Dạ Chi Sát

Chương 6




Tản bộ trong rừng rậm Bầu Trời vào ban đêm, bất quá chỉ là thú tiêu khiển nhàn hạ nhàm chán của Lam Đức. Đoán chắc tối nay nữ nhân kia sẽ có vẻ mặt khiếp sợ cùng thống khổ thế nào, Lam Đức từ dưới đáy lòng cười nhạo. Lại thêm một nữ nhân ngu xuẩn, chẳng qua là một món đồ chơi không có cả giá trị lợi dụng, nếu không phải thiếu gia của Lôi Na gia coi trọng nàng, ban cho nàng chút giá trị, nàng cho rằng chính mình còn có thể ở lại Khải Tư Lan gia đến bây giờ sao? Hừ! Nụ cười tà mị hiện lên gương mặt xinh đẹp của Lam Đức, càng tăng thêm phần yêu hoặc.

Ánh mắt xanh biếc đảo quanh bốn phía rừng rậm đã bị sét đánh thiêu rụi thành than, Lam Đức vẻ mặt nhàm chán: “Tất cả đều là lũ ma thú phế vật, quá yếu. Chẳng lẽ không có ma thú cao cấp hơn sao?” Hắn lẩm bẩm.

Nếu có người nghe được những lời hắn nói lúc này, nhất định huyết khí dâng lên, khiếp sợ vô cùng. Bởi vì cái Lam Đức gọi là ma thú phế vật, tất cả đều là ma thú cấp cao, hơn nữa số lượng lại rất đông. Nếu đổi thành người khác, nhất định đã sớm trở thành miếng mồi ngon trong bụng chúng nó.

“Thật nhàm chán, thật quá nhàm chán a!” Lam Đức thở dài.

Một thế giới nhàm chán, một thế giới không chút thú vị như vậy, tại sao còn không hủy diệt? Hủy diệt sớm một chút chẳng phải tốt hơn sao? Ý niệm đen tối ấy không biết đã bao nhiêu lần xuất hiện trong đầu Lam Đức. Nếu không phải sợ sau khi hủy diệt sẽ càng nhàm chán hơn, nói không chừng Lam Đức thật sự sẽ ra tay san bằng cả lục địa Naga. Dù sao, trên đời ít nhiều vẫn còn vài thứ có thể cho hắn chút lạc thú.

“Thật đúng là không thú vị!” Dưới ánh trăng bạc, ánh mắt xanh biếc của Lam Đức bỗng nhiên trở nên đỏ tươi không gì sánh nổi, rực rỡ như ngọn lửa, hai tròng mắt huyết sắc khiến Lam Đức mới nhìn qua tựa như ‘ác ma’ thiên sứ rơi xuống địa ngục.

Lam Đức cảm thấy hắn sắp sửa không thể khống chế bản thân. Thế giới nhàm chán không chút thú vị này, làm cho nội tâm hắn dần dần tiếp cận trạng thái điên cuồng.

“Ha…” Lam Đức cười tà mị, “Điên cuồng một chút chắc cũng không tệ, ít ra có thế đem thế giới nhạt nhẽo này phá hủy.” Ngữ khí trở nên tràn ngập nguy hiểm.

“Oa!”

Cách đó không xa, tiếng chim bay tán loạn thu hút sự chú ý của hắn, đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm bờ môi khô khốc, “Lần này là thứ gì đây? Tốt nhất đừng khiến ta thất vọng!” Đôi mắt Lam Đức càng đỏ thẫm đáng sợ hơn, ẩn chứa đầy sát ý đẫm máu.

Dựa theo năng lực của Lam Đức, không bao lâu đã tìm được vị trí gây ra tiếng động, thế nhưng… “Dĩ nhiên so với đám phế vật lúc nãy còn là ma thú cấp thấp hơn!” Hắn vô cùng buồn bực, kỳ vọng tan biến làm hắn nổi lên dục vọng giết chóc. Hắn chậm rãi mà mạnh mẽ tiếp cận mục tiêu, ý muốn dùng vô hạn máu tươi lấp đầy nội tâm trống rỗng.

Rốt cuộc, hắn đã đi tới nơi, thấy được thủ phạm gây ra tiếng động ồn ào.

“Đây… là ảo giác của ta sao?” Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan vô thức mở to mắt, gương mặt đầy nét kinh diễm cùng ngạc nhiên, “Ám dạ… tinh linh!”

Ánh mắt đỏ rực biến mất, Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan gần như mê muội nhìn chăm chú thân ảnh đen tuyền bé nhỏ kia.

Mái tóc đen dường như dung nhập vào màn đêm, dưới ánh trăng mờ ảo càng trở nên nổi bật, hai tròng mắt đen phảng phất như ánh trăng giữa bầu trời đêm, trong suốt mà xuyên thấu. Ngũ quan tinh xảo thoáng chút non nớt cho thấy, thiếu niên này sau khi lớn lên sẽ mê hoặc kẻ khác đến mức nào. Làn da hấp thụ ánh sáng mặt trời trở thành màu tiểu mạch, so với làn da trắng nõn được tỉ mỉ chăm sóc của thiếu nữ quý tộc còn rạng rỡ hơn. Chưa kể, thân thể nhìn qua thoáng gầy yếu lại đầy mạnh mẽ linh hoạt, cho dù bị vô số lang độc công kích vẫn bình thản vô cùng.

Lam Đức nhìn đến say mê, song hắc tuy rằng hiếm thấy nhưng cũng không phải là không có, tuy nhiên màu đen thuần túy như ánh mắt của thiếu niên kia thì hắn chưa bao giờ gặp qua. Một màu đen gần như dung nhập vào bóng đêm, tựa như tinh linh sinh ra từ hắc ám, ám dạ tinh linh!

Trong khoảnh khắc nhìn thấy thân ảnh kia, Lam Đức phát hiện nội tâm vốn dĩ trống rỗng của mình lập tức biến mất, trái tim bất thình lình đập loạn liên hồi, ánh mắt dừng trên người thiếu niên không thể di chuyển. Màu đen, một màu đen thuần túy không chút pha tạp đã hoàn toàn hấp dẫn Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan.

“Oa! Oa!” Kết cách điểu dừng lại thét chói tai.

“Có người?” Tuyệt Sát một kiếm đâm xuống, kết liễu con lang độc, “Ta biết rồi!” Vừa nói y vừa né tránh một con lang độc khác tập kích. Tại sao sát khí rõ ràng như vậy mà y không phát hiện ra, và tại sao sát khí của hắn lại đột nhiên biến mất?

Vì sao chứ? Trong mắt Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan hiện lên tia nghi hoặc. Cũng là giết chóc giống nhau, chính mình và kẻ khác thoạt nhìn đẫm máu như vậy, thế nhưng thiếu niên kia lại tự nhiên như thể đó là điều đương nhiên.

Đẹp quá! Lam Đức cảm thán, rõ ràng khắp nơi đều là thi thể ma thú, khắp mặt đất chảy tràn máu tươi, vậy mà lại xinh đẹp như thế. Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan tựa như đang thưởng thức phong cảnh đẹp nhất thế gian, ngắm nhìn Tuyệt Sát.