Dạ Chi Sát

Chương 61




“Tên tiểu quỷ kia… Thật sự là cốt nhục của ngươi!?” Không gian rơi vào trầm mặc, âm điệu của Lam Đức đột nhiên hạ thấp. Ngoại trừ điều này, hắn thật nghĩ không ra Tuyệt Sát có lý do gì để bảo vệ tên tiểu quỷ kia như vậy.

“Trên người nó quả thật chảy dòng máu của ta.” Tuyệt Sát đáp lại, ý nói cục cưng dùng máu của y để nhào nặn nên thân thể, thế nhưng lời này nghe vào tai Lam Đức lại biến thành ý nghĩa khác.

“Là ai?” Thanh âm trầm thấp như phát ra từ nơi hắc ám sâu thẳm nhất, ánh mắt lạnh như băng của hắn dán chặt trên người y, trong đôi mắt xanh biếc là sự tàn nhẫn cùng phẫn nộ khiến y kinh hãi, “Mẫu thân của tên tiểu quỷ kia là ai?”

Giờ khắc này thân ảnh Lam Đức đã áp sát đến trước mặt Tuyệt Sát, bàn tay giữ lấy hai bên gương mặt y, mạnh mẽ giam cầm y trong cánh tay của mình.

Nhất thời, bầu không khí trở nên đông đặc đáng sợ.

“Không có.” Tuyệt Sát trả lời, vẫn lạnh lùng trước sau như một. Ánh mắt khủng bố của hắn khiến người ta sợ hãi mười phần, mặc dù y kinh hãi, nhưng y không cảm thấy sợ. Con ngươi vàng rực nhìn thẳng vào con ngươi xanh biếc, chói mắt vô cùng.

“Nói cho rõ ràng.” Câu trả lời của y khiến sự phẫn nộ của hắn dịu xuống, còn có đôi chút hoang mang.

“Trong cơ thể tên tiểu quỷ kia chảy dòng máu của ta, nhưng cha mẹ ruột của nó là người khác.” Tuyệt Sát vắn tắt giải thích, y muốn mau chóng thoát khỏi cảm giác tràn ngập bức bách cùng sự trói buộc quá mức thân mật này.

“À… Vậy tên tiểu quỷ kia thuộc bộ tộc mang huyết thống huyễn thú trong truyền thuyết đúng không?” Phân tích câu nói của của y, hắn tự tìm ra đáp án chính xác cho mình, “Bộ tộc được lực lượng thần bí bảo hộ trong truyền thuyết, không ngờ lại thật sự tồn tại. Sát, ba năm nay ngươi ở đó đúng không!? Khó trách, khó trách mạng lưới tình báo của gia tộc Khải Tư Lan không tìm ra tung tích của người.” Lam Đức hỏi Tuyệt Sát mà như tự lầm bầm với bản thân.

“Bộ tộc trong truyền thuyết gì đó, ta không biết cũng không muốn biết.” Thừa dịp Lam Đức đang suy nghĩ, Tuyệt Sát liền né ra khỏi người hắn, tránh sang một bên.

“Không biết không sao cả, Sát không cần biết mấy chuyện linh tinh này, chỉ cần tên tiểu quỷ kia không phải do Sát cùng một nữ nhân sinh ra là tốt rồi, bằng không…” Bằng không hắn không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì.

Phần sau câu nói kia, Lam Đức dĩ nhiên không thốt ra, hắn chỉ ôn nhu mỉm cười, thâm tình nhìn Tuyệt Sát.

“…” Không nói gì, Tuyệt Sát xoay người bỏ đi, y hiểu câu ‘bằng không’ hắn nói mang ý nghĩa gì. Sau khi kiềm chế tính cách bạo ngược độc tài, nam nhân càng trở nên đáng sợ hơn. Trong con ngươi vàng rực hiện lên nét âm trầm…

——

Vùng ngoại ô, hắc y thiếu niên đi dọc theo bờ sông, phía sau là cục cưng cũng mặc y phục đen, phe phẩy đôi cánh trên lưng, thật cẩn thận bay theo thiếu niên.

Cách sau hai người chừng mấy thước, một nam nhân thân mặc y bào màu tím đẹp đẽ quý giá, diện mạo tuấn mỹ tựa như thần thánh, không nhanh không chậm đi theo thiếu niên, trong đôi mắt xanh biếc là tình yêu nồng đậm dành cho thiếu niên không hề che giấu.

Tuyệt Sát bước đi không mục đích, tâm trạng khó chịu dị thường, y cảm thấy y sắp bị nam nhân kia ép đến phát điên rồi.

Ngày thứ hai sau khi gặp lại nam nhân, y đã nói thẳng rằng y muốn đi. Vốn không cho rằng nam nhân sẽ đồng ý, y từ sớm đã chuẩn bị sẵn sàng việc mang theo cục cưng bỏ trốn, thật không ngờ nam nhân lại sảng khoái chấp thuận. Biểu tình kinh ngạc của y khi đó, về sau mỗi khi nam nhân nhớ lại đều cảm thấy rất thú vị.

Có thể rời khỏi hắn, tâm tình y vô cùng thoải mái, thế nhưng lại chẳng duy trì được bao lâu, từ lúc y phát hiện nam nhân vẫn đi theo mình. Lúc ban đầu, y luôn tự nhủ bản thân không cần để y, nam nhân kia rất nhanh sẽ biến mất.

Nhưng cái cớ để an ủi bản thân này đã tan tành, bởi vì sau một tháng nam nhân cũng chưa rời đi. Nếu hắn chỉ đơn thuần là đi theo y, y còn có thể phớt lờ, vấn đề ở chỗ hắn cứ không ngừng can thiệp vào cuộc sống của y.

Mỗi khi y đến một thành thị nào, liền sẽ có người chuẩn bị sẵn sàng vấn đề ăn ở giúp y, ngay đến cơ hội cự tuyệt cũng không có, bởi tất cả cửa hàng trong thành thị đều bị nam nhân nắm trong tay.

Nếu y cắm trại ngoài trời, vừa tỉnh lại nhất định sẽ phát hiện dưới thân mình không biết từ lúc nào được lót một tấm thảm êm ái, trên người đắp tấm chăn bằng lụa tơ tằm. Y có thể khẳng định, tất cả đều là do nam nhân làm ra, bởi vì chỉ có hắn mới có thể nhân lúc y ngủ mà đến gần, lại không kinh động gì tới y.

Suốt một tháng, nam nhân không nói chuyện với Tuyệt Sát câu nào, hai người cũng không giáp mặt tiếp xúc, thế nhưng y lại bị hắn dùng những thủ đoạn tồi tệ mà cẩn thận chăm sóc đến mức gần như tinh thần sụp đổ.

Nếu thái độ của hắn đối với y vẫn bá đạo như lúc xưa, y ngược lại còn có thể thoải mái đối đầu, thế nhưng cái kiểu bám đuôi cùng thỏa hiệp như vậy lại khiến y mười phần không chịu nổi.

Y đã quen bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng mỗi khi ở cạnh hắn, còn bầu không khí quỷ dị bây giờ thật sự khiến cho y bối rối vô cùng. Thời gian này, so với khoảng thời gian y bị nam nhân giam cầm cưỡng bức lại càng nặng nề áp lực hơn.

Nếu nam nhân nhìn như buông tay, ngược lại chỉ đổi lấy áp bức tinh thần, vậy Tuyệt Sát hy vọng hắn chưa từng thay đổi bất cứ điều gì.

“Con mẹ nó! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì hả?” Thiếu niên đột nhiên dừng chân, rống giận về phía nam nhân phía sau, y có lẽ đã nhẫn nại đến cực hạn rồi. Tuyệt Sát phát hiện, ở trước mặt nam nhân y càng ngày càng không giữ được nét lạnh lùng, cho dù là ba năm trước hay là ba năm sau.

Cho tới bây giờ, y chưa từng nghĩ lại có một ngày y mắng chửi người ta thuận miệng như thế, tuy rằng quay đi quay lại cũng chỉ có mấy câu tương tự.

“Ô… Đau quá!” Tuyệt Sát nổi điên bất chợt dừng bước, khiến cho cục cưng bay theo phía sau y gặp họa, cái mũi nhỏ xíu đập mạnh vào tấm lưng rắn chắc của y, lập tức xung huyết đỏ tươi.

Đôi mắt to đen nhánh của cục cưng bởi vì đau đớn mà trào ra nước mắt, nhưng nó không dám khóc, nó sợ ba ba sẽ tức giận…

“Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan, ngươi rốt cuộc muốn gì?” Không phát hiện cục cưng ủy khuất, Tuyệt Sát xoay người vọt đến trước mặt nam nhân, phớt lờ đi chiều cao chênh lệch giữa hai người, túm lấy vạt áo nam nhân gầm lên.

“Ta có làm gì đâu, Sát?” Lam Đức vẫn mỉm cười ôn nhu mà thâm tình như trước, say đắm nhìn gương mặt thiếu niên hiện ra loại cảm xúc phẫn nộ.

Đúng vậy! Nam nhân chẳng làm gì hết, hết thảy đều do thiếu niên suy đoán chứ không tận mắt nhìn thấy, cũng không có căn cứ xác thực.

“Vậy đừng có bám theo ta nữa, hỗn đản!” Đẩy Lam Đức ra, Tuyệt Sát quát lên như thế. Nam nhân kia nói đúng, hắn ‘thật sự’ không làm gì cả, nếu y cứ cố tình làm to chuyện thì càng chứng minh y để ý hắn mà thôi.

“Làm không được, Sát!” Lam Đức không thèm đắn đo suy nghĩ, trực tiếp từ chối.

“Cái gì?” Con ngươi vàng rực tối sầm xuống, nếu ánh mắt có thể giết người, sợ là Lam Đức sẽ lập tức chết ngay đây.

“Ta sẽ không giam cầm ngươi nữa, Sát, nhưng điều kiện là ngươi phải cho ta ở bên cạnh làm bạn với ngươi.” Không sai, hắn có thể ức chế tình yêu mãnh liệt mênh mông trong lòng, thả cho Tuyệt Sát được tự do, nhưng điều kiện tiên quyết chính là có hắn cùng đi với y. Nếu không, hắn sẽ không ngại lần thứ hai giam cầm y, hắn không thể chịu đựng sự thống khổ khi mất y…

“Con mẹ nó, ngươi là tên hỗn đản!” Tuyệt Sát nghiến răng mắng, y cảm thấy sắp sửa không thể khống chế lý trí của bản thân. Y chưa bao giờ hiểu rõ như bây giờ, nam nhân này tuyệt đối là thiên địch khắc tinh trong cuộc đời y.

“Ta sẽ không rời khỏi ngươi lần nữa, Sát! Ngươi không được lựa chọn đâu.” Không ngại chọc giận Tuyệt Sát, hắn quyết định phải thẳng thắn bày tỏ tấm lòng mình.

“Ngươi… Chết tiệt, chết tiệt!” Một câu này khiến cho Tuyệt Sát hoàn toàn bạo phát, dưới tình huống lửa giận không cách nào phát tiệt, y không thể kiềm nén cơn giận mà đá mạnh lên khối nham thạch ven bờ sông.

“Ha ha!” Đáng yêu quá! Hiếm khi nhìn thấy y có cảm xúc trẻ con như vậy, Lam Đức thật lòng cảm thán, chẳng qua…

“Sát, đừng đùa giỡn với cơ thể chính mình, sẽ bị thương mất!” Bàn tay to lớn ôm lấy thắt lưng y, Lam Đức ngăn cản hành vi ngược đãi khối nham thạch đồng thời cũng là tự ngược bản thân.

Động tác vốn mang ý nghĩa quan tâm của Lam Đức lại giống như đổ thêm dầu vào lửa, khiến ngọn lửa đang bừng cháy trong lòng y càng thêm dữ dội.

“Cút!” Cái ôm của Lam Đức khiến cơn giận của y tìm được chỗ phát tiết. Vận công tránh khỏi vòng tay hắn, y không cần suy nghĩ đắn đo, cứ thuận theo bản năng mà phóng một chưởng mười thành công lực về phía hắn.