Cứu Vớt Hoàng Tử Hắc Hoá (Cứu Vớt Hoàng Tử Biển Đen)

Chương 42: Thiếu nữ bệnh xinh đẹp




Editor: Linh

Ôn Ly mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ Tam Hoàng từ một con chó đất biến thành một con chó to lớn, đầu lưỡi ẩm ướt cứ mãi liếm lên mặt nàng, cuối cùng thế nhưng trực tiếp đưa đầu lưỡi tiến vào.

Ôn Ly ngẩn người, khi Tam Hoàng liếm nàng sẽ không thè lưỡi, lúc liếm nàng mà duỗi đầu lưỡi thì chỉ có một. “Ưm…” Ôn Ly rầm rì hai tiếng, có chút cố hết sức mở mắt, quả nhiên thấy mặt Vệ Anh.

“Ly Nhi….” Vệ Anh hoàn toàn không có xấu hổ nên có sau khi bị bắt quả tang hôn trộm, hắn chậm chí còn quyến luyến khẽ liếm khóe miệng Ôn Ly, “Nàng cuối cùng cũng tỉnh rồi….”

Giọng Vệ Anh nghe ra có chút mất tiếng, còn có chút mệt mỏi. Ôn Ly muốn duỗi tay chạm vào mặt hắn, nhưng tay giống như nặng ngàn kim, nàng cố hết sức cũng không nhúc nhích nổi. Sau đó Ôn Ly buông tha, nằm trên giường không động đậy.

Vệ Anh cầm lấy bàn tay nàng, dè dặt cẩn trọng đưa đến bên miệng, mềm nhẹ đặt xuống một nụ hôn, “Ly Nhi… Nàng đã ngủ ba ngày rồi…. Nếu nàng lại không tỉnh, ta thật sự không biết phải làm gì nữa….”

Ôn Ly hơi giật mình, nàng vậy mà đã ngủ lâu như vậy sao? Nhìn Vệ Anh vẻ mặt mỏi mệt, trái tim Ôn Ly thấy đau, “Chàng cứ trông ta không nghỉ như vậy suốt à?”

Vệ Anh lắc lắc đầu, “Ta không sao.” Ôn Ly hôn mê ba ngày, hắn liền canh giữ bên giường ba ngày, giọt nước chưa uống, thân thể từ lâu đã suy sụp đến cực hạn. Nhưng Ôn Ly một ngày chưa tỉnh, lòng hắn thấp thỏm một ngày không yên. Vén tóc đen trước trán Ôn Ly ra, ngón tay cái Vệ Anh tỉ mỉ vuốt ve trán Ôn Ly, “Nàng cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Ôn Ly cảm nhận một chút, cảm thấy trừ rất mệt ra thì không còn chỗ nào đặc biệt không thoải mái liền lắc lắc đầu. Chờ lắc đầu xong rồi, nàng mới phát hiện chính mình bỏ quên một chuyện, “Con không sao chứ?”

Tay nắm tay Ôn Ly lập tức cứng đờ.

Ôn Ly thấy sắc mặt nháy mắt trở nên âm trầm của Vệ Anh, trong lòng không hiểu hoảng hốt, “Đứa nhỏ sao rồi?”

Khóe miệng Vệ Anh mím thành một đường thẳng, bàn tay nắm lấy tay Ôn Ly không ngừng tăng mạnh lực đạo. Tay Ôn Ly bị Vệ Anh nắm đau cũng không rút tay ra khỏi tay hắn, mà là nắm lại ngón tay lạnh lẽo của Vệ Anh, nhẹ giọng gọi: “Vệ Anh.”

Trái tim Vệ Anh đau nhức, tuy rằng chỉ hai chữ đơn giản, nhưng mỗi lần Ôn Ly kêu tên hắn, luôn có thể dễ dàng tác động đến nội tâm hắn.

“Ly Nhi…..” Vệ Anh cúi đầu, giọng nói như là cố nặn từ cổ họng ra, khô ráp lại khàn khàn, “Con của chúng ta…. Mất rồi….”

Ôn Ly mất rất nhiều thời gian mới tiêu hóa được lời của Vệ Anh là có ý gì.

Hai tay Vệ Anh sít sao nắm chặt lấy hai tay Ôn Ly, tựa như là muốn dùng hai bàn tay lạnh lẽo của mình hâm nóng bàn tay Ôn Ly.

“Thật xin lỗi, đều là lỗi của ta… Thật xin lỗi.” Ôn Ly đột nhiên khóc lên, nước mắt ào ạt rơi xuống. Nếu nàng không đi ra sân tản bộ thì sẽ không gặp được mấy Hồ cơ kia, cũng sẽ không chạy vào trong viện đánh nhau với mấy người khác. Rõ ràng Vệ Anh đã dặn nàng phải ở trong phòng đợi, nhưng vì sao nàng lại không nghe chứ?

Ôn Ly càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng cảm thấy đều là lỗi của mình, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Nhìn nước mắt trào ra từ trong mắt Ôn Ly, Vệ Anh cảm thấy nước mắt đó như khoét vào lòng hắn, đau đến độ không thở nổi. Hắn đặt môi lên liếm đi tất cả nước mắt trên mặt Ôn Ly, hương vị mặn chát trên đầu lưỡi truyền đến trong lòng, làm trái tim hắn cũng đau theo, “Ly Nhi, không phải lỗi của nàng, là lỗi của ta, là ta không bảo vệ tốt hai người.”

Là một nam nhân, hắn ngay cả thê tử và đứa nhỏ của chính mình cũng không bảo vệ được, đây là thất bại lớn nhất của hắn. Hắn thề, hắn tuyệt sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai!

Vệ Anh không ngừng an ủi bên tai Ôn Ly, nhưng nước mắt Ôn Ly như đập nước được mở ra, thế nào cũng không dừng lại được. “Đều, đều là do ta cùng người khác đánh nhau, mới, mới bị như vậy….” Ôn Ly vừa khóc thút thít vừa nói, “Thật, thật xin lỗi….”

“Không phải như vậy, nàng là vì ngăn ngân châm cho ta, trúng độc mới có thể sảy thai.” Ôn Ly khóc đến trái tim Vệ Anh đều co chặt lại, hắn rải rác nụ hôn lên mặt Ôn Ly, nhưng nước mắt Ôn Ly vẫn liên tục trào ra. “Không phải, chàng, chàng thông minh như vậy, cho dù ta không đi cứu chàng, chàng, chàng cũng nhất định có thể hóa, hóa hiểm vi di, nhưng là ta, ta….”

Vệ Anh cau mày, đỡ Ôn Ly ngồi dậy, ôm nàng vào trong ngực, nâng cằm nàng lên liền hôn xuống. Ôn Ly bị hắn hôn đến choáng váng, bất tri bất giác liền ngừng khóc. Vệ Anh thấy Ôn Ly rốt cục nín khóc, có thế này mới rời khỏi môi nàng, “Ly Nhi, thân thể của nàng còn rất suy yếu, không được lại khóc nữa.”

“Ừ….” Ôn Ly tựa vào trong lòng Vệ Anh, theo bản năng gật gật đầu. Vệ Anh lại hôn một cái lên môi nàng mới đỡ nàng lần nữa nằm lại giường, “Nàng ngoan ngoãn nằm đây nghỉ ngơi, ta đi gọi quân y.”

“Ừ…” Ôn Ly nhìn Vệ Anh, lông mi còn dính nước mắt khẽ run run, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Vệ Anh thấy Ôn Ly đã ngủ mới đi ra cửa gọi quân y.

Ôn Ly vừa nhắm mắt lại, chợt nghe tiếng hệ thống vang lên bên tai.

Khó được lần này Ôn Ly không có phản ứng gì với hệ thống, ngay cả hệ thống im lặng suốt cũng không quen.

Hệ thống im lặng một hồi lâu, rốt cuộc chịu không nổi cô đơn hỏi: “Xin hỏi người chơi có cần an ủi không?”

Khóe miệng Ôn Ly giật giật, trong lòng thì thầm: “Xin câm miệng.”

Hệ thống thật sự câm miệng, Ôn Ly nhịn thật lẫu, cuối cùng vẫn nhịn không được, “Có phải ngươi đã sớm biết chuyện sẽ biến thành dạng này hay không?”

Cho nên, vẫn là lỗi của ta.

Ôn Ly không nói gì.

Qua thật lâu Ôn Ly mới thầm nói: “Biết rồi.”

Hệ thống lại cung cấp cho Ôn Ly một quyển <Những điều không thể không biết khi ở cữ> mới triệt để lủi mất. Tiếng nói của Vệ Anh và quân y loáng thoáng từ bên cạnh truyền đến, “Nguyên soái xin yên tâm, phu nhân đã không còn nguy hiểm, chỉ là thân thể còn rất suy yếu, cần phải điều dưỡng tốt mới được.”

“Độc còn sót lại trên người nàng hết chưa?”

“Đã gần hết rồi, nhưng cần hai ba ngày nữa mới có thể hết hoàn toàn. Nếu nguyên soái không còn gì phân phó, thuộc hạ đi sắc thuốc cho phu nhân.”

“Ừ, đi xuống đi.”

Phong Tình canh giữ ở cửa thấy quân y đi ra, chính mình cũng muốn nhanh chóng rời khỏi. Tuy rằng lần trước hắn trở lại Kinh thành, Vệ Anh cũng đã khác rất nhiều so với dĩ vãng, nhưng hắn vẫn dám nói giỡn trước mặt Vệ Anh. Nhưng Vệ Anh của hiện tại, làm hắn ngay cả cười cũng không dám cười.

Vệ Anh rõ ràng âm trầm hơn trước đây rất nhiều, toàn thân cao thấp không lúc nào là không tỏa ra hàn khí. Phong Tình nuốt nuốt nước miếng, tiến lên một bước nói: “Nguyên soái, ngươi đã ba ngày không ăn không ngủ rồi, hay là đi ăn chút gì rồi đi nghỉ ngơi đi.”

Vệ Anh liếc Phong Tình một cái, Phong Tình bỗng cảm thấy chính mình sống giảm mười năm, “Chuyện tra thế nào rồi?”

Phong Tình há miệng thở dốc, đang chuẩn bị báo cáo cho hắn thì Vệ Anh đi ra khỏi phòng, xoay người đóng cửa phòng lại, “Đi ra ngoài nói.”

Phong Tình thành thật đi theo sau Vệ Anh, đi thẳng đến thư phòng, “Ông chủ gánh hát đã khai hết, người là Bàn Cửu an bài, hơn nữa chuyện này nhất định không thoát được quan hệ với Thái tử. Chúng ta đã phái người nghiêm mật giám thị hướng đi của Thái tử.”

“Ha.” Vệ Anh cười lạnh một tiếng, Thái tử và Bàn Cửu, một người cũng chạy không thoát, “Bàn Cửu hiện đang ở đâu?”

“Hắn bị thương rất nặng, hiện trốn trong thành Tỏa Nguyệt chữa thương. Chu Tướng quân và Mục Tướng quân đang thương lượng kế hoạch tiến công thành Tỏa Nguyệt.”

Mày Vệ Anh giật giật, nói với Phong Tình: “Truyền lệnh xuống, ba ngày sau dẫn đại quân tấn công thành Tỏa Nguyệt.”

“Mạt tướng lĩnh mệnh.”

“Còn có, sau này bổn vương không bao giờ muốn nhìn thấy gánh hát kia nữa.”

Phong Tình sửng sốt một chút, sau đó nói: “Thuộc hạ hiểu rõ.”

Vệ Anh dừng một chút, lại nói: “Thái tử hiện đang ở đâu?”

“Phong Hà viện.”

Trong Phong Hà viện, Thái tử đang cùng Ôn Ngọc thương lượng đối sách kế tiếp. Lần này bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậy nhưng vẫn không thể trừ bỏ Vệ Anh, kết quả sau đó chính là, bọn họ sẽ có một đống lớn cục diện rối rắm cần thu dọn.

Lấy hiểu biết của Thái tử về Vệ Anh, Vệ Anh nhất định sẽ không cứ như vậy từ bỏ ý đồ, may mà tất cả mọi chuyện Thái tử không có trực tiếp tham dự, Vệ Anh không tìm thấy nhược điểm.

Cửa phòng đột nhiên bị người khác đạp mở, Thái tử và Ôn Ngọc đều cả kinh. Vệ Anh mặt bừng bừng sát khí đứng ở ngưỡng cửa, Thái tử còn chưa kịp chào, cổ của chính mình đã bị Vệ Anh bóp chặt.

Ôn Ngọc trong lòng nhảy dựng, hắn căn bản không thấy rõ Vệ Anh vào bằng cách nào. Tuy rằng đã sớm nghe nói về võ công của Vệ Anh, nhưng Ôn Ngọc thật không ngờ, đã cao đến loại trình độ này.

Thái tử bị bóp cổ sợ không nhẹ, mặt cũng do hô hấp không được thoải mái mà sung huyết đỏ bừng, “Ngươi… Buông tay…”

Vệ Anh chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Thái tử, trong cặp con ngươi đen nhánh tựa như đang nổi lên một cơn bão táp to lớn, “Ngươi có biết ta muốn giết ngươi bao nhiêu không?”

Cùng với những lời này, tay Vệ Anh tăng thêm lực đạo. Thái tử không khỏe bắt đầu ho khan, thế này mới gọi về được lực chú ý của Ôn Ngọc. Tay Ôn Ngọc đặt lên chuôi kiếm bên hông, ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt Vệ Anh.

Không khí chung quanh tựa như đang nhanh chóng ngưng kết thành băng, Ôn Ngọc chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, phảng phất như người bị Vệ Anh bóp cổ không phải Thái tử, mà là chính mình.

Vệ Anh thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía Thái tử, “Vệ Tuyên, ta sớm hay muộn cũng sẽ lột da, cắt từng miếng từng miếng thịt trên người ngươi xuống cho chó ăn.”

Con ngươi Thái tử co rút lại, không biết là bị tương lai Vệ Anh miêu tả kia dọa, hay là bị sát khí ngút trời trong mắt Vệ Anh dọa.

Vào lúc Thái tử nghĩ mình thật sự sẽ tắc thở trong tay Vệ Anh, Vệ Anh rốt cục thả lỏng tay ra. Thái tử kiệt lực quỳ rạp trên đất, hai tay ôm cổ chính mình, liên tục thở phì phò.

Vệ Anh đứng bên cạnh, mắt lạnh nhìn Thái tử ho khan. Qua một hồi lâu Thái tử mới thở nổi, hắn đỡ vách tường, lảo đảo đứng dậy, nhìn Vệ Anh nói: “Ngũ đệ, ngươi có biết giết ta ngươi sẽ bị tội gì không?”

Vệ Anh cười lạnh một tiếng, trong mắt toàn là giễu cợt, “Giết một tên giặc cấu kết kẻ thù bên ngoài phản quốc, có tội gì?”

Thái tử trong lòng cả kinh, trên mặt vẫn cố tự trấn định, “Ngũ đệ, phản quốc chính là trọng tội.”

“Ngươi biết vậy là tốt.”

Thái tử nghẹn một chút, lại nói: “Ngươi dựa vào cái gì nói ta và Bàn Cửu cấu kết.”

“Bắt được Bàn Cửu là biết.” Vệ Anh nói, “Ba ngày sau, chúng ta phát binh tiến công thành Tỏa Nguyệt.”

Thái tử mấp máy môi, nói với Vệ Anh: “Nếu Ngũ đệ đã một mực chắc chắn ta cùng Bàn Cửu cấu kết, như vậy ba ngày sau ta sẽ tự mình mang binh tấn công thành Tỏa Nguyệt, bắt sống Bàn Cửu!”