phu nhân thì thầm: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, hài tử ngốc, hài tử ngốc nhà ngươi a…”

“Nương, hài nhi đã trở lại, Tiểu Cửu sẽ không bao giờ… để nương phải lo lắng nữa.” Tình do tâm sinh, vui quá mà khóc, Lâm Cửu nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt nữ tử, khi nhìn thấy hai nữ tử bên cạnh mẫu thân, cất bước tiến lên: “Đại nương, tam nương.”

Mấy nữ tử khóc không còn ra bộ dáng, ô ô nức nở cổ họng nghẹn thanh không thốt lên lời, chỉ là nhìn thấy Lâm Cửu khoẻ mạnh quay trở về, đứng ở trước mắt các nàng thì cảm thấy rằng trên thế gian này không còn chuyện gì vui hơn chuyện ngày hôm nay.

“Ai nha, Tiểu Cửu đã trở lại đừng khóc nữa, chuyện vui như vậy phải cười lên chứ.” Tam phu nhân từ trước đến nay luôn cởi mở mạnh mẽ, lập tức vuốt lệ châu cười nói.

“Đúng, đúng, vậy… vậy, ai, ta phải mau mau sai người đi gọi lão gia trở về!” Đại phu nhân nín khóc mỉm cười, lập tức liền khôi phục vẻ ổn trọng ngày thường, lệnh cho hạ nhân nhanh nhanh chuẩn bị đồ ăn, đồng thời sai người lấy khoái mã đi gọi Lâm tướng quân trở về.

Nhị phu nhân còn kéo Lâm Cửu không tha, cứ như đang sợ nếu buông hài tử này của nàng ra thì nó sẽ lập tức biến mất vậy.

“Nương.” Ở trong mộng không biết đã bao nhiêu lần, Lâm Cửu âm thầm gọi phụ mẫu, nghĩ đến mỗi buổi sáng sẽ có mẫu thân thay y pha một li sữa nóng, mỗi ngày đều có thể cùng phụ thân đàm luận thời sự, mỗi ngày không phải một mình cô độc đối mặt với căn phòng sạch sẽ nhưng lạnh lẽo…

Những thứ này đối với người bình thường không có gì mới mẻ, thậm chí nhàm chán, thậm chí cảm thấy đây chỉ là mấy chuyện phiền chán vụn vặt trong cuộc sống nhưng lại là hạnh phúc mà Lâm Cửu cả đời theo đuổi.

Gia đình đã trải qua sinh tử biệt li càng thêm hoà hợp ấm áp, mấy vị phu nhân kéo Lâm Cửu phải hỏi trái hỏi, Lâm Cửu tổng kết chuyện y sống lại là do gặp được tiên duyên, sau đó mang tất cả chuyện sống trên Vọng Nguyệt Sơn hai năm nhất nhất kể hết ra, tuy rằng mấy người bọn họ đã an tâm, nhưng Lâm Cửu vẫn nói chuyện bị mất trí nhớ cho người nhà.

“May mà con vẫn còn nhớ rõ nương.” Nhị phu nhân kéo cánh tay Lâm Cửu lộ ra nụ cười ấm áp, rồi lại thì thầm: “Quên rồi cũng tốt, quên rồi cũng tốt….”

“Đúng rồi nương, đại nương, tam nương, vị này là… sư huynh của con.” Vội vàng nhận người thân, vì vậy trong một lúc đã quẳng Diệt Thiên sang một bên, Lâm Cửu gấp gáp giới thiệu với mấy vị phu nhân, tuy nói Diệt Thiên hiện tại là Tiếu Thiên, là Thánh Giả, là sư huynh của y, nhưng Lâm Cửu lại cảm thấy có một loại cảm giác khẩn trương cứ như đang giới thiệu bạn trai với gia đình vậy.

Tuy rằng… đây cũng là sự thật.

Đại ma đầu ngày thường là một người kiêu ngạo bất tuân, không nghĩ tới lại cũng vô cùng biết lễ, sau khi Lâm Cửu giới thiệu, Diệt Thiên liền đứng dậy hơi thi lễ với mấy vị phu nhân, trong mắt người khác có lẽ là không đủ nhiệt tình, nhưng Lâm Cửu lại kích động đến mức muốn ôm chặt Diệt Thiên hung hăng hôn hai cái, thối ma đầu này quá nể mặt y rồi.

Biết rõ tâm thối ma đầu còn cao hơn trời xanh vì thế lúc trước Lâm Cửu còn hơi sợ sự cao ngạo của Diệt Thiên sẽ khiến người nhà hiểu lầm, còn may, còn may.

Tựa như lần đầu đưa phu nhân về ra mắt phụ mẫu, Lâm Cửu ra sức nói tốt cho Diệt Thiên, sợ người nhà không biết Diệt Thiên tốt thế nào, tựa như cũng sợ Diệt Thiên không thích người nhà của mình, đây có lẽ có thể xem là một loại bản năng.

“Sư… sư huynh dọc đường đi đối xử với con rất tốt, nếu không phải nhờ có sư huynh, con cũng không biết phải trở về thế nào, sư huynh tính tình hướng nội không thích nói chuyện, nhưng mà người lại tốt lắm.” Ngồi bên cạnh Diệt Thiên, Lâm Cửu khen lấy khen để nước miếng bay tán loạn, đáng tiếc Diệt Thiên có áo choàng che mặt, bằng không thật muốn nhìn thử xem sắc mặt Đại ma đầu lúc này là cái dạng gì.

Có lẽ từ lúc sinh ra đến nay, Diệt Thiên còn chưa gặp được chuyện gì lúng túng thế này, nhưng đáy lòng lại cảm thấy ấm áp, mặc cho Lâm Cửu như thiệt xán liên hoa* khoa hắn lên mức trên trời có dưới đất không, Diệt Thiên vẫn duy trì trầm mặc, lẳng lặng lắng nghe, khẽ mỉm cười, im lặng, nhưng nội tâm lại trào ra sự sủng nịnh và phóng – túng.

“Đa tạ tiên hiệp đại nhân đã chiếu cố cho Tiểu Cửu nhà chúng ta, đại ân đại đức này, Lâm gia thật sự không biết nên báo đáp như thế nào.” Đại phu nhân đoan trang ổn trọng đích thân đứng dậy khom người trước Diệt Thiên, nhị phu nhân cùng tam phu nhân cũng theo đứng dậy nói lời cảm tạ.

Lâm Cửu tuy rằng cao hứng nhưng rõ ràng có vài chỗ bị mấy vị phu nhân hiểu lầm, nghe thấy đại phu nhân cư nhiên gọi Diệt Thiên là Tiên hiệp, Lâm Cửu vội vàng giải thích: “Không phải, không phải, sư huynh không phải tiên hiệp.”

Diệt Thiên là ma, triệt triệt để để là ma, cho dù có là tiên thì cũng là trước kia, một tên Đại ma đầu từ tiên đạo rơi vào ma đạo, tuy rằng hiện tại Diệt Thiên đang phẫn thánh nhân, nhưng trong lòng Lâm Cửu hiểu rõ, thối ma đầu không thích tiên hiệp càng đừng nói là có người gọi hắn là tiên hiệp gì đó, nhưng mấy vị phu nhân lại thấy nghi hoặc, Lâm Cửu không phải ở Tiên hiệp điện hai năm sao, sao sư huynh của y lại không phải tiên hiệp?

“Đại nương, nhị nương, tam nương tuy rằng con được tiên hiệp chiếu cố hai năm nhưng chưa bao giờ chính thức bái nhập Tiên Hiệp Điện.” Lâm Cửu cười giải thích: “Sau khi con xuống núi mới gặp được sư huynh.”

Thì ra là thế, mấy vị phu nhân trong lòng ngầm hiểu. Nhưng Lâm Cửu nói tới nửa ngày cũng chưa từng đề cập qua về vị không thích nói chuyện này với các nàng, ví như tên của vị tiên nhân hạ thế này, lại càng không biết vị sư huynh này đến từ nơi nào.

Tam phu nhân như là đột nhiên nghĩ ra cái gì, nàng vốn tính tình sảng khoái bật thốt lên: “Ai nha, khó có thể nào sư huynh của Tiểu Cửu lại chính là Thánh Giả đại nhân trong lời đồn.”

Nghe tam phu nhân nói vậy, Lâm Cửu mới nhớ tới chuyện Thánh Giả Tiếu Thiên là sư huynh của y đã được truyền ra, tuy nói tin tức thời cổ đại không nhanh chóng tiện lợi như internet ở hiện đại, nhưng tin tức có tính oanh động thế này đều đã lan truyền khắp Hoàng Thành, vậy người trong Lâm gia nhiều ít hẳn cũng nghe nói qua.

“Đúng vậy.” Lâm Cửu thuận theo tình thế nói tiếp: “Kì thật con cũng chỉ mới biết sư huynh cư nhiên lại là Thánh Giả Tiếu Thiên lừng lẫy đại danh trước đây không lâu, khó trách sư huynh lại thông minh lại tốt như vậy, có điều cũng lừa con quá lâu a…”

Mười năm trước Diệt Thiên có bộ dáng gì, trước kia Lâm Cửu không biết, hiện tại Lâm Cửu càng không biết, Thánh Giả cũng được, ma đầu cũng thế, Lâm Cửu chỉ tin tưởng vào người nam nhân trước mắt y đây.

Có điều thân phận Thánh Giả có vẻ rất dễ dùng, sau khi Lâm Cửu nói ra thân phận Thánh Giả của Diệt Thiên, người Lâm gia có thể nói là lễ ngộ đến cực điểm, khiến Diệt Thiên cũng phải góp mặt vào vở tuồng nhận người thân này, trong lòng Lâm Cửu cũng hơi không được tự nhiên lắm, chỉ sợ Diệt Thiên cũng cảm thấy vô cùng nhàm chán ha, sau đó Lâm Cửu liền cùng Diệt Thiên đi đến một khách phòng u tĩnh trong Lâm phủ nghỉ ngơi.





Sau khi Lâm Cửu thu xếp ổn thoả cho Diệt Thiên, Lâm tướng quân nghe được tin tức từ Lâm phủ cũng vội vã trở về.

Lâm Cửu rời đi, Diệt Thiên ngồi một mình trong phòng, cởi áo choàng ra, nhẹ nhàng liếc mình trong gương ánh mắt đạm mạc thanh lãnh, chưa từng lưu luyến với mình của mười năm trước, đối với chuyện bị rơi vào ma đạo cũng không hề thấy hối hận, giống như ma quỷ nhìn thấu nhân thế, đáy mắt vĩnh viễn chỉ là đạm mạc thanh tỉnh và lí trí.

Gia đình… là cái gì?

Vấn đề này Diệt Thiên chưa bao giờ suy nghĩ qua, đối với hắn mà nói, có lẽ là gánh nặng, có lẽ là ràng buộc, có lẽ cái gì cũng không phải, chưa bao giờ có gia đình, cũng chưa bao giờ muốn theo đuổi, cho nên nhìn thấy một phần chấp nhất cùng nhiệt tình của Lâm Cửu với gia đình, Diệt Thiên thu vào trong mắt, tâm không có cảm tưởng gì, vẫn lạnh băng như cũ.

Nam tử kia giống hắn có thể nhìn thấu nhân thế, vì sao lại cứ phải theo đuổi sự trói buộc gọi là gia đình đó?

Khẽ híp mắt lại, nhìn bóng cây đu đưa ngoài song cửa, trong mắt nam nhân lộ ra một phần thanh minh, nhà cũng thế, nước cũng thế, cũng chỉ là thứ hư vô, danh hư vô, dự hư vô, hắn không nhà, cũng không nước, chỉ có người, quan tâm cũng chỉ có người, trong mắt Diệt Thiên, người vì danh dự hư vô mà chết mà liên luỵ, đa số là những kẻ ngu dốt.

Không thấy rõ thế giới này, hay là người không muốn đối mặt với thế giới thanh minh này, thì mới cần sống trong nhà trong nước này.

Khẽ nhắm mắt lại, một lát sau lại mở ra, đôi mắt thanh thấu giống như băng tuyết trong trời đông giá rét, mặc kệ là mùa hè nóng bức thế nào, dương quang cực nóng ra sao đều không thể chạm đến hàn ý nơi đáy mắt.

Có lẽ, nguyên nhân chính là do hắn đã nhìn thấy quá nhiều thăng trầm trên thế gian, tất cả mọi điều trên thế gian này đều không thể khiến hắn động chút tình cảm nào, vì nhìn thấu, nên cái gì cũng không có.

Từ thánh tới ma, chẳng phải là do trái tim nhân từ ngày trước đã không thể chịu thêm một chút bi thương nào nữa sao, khi hoàn toàn hiểu ra, thường thường chỉ là trong nháy mắt, khi hắn đứng ở chiến trường chất đầy một đống thi thể, hắn đã hiểu ra rằng nhân từ của hắn không thể cứu được mọi người trong thiên hạ, thuyết pháp của Hiền Môn vĩnh viễn không thể mai táng được tham vọng vô cùng vô tận về quyền lực trong nội tâm phàm nhân.

Điểm này, có lẽ là chỗ khác nhau lớn nhất giữa Diệt Thiên và Lâm Cửu, một người thấu triệt đến thiếu tình, còn một người thanh minh lại rất thâm tình.