Cứu Thục

Chương 24




“Cái gì…” Bình ổn hơi thở hỗn loạn dồn dập, Bạch Vĩnh vô lực thắc mắc: “Bị lừa…”

“Ha ha ha… đại thúc, tại ngươi không biết thôi.” Sau khi ha hả cười nhạo chán chê, Nhiễm Húc mới nhẹ nhàng san sẻ một bí mật nham hiểm khiến Bạch Vĩnh vô cùng khiếp sợ.

“Lục Triệt! Đại thúc, ngươi gặp hắn rồi đúng không…” Lời còn chưa dứt, Nhiễm Húc đã đi tới bên Bạch Vĩnh, nhìn đôi mắt trợn tròn kinh ngạc, hắn ấn Bạch Vĩnh xuống giường: “Ta muốn vừa nói chuyện vừa làm vài việc thú vị, cho nên…” Ngón tay nam nhân đột ngột xâm phạm phía sau hắn.

“Ư…” Tiểu huyệt sưng đỏ không ngừng phun ra nuốt vào ngón tay cứng cỏi thô to.

“Đại thúc, cái miệng nhỏ nhắn của ngươi ngậm ngón tay ta chặt thật a.” Vừa nói hắn vừa không quên chà đạp đóa hồng anh trước ngực. Bạch Vĩnh bị hành hạ đến run rẩy toàn thân.



“Ta và Lục Triệt vốn là anh em.” Vừa tiếp tục giải thích, hắn vừa uốn lượn ngón tay trong cơ thể Bạch Vĩnh.

 

“Ư a!” Đau đớn xé rách khiến Bạch Vĩnh kêu gào thảm thiết.

“Ngay từ thuở ấu thơ, chúng ta đã là cô nhi không thân thích, không bằng hữu. Ta và Lục Triệt ngậm đắng nuốt cay, nương tựa lẫn nhau mà sống. Đại thúc… ngươi có biết do ai gây nên không? Chính là Lâm gia các ngươi. Chỉ bởi vì một giao dịch quan trọng mà toàn bộ tứ đại gia tộc bị khuất phục dưới quyền thế của Lâm gia. Lâm gia vụng trộm phi pháp, chỉ có duy nhất Lục gia dám đứng ra phản bác. Vì thế… Lục gia đã phải gánh chịu kết quả thảm khốc… Ngươi biết, đó là gì không… đại thúc…” Hai mắt nam nhân đỏ ngầu rực lửa, tràn ngập cừu hận nhìn chằm chằm Bạch Vĩnh.



“A a a a a a—” Nhiễm Húc đột nhiên tàn nhẫn thúc mạnh vào địa phương còn chưa lành lại của Bạch Vĩnh: “Lâm gia âm thầm hãm hại Lục gia. Sau khi cha ta bị sát hại, mẹ ta cũng nhảy núi tự vẫn… Cả gia tộc đông đúc, người chết thảm, kẻ bị bắt giữ… chỉ sót ta và Triệt là may mắn trốn thoát…”

Người dưới thân co rút vì đau đớn: “A! …chậm…. đau quá….” Bạch Vĩnh sắp chịu không thấu song Nhiễm Húc càng làm hung hãn hơn…

 

“Ngươi cũng biết đau đớn?! Ha ha, đại thúc… ngươi biết ta và Triệt đã trải qua tủi nhục nhường nào hay không? Được Đoàn gia thu lưu… nhưng mỗi ngày đều sống khổ sống sở, bụng lép kẹp đói meo mốc lại thường bị đánh đập tàn nhẫn. Chính ở địa ngục trần gian đó, ta quen biết Đoạn Dịch… Ngay lần đầu gặp mặt, ta đã nhận ra hắn rất hứng thú với Triệt. Quả nhiên chẳng ngoài dự đoán, vài ngày sau liền có người hầu mang Triệt đi…”

Một trận co rút, Nhiễm Húc bắn luồng dịch trắng đục vào cơ thể Bạch Vĩnh, nhưng hắn vẫn không ngừng mà tiếp tục quất xuyên: “Chỉ không ngờ rằng… Đoạn Dịch lại coi Triệt như món đồ chơi…” Nói đến đây, Nhiễm Húc mạnh mẽ đâm một cái thật sâu.



“A!!!” Nam nhân dưới thân phát ra tiếng rên rỉ thê thảm…

 

“Món đồ chơi luôn nơm nớp quan sát sắc mặc chủ nhân mà sống… lúc chủ nhân hết yêu thích… món đồ chơi sẽ bị ném đi…. Ha ha, Đoạn Dịch đã ném Triệt cho Lâm gia…”

Nhiễm Húc chợt ngừng lại… cúi đầu xuống thổi nhẹ nhàng vào lỗ tai Bạch Vĩnh: “Đại thúc… thí nghiệm Lâm gia vụng trộm tiến hành, ngươi biết là gì không…”

Nhìn thân thể nam nhân run lên, Nhiễm Húc châm chọc cười: “Tạp chủng của Lâm gia sao biết được. Năm đó, Lục Triệt bị Lâm gia mang đi, nó mới tròn bốn tuổi đã bị kéo vào phòng thí nghiệm…. Ngươi tưởng tượng nổi liệu nó chịu bao nhiêu thống khổ?!” Người dưới thân càng run rẩy hơn.



“Sao ngươi hiểu được cơ chứ! Sau thời gian Triệt bị lôi đi, Đoạn Dịch đã tới tìm ta. Hóa ra cái loại người như hắn cũng biết hối hận… Nhìn vẻ mặt của hắn lúc đó, ta chỉ mong phanh thây hắn thành trăm ngàn đoạn! Ác giả ác báo, cuộc sống thoải mái quyền quý của hắn cũng chẳng kéo dài. Ta đã trợ giúp hắn giết chết người cha ruột thịt, giờ mục tiêu kế tiếp của ta chính là hắn! Ha ha ha…”

 

Trên giường đang tái hiện một cảnh tượng *** mỹ cực điểm. Nhiễm Húc như đang phát tiết mà không ngừng mãnh liệt vận động trên người Bạch Vĩnh. Nam nhân vô lực dưới thân đã sớm hấp hối, chỉ đủ sức phát ra vài thanh âm nức nở yếu ớt…

Lạnh! Toàn thân trừ đau đớn ra chỉ còn cảm giác lạnh thấu xương. Thì ra… Năm mười hai tuổi, đứa bé mình nhìn thấy chính là Lục Triệt…

Thời gian như quay ngược về quá khứ, hắn lờ mờ bắt gặp ánh mắt hờ hững của đứa bé kia. Bên tai quanh quẩn những mẩu đối thoại vụn vặt trong đêm ấy…

“Anh là…”



“Anh tên Bạch Vĩnh.”

“Bạch Vĩnh… sao anh lại ở đây…”

“Tình cờ đi ngang qua thôi! Sao em lại bị trói?”

 

“Không biết… em muốn về nhà…”



Nhìn ánh mắt bi thương của Lục Triệt, hắn cũng không nhịn nổi đồng tình, không biết moi đâu ra dũng khí mà can đảm thốt ra: “Anh sẽ nghĩ cách giúp em trốn thoát!”

“Thật sao…?”

 

“Ừ!”

Hai tròng mắt trong suốt ảm đạm vụt ngời sáng: “Cám ơn anh!”

“Bạch Vĩnh… bọn họ đuổi đến đây rồi…”

Trong bóng tối u ám, một thiếu niên nắm tay đứa bé trốn nhủi vào bụi cây. Ánh đèn pin liên tục lướt qua mỗi ngóc ngách trong hoa viên.

“Chúng nó chạy đâu! Nhanh lên, mau tản ra lục soát!” Vô số người cập rập vội vàng xua khắp bụi rậm.



“Đừng sợ… em sắp được về nhà rồi….” Bạch Vĩnh vừa an ủi Lục Triệt, vừa thục mạng chạy trốn…

“Tới rồi!” Chỉ chỉ cái lỗ nhỏ: “Em mau chui qua đi! Mau về nhà! Đừng để bọn họ tìm được…”

“A, tìm thấy rồi! Chúng nó ở đây này!” Một ngọn đèn lướt lên người hai đứa nhỏ…

 

“Nhanh! Chạy đi!”



“Nhưng mà… Bạch Vĩnh, anh xoay sở kiểu gì bây giờ?” Đôi mắt đen láy ngập tràn âu lo.

“Không sao đâu, cùng lắm bị ăn một trận đòn thôi… em mau đi đi!”

 

Nơm nớp trông đám người đang rầm rập lao tới, Bạch Vĩnh vội đẩy Lục Triệt ra ngoài…