Cứu Thục

Chương 10




Sáng sớm



“Ưm….” Bạch Vĩnh chậm rãi ngồi dậy, liếc mắt một cái nhìn thấy nam tử tóc vàng đang ngồi bên bàn, ánh mắt trời rực rỡ chơi đùa trên tóc nam tử trông vô cùng chói mắt, hắn ngơ ngác mà nhìn nam tử chuyên tâm làm việc.

Đoạn Dịch cảm thấy có đôi mắt đang nhìn mình, vô thức quay đầu lại, đập vào mắt là cái mặt ngu ngu si ngốc của Bạch Vĩnh, Bạch Vĩnh thấy vậy liền giật mình xấu hổ đỏ mặt.

“Đại thúc, ngủ lâu như vậy, cuối cùng ngươi cũng chịu tỉnh, Duyệt điều giáo khổ cực vậy sao? Mà nhìn gì xuất thần thế… chẳng lẽ bị vẻ đẹp anh tuấn của ta mê hoặc rồi?”

“Khụ khụ…” Bạch Vĩnh xấu hổ ho khan vài tiếng: “Ai nói chứ… chỉ có điều…”

Bạch Vĩnh cúi đầu nhìn hai tay của mình, khóe miệng khẽ cười, giống như là bất đắc dĩ nhưng lại mang theo vài tia sủng nịch: “Chỉ có điều, ngươi nhỏ như vậy, nhưng ta cảm giác ngươi sống rất mệt mỏi… Không biết sao ta cảm giác…. người còn trẻ phải như ngươi lúc này… mới đáng yêu….”

“Chát!” Một âm thanh bỗng vang lên, Bạch Vĩnh bị một lực mạnh vô cùng tát ngã xuống giường, khóe miệng chảy ra chút tơ máu.

“Lão già, ngươi thì biết cái gì.” Đoạn Dịch đứng ở bên giường, mái tóc vàng lòa xòa che khuất đôi mắt: “Ngươi cái gì cũng không hiểu!” Vừa nói vừa chạy khỏi phòng.

“Ư…. a….”

“Tiểu Vĩnh Vĩnh nhịn chút nữa nào, phải chịu đựng chứ~~~~, không được bắn nghe chưa~~~~ nếu không sẽ bị phạt đó~~~”

“Ư… Duyệt!…. không… không được…. a a a….” Mật dịch trong nháy mắt bắn tung tóe trên giường.

“Ai~~…. chưa đủ thời gian nha~ xem ra nơi này của Tiểu Vĩnh Vĩnh mà không bị buộc thế nào cũng không chịu nghe lời…” Duyệt ngồi đầu giường nhìn đồng hồ, rồi rút giả dương khối trong cơ thể Bạch Vĩnh ra: “Bất quá Tiểu Vĩnh Vĩnh cũng hết sức rồi, bây giờ tạm tha không trừng phạt ngươi vậy.”

Nhìn hai mắt nam nhân chậm rãi trừng lớn.

Chẳng lẽ hình tượng của mình trong lòng hắn lại kém như vậy sao… thật là khó chịu…

“Được rồi, đại thúc à, hôm nay tâm tình ngươi không tốt lắm thì phải?” Duyệt sờ sờ khuôn mặt đầy lệ ngân của nam nhân, phát hiện ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo: “Là do Đoạn Dịch sao?”

Ghê tởm, rõ ràng ta là người tiếp xúc với ngươi nhiều nhất, thế mà ngươi lại để ý đến tên Đoạn Dịch hơn ta.

“Không có…” Né tránh tay của Duyệt, nam nhân thản nhiên trả lời.

“Ngươi… thôi quên đi, bất quá, đại thúc à, vô luận thế nào, cũng đừng tin tưởng Đoạn Dịch nha~~~” Nam tử tóc bạc nhảy xuống giường, mái tóc tung bay trong gió: “Ta chỉ phụ trách điều giáo ngươi, những việc khác ta không quản, hôm nay cứ vậy đi~~~, Tiểu Vĩnh Vĩnh thân yêu, hẹn gặp lại~~~”

“Rầm!” Cánh cửa đóng sầm lại.

Đừng tin tưởng Đoạn Dịch…. hắn có ý gì….

Mà ta chẳng qua bị nhốt ở đây thôi, làm gì có chuyện để mà tin tưởng hay không tin tưởng chứ…

Sờ gương mặt sưng ửng đỏ của mình, nam nhân lâm vào trầm mặc.

Đêm khuya

Điên lên mất…

Đoạn Dịch lao xe chạy như băng trên đường.

Ghê tởm… hôm nay cư nhiên lại bị lão già đó nhìn thấu.

 

Tay hắn dần nắm chặt lại, tâm tình của mình bị lão già biết khiến hắn rất không hài lòng…



Nam tử chậm rãi tiến vào garage để xe.

“Chuẩn bị vài chai Jenssen Arcana mang đến phòng cho ta.” Lạnh lùng phân phó, nam tử liền đi vào phòng mình.

Đại thúc, đây là do ngươi tự chuốc lấy, đừng trách ta…

Băng Tiêu: Sắp xong đoạn điều giáo òi, chuẩn bị tinh thần chống đỡ 1 loạt ngược tâm nào, chậc chậc, đc cái mấy chap này ngắn làm sướng quá đi =))