Cứu Vớt Hoàng Tử Hắc Hoá (Cứu Vớt Hoàng Tử Biển Đen)

Chương 3: Cầu tiến công chiếm đóng




Editor: Linh

Giọng Vệ Anh rất êm tai, giống như nước tuyết từ trên Tuyết sơn đổ xuống, lạnh lẽo lại trong vắt. Nhưng lời nói từ miệng hắn phát ra, lại khiến Ôn Ly trực tiếp cứng ngắc ngay tại chỗ, máu toàn thân đều theo hai chữ này mà lạnh lẽo.

Ánh mắt Vệ Anh nhìn nàng, giống như đang nhìn một kẻ thù không đội trời chung.

Ôn Ly lấy lại thần, trong lòng nói: “Xin tóm tắt lại những tình tiết trước đó.”

Hình ảnh trước mặt đột nhiên bị dừng lại, giọng nói khuynh hướng kim loại của hệ thống vang lên trong đầu.

[Yêu cầu được thông qua: Vệ Anh và Ôn Kỳ là thanh mai trúc mã, sớm đã có hôn ước. Sau đó do Vệ Anh không được lập làm Thái tử, người Ôn gia phản chiến sang Thái tử đảng. Ý của Ôn gia là lấy Trưởng nữ Ôn Ly thay thế Ôn Kỳ gả cho Vệ Anh, đồng thời Thái tử xin Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn hắn với Ôn Kỳ. Sau khi Vệ Anh biết được việc này, mấy lần cùng Ôn Kỳ lý luận. Ôn Kỳ bày tỏ rằng bản thân cũng là tình thế bức bách, cũng giật dây Vệ Anh ám sát Thái tử, sau lưng lại cấu kết với Thái tử, thiết kế thiên la địa võng tru sát Vệ Anh. Tóm tắt xong trọng điểm.]

Ôn Ly: “…..”

Xem ra thật sự là không đội trời chung.

Có điều, nàng rất vô tội có được không? Loại chuyện liên quan đến thù hận này…. Cho dù ngày nào đó Vệ Anh thật sự có thể thành công nghịch tập, cũng sẽ không lập nàng làm Hậu đâu nhỉ?

Nàng còn có thể lại không hay ho thêm chút nữa không?

Hình ảnh dừng lại được giải trừ, Hồng Nhị nghe được động tĩnh trong phòng, vội vàng chạy vọt vào, thấy Vệ Anh ngồi trên giường, cao hứng nói: “Khánh vương, ngài tỉnh rồi! Ngài làm tiểu thư nhà chúng ta lo lắng lắm đấy!”

Vệ Anh liếc nhìn Hồng Nhị, lạnh tanh nói: “Người Ôn gia các ngươi, không có ai là tốt cả.”

Hồng Nhị lập tức cả người đều không tốt, “Vương gia, sao ngài có thể nói như vậy chứ? Là tiểu thư chúng ta cứu ngài, còn đau khổ cay đắng chăm sóc ngài một ngày một đêm đấy!”

“Nàng đã cứu ta?” Vệ Anh nhìn về phía Ôn Ly, khóe miệng nhếch một độ cong không hề có tình cảm, “Ngươi muốn lấy được gì từ chỗ ta?”

Ôn Ly nhẹ nhíu chân mày, trong lòng lại nói: “Xin cung cấp rõ ràng tư liệu về Vệ Anh.”

[Yêu cầu được thông qua. Vệ Anh: Ngũ Hoàng tử Khương quốc, từng là một người ôn nhu thiện lương, hiện bị người trong lòng và huynh đệ phản bội, tính cách hắc hóa.]

….

Đây cũng được gọi là rõ ràng à? Ôn Ly thật sự rất muốn trợn trắng mắt, “Xin chú trọng giải thích những phản bội đã qua.”

“Vệ Anh và đương kim Thái tử đều là Hoàng hậu đương triều sở sinh, từ nhỏ tính cách khiêm tốn, cũng không có dã tâm tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, cùng Thái tử Vệ Tuyên có quan hệ rất tốt, cũng trợ giúp Vệ Tuyên thành công đi lên ghế Thái tử. Sau khi Vệ Tuyên được sắc phong liền đối Vệ Anh lòng có cố kị, thiết kế hắn vào chỗ chết. Ôn Kỳ làm đồng minh, mặt ngoài đối Vệ Anh tình ý triền miên, thật ra là thầm mượn tay hắn đi lên Hậu vị. Sau khi thấy Vệ Anh không còn hi vọng xưng đế, quyết định đầu nhập vào trận doanh của Thái tử, liên thủ với hắn hãm hại Vệ Anh.]

Ôn Ly: “…..”

Đây là nhân sinh bi tráng cỡ nào hả, quả đúng là vui buồn lẫn lộn.

Loại nhân vật như này, nàng nên tấn công chiếm đóng kiểu gì đây?

[Tinh! Túi gấm 1 tự động mở ra: mời nhớ câu châm ngôn bốn chữ – nước ấm nấu ếch.]

Ôn Ly: “….”

Túi gấm này là cái chết tiệt gì vậy? Còn nữa, 1 ý là sẽ còn có 234567?

[Người chơi Ôn Ly: chưa bắt đầu sử dụng túi gấm thứ số 2.]

….

Ôn Ly đột nhiên phát hiện, trò chơi này có lẽ còn nhàm chán hơn cả trong tưởng tượng của nàng.

Lấy lại thần, nàng nhìn Vệ Anh vẻ mặt lạnh lùng, thấp giọng hỏi: “Huynh cảm thấy, hiện giờ huynh còn có gì để ta lấy?”

Cả người Vệ Anh lập tức cứng đờ, ánh mắt hắn nhìn Ôn Ly càng thêm lạnh lẽo: “Chỉ còn lại…. cái mạng này mà thôi.”

Ôn Ly thấy sát khí trên người hắn ngày càng dày đặc, thật sự hối hận vừa rồi mình nói câu nói kia. “Ta cứu huynh, chỉ là bởi vì muốn cứu huynh, ta muốn mạng huynh có tác dụng gì?”

Vệ Anh lảo đảo đứng lên, tỏ vẻ muốn đi, “Thái tử hứa cho cô chỗ tốt gì, sao ta có thể biết được.”

Ôn Ly nhíu nhíu mày, tâm kết của hắn quá nặng, chỉ sợ rất khó có người có thể lại bước vào trái tim hắn nửa bước.

Vừa vặn Lý đại bá tiến vào thu thập bát đũa, Vệ Anh thấy có người tiến vào, tiện tay cầm lấy cái đòn gánh ở góc tường, trực tiếp ném đến. Lý đại bá sợ tới mức kém chút thì quỳ xuống đất, liên tục kêu đại hiệp tha mạng.

Hồng Nhị vội vàng đi qua giữ chặt Vệ Anh, “Vương gia, đây là Lý đại bá thu lưu chúng ta, quần áo trên người ngài là Lý bá đưa đấy!”

Vệ Anh tránh tay Hồng Nhị, đánh giá Lý bá mấy lần mới thả đòn gánh trong tay xuống, “Ông ta thu lưu các cô, chẳng lẽ không phải là lấy được chỗ tốt gì từ chỗ các cô sao?”

Hồng Nhị nhìn nụ cười lạnh như băng bên khóe môi Vệ Anh, cuối cùng một chữ cũng không nói lên lời.

Vệ Anh nói xong lại muốn đi, sau gáy đột nhiên đau xót, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Hồng Nhị trợn mắt há hốc mồm nhìn Ôn Ly một chưởng đánh ngất Vệ Anh, nuốt nước miếng.

Tiểu thư không hổ là con nhà tướng.

Ôn Ly đỡ Vệ Anh, quay đầu nhàn nhạt nhìn Hồng Nhị, “Không cần chấp nhất với người bệnh như này.”

Hồng Nhị: “…..”

Sau khi một lần nữa đỡ Vệ Anh nằm xuống giường, Hồng Nhị lo lắng hỏi: “Tiểu thư, Khánh vương biến thành như vậy, chúng ta làm sao bây giờ?”

Ôn Ly nhìn thoáng qua Vệ Anh, tâm tình cũng rất nặng nề, “Tình trạng thân thể hắn hiện giờ không nên rời đi.”

Hồng Nhị nhìn Ôn Ly, khóe miệng giật giật nhưng không có lên tiếng.

Ôn Ly cả đêm đều trông coi Vệ Anh, trời còn chưa sáng đã xuống bếp hầm cháo cho Vệ Anh. Sau khi nấu xong cháo, Vệ Anh cũng tỉnh.

Thấy hắn vẻ mặt tức giận nhìn mình, Ôn Ly đặt cháo lên bàn, “Mặc kệ huynh nghĩ như thế nào, nhưng hiện giờ huynh đi ra ngoài không khác nào chịu chết, khỏe lên mới là thượng sách.”

Vệ Anh cau mày, nhìn chằm chằm Ôn Ly một hồi lâu mới dời mắt đi. Ôn Ly thấy hắn như vậy, nghĩ là hắn đồng ý, trong lòng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng bưng cháo lên đi đến bên giường ngồi xuống, “Trước uống chút cháo đi.”

Vệ Anh chỉ ngồi trên giường không nhúc nhích.

Ôn Ly múc một muỗng cháo, đưa vào trong miệng mình, nuốt xuống: “Yên tâm, không có độc.”

Vệ Anh cau mày, nhận lấy bát cháo trong tay Ôn Ly: “Tự ta sẽ ăn.”

Ôn Ly tùy hắn vụng về ăn cháo, Hồng Nhị tiến vào nhìn thấy cảnh này, rốt cuộc nở nụ cười, “Thật tốt quá, Vương gia rốt cuộc không có chuyện gì rồi! Vương gia, cháo này chính là tiểu thư ta đặc biệt làm cho ngài, hầm cả buổi sáng đấy!”

Khóe miệng Vệ Anh giật giật, thoáng nhìn qua hai quầng xanh đen dưới mắt Ôn Ly, cuối cùng lời châm chọc lên đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Một bát cháo ăn nhìn thấy đáy, Ôn Ly thấy bát sạch sẽ, trong lòng nhịn không được cười cười. Hắn hẳn là rất đói bụng nhỉ, cố tình còn muốn gắng gượng.

Hồng Nhị thu bát đũa đi ra ngoài, Lý đại thẩm lại xách một cái giỏ nhỏ bước vào, “Ôn cô nương, đây là quả mơ lão Lý mới hái từ trên núi xuống, ta cố ý rửa sạch một ít mang đến cho cô.”

Ôn Ly nhận lấy cái rổ Lý đại thẩm đưa qua, lễ phép nói cám ơn. Lý đại thẩm cười tủm tỉm đi ra ngoài. Ôn Ly nhìn quả mơ đen thùi trong giỏ trúc, nghĩ hương vị nhất định không sai.

Nàng cười cười, đưa rổ đến trước mặt Vệ Anh.

Vệ Anh nhìn giỏ mơ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, ngây ngẩn cả cười. Ôn Ly chớp chớp mắt, ngồi xuống bên giường, “Chắc là rất ngọt.”

Vệ Anh nhìn thoáng qua Ôn Ly, cuối cùng vẫn cầm một quả đặt ở bên miệng cắn một ngụm, thịt mơ ngọt ngào nhanh chóng lấp đầy khoang miệng.

Ôn Ly khẩn thiết nhìn chăm chú vào hắn, “Ngọt không?”

“Ừ.” Vệ Anh lãnh đạm lên tiếng.

Ôn Ly cười hì hì, cũng cầm lên một quả mơ bắt đầu ăn, “Ô, thật sự rất ngọt!”

Vệ Anh nhìn nàng, mày kiếm khẽ nhích, sau đó rời ánh mắt.

Ăn xong mơ, lại nghênh đón vấn đề mới.

Lúc trước Ôn Ly thay Vệ Anh đổi thuốc đều là tiến hành dưới trạng thái hắn hôn mê, hiện giờ Vệ Anh thanh tỉnh, nhất định là sẽ không đồng ý bản thân giúp hắn đổi thuốc.

Quả nhiên, Vệ Anh nhìn Ôn Ly, vẻ mặt lạnh nhạt nói: ‘Tự ta sẽ đổi.”

Ôn Ly không tranh cãi với hắn, chỉ là đưa thuốc mỡ cho hắn. Thấy Ôn Ly không có ý rời đi, Vệ Anh cau mày, “Cô đi ra ngoài.”

Ôn Ly không được tự nhiên mấp máy khóe miệng, nhắc nhở: “Huynh đã sớm bị ta xem hết.”

Vệ Anh: “…..”

Ôn Ly cuối cùng vẫn không có đi ra ngoài, Vệ Anh dưới ánh nhìn chăm chú của Ôn Ly bắt đầu giúp chính mình bôi thuốc. Miệng vết thương ở phía trước có thể nhìn thấy thì hoàn hảo, miệng vết thương sau lưng lại khiến Vệ Anh bó tay không có cách.

Ôn Ly thở dài một hơi, lấy thuốc mỡ từ trong tay Vệ Anh, ngồi ra phía sau lưng hắn, “vẫn là để ta đến làm đi.”

Cảm giác được sau lưng giống như có một con mèo đang gãi mình, khóe miệng Vệ Anh mím thành một đường thẳng.

Cô nương này, rốt cuộc là đang mưu đồ chuyện gì?

Vệ Anh lại nằm trên giường một ngày, trong ngày còn uống hai lần thuốc, rồi lại nằm ngủ. Có điều đến ngày thứ hai khi Ôn Ly tỉnh lại, nào còn có bóng dáng Vệ Anh?

Chỉ còn lại một chiếc giường trống không.

Hắn, cuối cùng vẫn là đi rồi.

Ôn Ly đột nhiên có chút trống rỗng ngồi xuống ghế, Hồng Nhị mơ mơ màng màng mở to mắt, thấy chiếc giường trước mắt rỗng tuếch, giật mình nhảy dựng lên, “Khánh vương đâu?! Tiểu thư, Khánh vương đi đâu rồi?”

Ôn Ly cắn cắn môi, đứng dậy, “Hồng Nhị, hồi phủ.”

Bởi vì xe ngựa lúc mới đến bị Ôn Kỳ lấy đi rồi, Hồng Nhị nhờ Lý bá tìm giúp các nàng một cái xe bò, chậm rì rì đưa các nàng đến cửa thành.

Vào thành, ngã tư đường còn phồn hoa hơn trong tưởng tượng của Ôn Ly. Xem ra trò chơi này là dùng hết vốn gốc tạo ra.

Vốn Ôn Ly còn đang lo lắng chính mình không biết đường đến Ôn phủ sẽ làm Hồng Nhị sinh nghi, không nghĩ tới hệ thống lại tri kỷ hiện ra một chiếc bản đồ ở trước mắt nàng.

Đến cửa Ôn phủ, mấy tên gia đinh mắt sắc nhìn thấy bọn họ, vội vàng chạy vào trong viện, “Lão gia, lão gia, Đại tiểu thư đã trở lại.”

Hồng Nhị đi phía sau Ôn Ly trái tim bỗng nhiên nhảy vọt lên cổ họng, tự tiện ra khỏi thành hai ngày chưa về, không biết lão gia sẽ xử phạt các nàng thế nào.

Chỉ là có người còn chạy tới sớm hơn cả Ôn lão gia.

[Tên nhân vật: Ôn Kỳ; thân phận nhân vật: Tam nữ nhi của Hộ quốc công Ôn Bình, chuẩn Thái tử phi.]

Ôn Ly nhìn Ôn Kỳ dẫn đầu đi tới, mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn, tóc đen mềm mại dài đến thắt lưng, bước đi như bộ bộ sinh liên. Đặc biệt là gương mặt nhỏ nhắn, bộ dáng còn xinh đẹp mềm mại, khó trách có thể làm Vệ Anh xoay quanh.

“Tỷ tỷ, sao đến bây giờ ngươi mới về vậy, khiến phụ thân rất lo lắng.” Ôn Kỳ nở nụ cười xinh đẹp, một đôi con ngươi như nước hồ thu nhìn thẳng vào Ôn Ly.

Cả người Ôn Ly nổi da gà như măng mọc sau mưa, Hồng Nhị hừ một tiếng, chống nạnh tiến lên một bước, “Nếu không phải ngươi hãm hại chúng ta, chúng ta sẽ muộn như vậy mới trở về sao?”

Ôn Kỳ lập tức liền thay đổi sắc mặt, “Làm càn! Ngươi chỉ là một hạ nhân, cũng dám nói chuyện như vậy với ta à!”

Nàng ta nói xong liền giơ tay tát cho Hồng Nhị một cái, Hồng Nhị bị đánh choáng váng, trên mặt lập tức hiện lên 5 dấu ngón tay đỏ hồng. Ôn Ly cau mày, bước lên phía trước nói với Ôn Kỳ: “Cho dù Hồng Nhị có sai, ngươi cũng không nên tùy tiện đánh người.”

Nghe xong lời Ôn Ly nói, Ôn Kỳ nhếch khóe môi cười lạnh, “Ha, ta đường đường là Ôn phủ Tam tiểu thư, ngay cả hạ nhân cũng không thể trừng phạt à? Ôn Ly ta nói cho ngươi, hôm nay ta không chỉ muốn đánh nàng, ta còn muốn đánh ngươi!”

Ôn Kỳ lời chưa dứt đã giơ tay tát về phía Ôn Ly, Ôn Ly theo bản năng né tránh. Ôn Kỳ chụp hụt, còn chưa có phản ứng kịp, bên tai liền có làn gió lướt qua, ‘bốp” một tiếng, một cái tát của Ôn Ly đã dừng trên mặt Ôn Kỳ.