Dạ Chi Sát

Chương 45




“Tuyệt Sát, ngươi về rồi. Ngươi chạy đi đâu vậy? Ta và lão ca rất lo lắng cho ngươi.” Nghe tiếng mở cửa, Mỗ Nặc vì lo lắng cho y mà cả đêm không ngủ, lập tức từ trên giường bay ra phòng khách.

Thoáng sửng sốt, y càng nghĩ càng không biết Mỗ Nặc là người như thế nào? Phải biết rằng, lúc sáng y thiếu chút nữa đã tổn thương cậu, tại sao cậu vẫn lo lắng cho y? Y thật sự không rõ.

“Mỗ Nặc, là Tuyệt Sát trở về à?” Nghe tiếng ồn ngoài phòng khách, Y Nặc cũng rời giường bước ra, bắt gặp hai người đang yên lặng nhìn nhau, cậu ảo não cùng bất đắc dĩ cau mày.

“Thiệt tình… Mỗ Nặc, sao ngươi không thắp đèn?” Y Nặc lắc lắc đầu, tự tay thắp đèn lên. Tuyệt Sát dĩ nhiên không cần, đây là thói quen bình thường, nhưng còn đệ đệ nhà mình thì sao? Nói cậu không có não quả thật không sai.

“A!! Tuyệt Sát, mắt ngươi bị sao vậy?” Đèn sáng lên, cả người Tuyệt Sát hiện rõ không sót nơi nào, khiến Mỗ Nặc giật mình hét to.

“Mắt…” Tuyệt Sát nghi hoặc vỗ nhẹ lên mắt trái, chợt nhận ra bộ dạng của y quả thật sẽ khiến người khác hiểu lầm.

“Tuyệt Sát… ngươi bị thương!?” Y Nặc có chút lo lắng. Tuy nói cậu vẫn âm thầm đề phòng y, nhưng dù sao cũng đã ở chung một khoảng thời gian.

“Bị thương? Không có.” Tuyệt Sát phủ định.

“Sao mà không bị? Nhìn đi, khắp mặt ngươi toàn là máu!” Mỗ Nặc bày ra bộ dáng ‘ngươi không được nói dối’, cậu quả thực bị vết máu trên mặt y dọa sợ.

“Không cần lừa ngươi.” Tuyệt Sát rất chán ghét việc người khác nghi ngờ lời nói của y, nhất là thời điểm y nói thật.

“Vậy đây là…” Mỗ Nặc bước tới gần, có ý muốn cởi bỏ dải băng trên mắt trái y để xác nhận.

“Không liên quan đến ngươi.” Nhẹ nhàng tránh khỏi bàn tay đang áp sát của Mỗ Nặc, y lách người bỏ về phòng mình.

“Tuyệt Sát…” Mỗ Nặc xoay người, chỉ kịp trông thấy cánh cửa phòng đóng lại sau lưng Tuyệt Sát.

“Quay về phòng ngủ đi!” Y Nặc vỗ vai đệ đệ nhà mình, bất quá cậu cũng không nghĩ sẽ trấn an được Mỗ Nặc, thói quen rồi.

“Nhưng mà Tuyệt Sát…”

“Không phải y nói rồi sao, y không có việc gì.”

“Nhưng mà…”

“Được rồi được rồi, mau đi ngủ đi! Ta cũng mệt rồi, ngày mai còn phải thức sớm nữa.” Nói xong, Y Nặc cũng chẳng hề ngó đến đệ đệ nhà mình, quay về phòng dỗ giấc ngủ.

Không có việc gì? Làm sao có thể chứ!! Y Nặc cũng không tin tưởng lời Tuyệt Sát nói, thế nhưng cậu không giống đệ đệ nhà mình không từ không bỏ, quyết tâm truy vấn đến cùng. Hơn nữa, Tuyệt Sát vốn không xem trọng bọn họ, mấy chuyện không quan trọng y đều không thèm giải thích. Giống như cậu không tin tưởng y, y đồng thời cũng không tin tưởng bọn họ.

“Tuyệt Sát… Lão ca…  Ai…” Nhìn cửa phòng Tuyệt Sát, lại nhìn cửa phòng ca ca nhà mình, Mỗ Nặc thở dài, lắc lắc đầu, mặt ủ mày chau quay về phòng mình.

……

Cởi bỏ dải băng trên mắt trái, tẩy sạch cơ thể tanh hôi mùi máu, Tuyệt Sát chậm rãi mở mắt ra.

Dưới ánh trăng mông lung, y lần đầu nhìn rõ căn phòng y đã ở khá lâu. Bật đèn lên lần thứ nhất trong kiếp này, ánh sáng rực rỡ khiến y bất giác nheo mắt lại.

Ha ha! Xem ra thật sự đã quen với bóng tối rất lâu, nay nhìn thấy ánh sáng ngược lại không biết làm sao. Y cười khẽ tự giễu.

Nhìn quanh bốn phía, Tuyệt Sát thấy trong phòng có một cái gương lớn. Không suy nghĩ nhiều, y liền bước tới trước, mặc dù y cũng không rõ tại sao bản thân mình phải soi gương.

Đối với y, diện mạo ra sao không quan trọng. Bao nhiêu năm không nhìn thấy ánh sáng khiến y gần như mất đi giới hạn giữa xấu và đẹp. Huống hồ, từ lâu rồi y cũng quên mất bản thân mình trông như thế nào?

Đứng trước gương, y chậm rãi ngẩng đầu nhìn một lượt khắp thân thể, khi tầm mắt nhìn đến gương mặt mình, y có chút kinh ngạc, bàn tay bất giác vuốt ve mắt trái.

Đây… quả nhiên không phải là mắt của y! Tuyệt Sát trầm hẳn xuống, thiếu niên trong gương vốn dĩ tóc đen mắt đen, mắt trái vốn dĩ cũng mang sắc thái ám dạ, thế nhưng giờ phút này lại ánh vàng rực rỡ, tựa như tia nắng mặt trời ban trưa, chiếu rọi lên mọi thứ dưới mặt đất.

Sắc thái quang minh ư? Thật khiến cho người ta chán ghét! Tuyệt Sát nhíu mày… Y chán ghét ánh sáng, bởi vì ánh sáng chưa bao giờ chiếu đến người y, bao lâu nay làm bạn với y, chỉ có máu tanh hắc ám.

Dùng dải băng màu đen tầng tầng quấn lên mắt trái vàng rực, y có một loại ảo giác như vừa thoát khỏi ánh sáng, trở lại vòng tay của bóng tối. Bóng tối có thể che giấu hết thảy, mặc kệ đẹp xấu, cho nên bóng tối mới khiến y thấy an tâm.

——

“Ngươi nói cái gì, Tuyệt Sát? Ngươi đang nói giỡn sao?” Mỗ Nặc khẩn trương hỏi, vạn phần hi vọng chỉ là do cậu nghe lầm.

“Ngươi thật sự quyết định như vậy?” Y Nặc cũng ngây ngốc nhìn y, kinh ngạc y vì sao lại đột nhiên đưa ra quyết định này.

“Đúng!” Tuyệt Sát khẳng định câu trả lời, “Ta phải rời đi.”

“Tại sao hả Tuyệt Sát? Chúng ta mới đi học chưa được một tháng, nếu ngươi muốn đi chúng ta sẽ không phản đối, là thật đó! Thế nhưng vì sao ngươi không chờ thêm mấy tháng, rồi chúng ta cùng nhau đi?” Mỗ Nặc buồn rầu nài nỉ, cậu không hi vọng có thể thay đổi quyết định rời đi của y, chỉ hi vọng có thể kéo dài thêm chút thời gian.

“Đêm nay ta sẽ đi.” Tuyệt Sát không cho Mỗ Nặc chút hi vọng nào.

“Tuyệt Sát…”

“Nơi này không thể giúp ta mạnh hơn.” Y phá lệ giải thích.

“Nhưng mà… nhưng mà…” Mỗ Nặc không chịu từ bỏ, nhưng cũng không biết nên làm sao để giữ y lại.

“Nhiều lời vô ít, ta đã quyết định đêm nay rời đi. Bất quá nếu sau này có cơ hội, chúng ta vẫn có thể gặp lại.” Tuyệt Sát hiếm khi đưa ra lời hứa hẹn.

“Thật sao!? Ngươi thật sự sẽ đến thăm chúng ta!?” Kích động nắm chặt tay y, Mỗ Nặc xác nhận, “Tuyệt Sát, lời đã nói ra thì không được thay đổi đâu!”

“Ừ, nếu có cơ hội.” Nhìn Mỗ Nặc nắm tay mình, y cũng không bỏ ra, chỉ nhíu nhíu mày rồi thôi.

“Mỗ Nặc, nếu Tuyệt Sát đã mở miệng, đương nhiên sẽ không đổi ý.” Y Nặc mỉm cười nói với đệ đệ nhà mình, mặc dù trong lòng cậu cũng hiểu, Tuyệt Sát nói là nếu có cơ hội, thế nhưng cơ hội này bao giờ mới đến… không ai có thể biết trước được.

Nói thật, tuy cậu không thân cận với Tuyệt Sát bằng đệ đệ nhà mình, nhưng so với Mỗ Nặc, cậu lại hiểu về y nhiều hơn.

“Ừm! Vậy… Tuyệt Sát, ta giúp ngươi thu dọn hành lý.” Không đợi y trả lời, Mỗ Nặc đã nhanh như chớp vọt vào phòng y, để lại ca ca nhà mình đang chẳng biết nói gì.

“Tuyệt Sát, ta biết ngươi không xem những người xung quanh là bằng hữu, thế nhưng…” Nhìn đệ đệ nhà mình bận rộn trong phòng, Y Nặc vẻ mặt nghiêm túc nhìn y, “Thế nhưng ta hi vọng ngươi nể tình Mỗ Nặc thật lòng đối xử với ngươi, xin ngươi đừng tổn thương nó. Mỗ Nặc là một người rất đơn thuần, nếu ngươi không thể cam đoan, vậy ta mong rằng sau khi ngươi rời đi, ngươi đừng gặp lại nó nữa.”

Y Nặc biết lời nói của mình có phần tổn thương người khác, hơn nữa nếu để Mỗ Nặc nghe được, nó chắc chắn sẽ thương tâm đau khổ, thậm chí oán hận cậu… Nhưng cậu tình nguyện để Mỗ Nặc thương tâm nhất thời, cũng không nguyện để nó đau khổ nếu một mai biết rõ mọi chuyện.

“Có lẽ Mỗ Nặc sẽ vì vậy mà sa sút tinh thần một thời gian, nhưng nó còn nhỏ, một ngày nào đấy sẽ phai nhạt thôi.”

“Ừ.” Tuyệt Sát ậm ờ, cũng không biết là đáp ứng hay cự tuyệt.

“Cám ơn ngươi, Tuyệt Sát.” Y Nặc cảm tạ từ tận đáy lòng.

Cậu ích kỷ xem tiếng ậm ờ của Tuyệt Sát là đồng ý, mặc dù biết rõ như vậy đối với y không công bằng, thế nhưng trong lòng cậu, đệ đệ nhà mình dĩ nhiên quan trọng hơn.

Cám ơn sao… Tuyệt Sát không rõ y đã làm gì để Y Nặc phải nói lời cám ơn, bởi sau này y căn bản không dự định đi tìm bọn họ. Cơ hội trong câu nói ‘nếu sau này có cơ hội, chúng ta vẫn có thể gặp lại’ của y, vốn đơn thuần chỉ là cơ hội. Cơ hội ngẫu nhiên tương phùng, đó là khi bọn họ tái ngộ, chứ không phải y chủ động đi tìm.

Thứ gọi là tình cảm… rốt cuộc là thứ gì? Tuyệt Sát nghi hoặc.