Cứu Thục

Chương 25




“Tiểu tử thúi! Mày để thằng nhóc đó chạy đâu rồi?”



Nam nhân cầm gậy hung tợn tra hỏi thiếu niên đang té lăn quay trên mặt đất, tay đấm chân đá túi bụi.

“Ư—” Bạch Vĩnh hé miệng thở hấp hối, quyết tâm không chịu nói tiếng nào.

 

“Còn gan lỳ?”

“Đừng đánh nữa, thằng nhóc kia trốn thoát còn thằng này bị đánh chết, thế chẳng phải cái được không bù nổi cái mất sao.” Một nam nhân đeo kính viền vàng ngăn cản nam nhân đang đánh đập Bạch Vĩnh.



“Được, nếu thằng kia chạy thì chúng ta dùng thằng này thay chỗ. “Nam nhân dừng tay rồi ra lệnh: “Nâng nó vào trong…”

 

Bạch Vĩnh bị khiêng vào căn phòng nhỏ xa lạ âm u…

Lạnh quá, hình như họ nhốt mình trong hầm băng… càng lúc càng lạnh… thật khó chịu…

Bên ngoài



Hai nam nhân nhàn nhã hút thuốc nhìn thiếu niên run rẩy bất lực cuộn mình trong hầm băng.

 

“Có vẻ tiểu tử này còn chịu được, thử giảm dần nhiệt độ xuống đi…”



“Ưm…” Giá lạnh thấu xương… Bạch Vĩnh cứng ngắc cuộn tròn cố gom chút hơi ấm. Vết máu chưa khô trên người cũng sớm ngưng đọng thành giọt tinh thể trong suốt, mái tóc đen nhánh bị tầng hơi nước mỏng manh bịt kín.

 

“Đến thời điểm phù hợp rồi.”

“Được.”

Cầm ống tiêm chuẩn bị sẵn, nam nhân đi xuống hầm băng rồi bơm hết chất lỏng đỏ tươi vào thân thể Bạch Vĩnh.

“Quan sát cẩn thận trong năm phút.”

“A—” Sau khi bị tiêm, Bạch Vĩnh phát ra tiếng kêu gào thảm thiết. Cơ thể đau đớn khôn tả, phảng phất như sắp tan rã… Muốn nôn mửa, nhưng lại chỉ nôn ra đống dịch dạ dày kèm theo tơ máu…

“Dạ dày nó xuất huyết…”

“Ngừng thí nghiệm, ngày mai tiếp tục tiến hành…”

Cứ như vậy, hắn bị hành hạ nửa năm trời. Từ đó về sau, do di chứng nên hắn mắc bệnh viêm dạ dày mãn tính…

“Đại thúc! Đại thúc! Tỉnh lại!”

Ai đó…

“Mau dậy, đại thúc!”

“Ai…” Hoang mang mở mắt nhưng vô thần không chút tiêu cự.

“Rốt cuộc ngươi cũng chịu tỉnh, khẩn trương lên! Nhiễm Húc vừa ra ngoài, ta giúp ngươi trốn!” Giọng nói vẫn dễ nghe như cũ song không còn nhõng nhẽo non trẻ như hồi đầu mới gặp.

“Duyệt… là ngươi hả…” Chậm rãi bình phục tinh thần: “Chạy… không được! Chạy rồi ngươi làm sao đây.” Bỏ qua thúc giục của Duyệt, Bạch Vĩnh nghiêng người tiếp tục ngủ.

“Đại thúc! Đừng nháo nữa!” Duyệt bối rối: “Ngươi không chạy sẽ bị giết đó!”

“Không đi!”

“Đại thúc!…” Duyệt thở dài bất đắc dĩ: “Ngươi ngang bướng cố chấp thì đừng trách ta.”



“Ngươi làm gì thế… đừng…” Duyệt cầm khăn tẩm thuốc mê kiên quyết ấn vào mũi Bạch Vĩnh. Tích tắc, hắn liền trầm lắng mê man.

 

Duyệt ôn nhu nhìn Bạch Vĩnh: “Đại thúc, ta phát hiện ta thích ngươi mất rồi… cho nên…” Ánh mắt hắn kiên định: “Ta nhất định sẽ giúp ngươi thoát thân.”