Dạ Chi Thương

Chương 4




Edit: Mui-Mui

Beta: Miêu Hầu

Đánh đánh nháo nháo không ngừng, cuối cùng cả đám chúng ta cũng leo tới cấp 40. Vì muốn tăng cấp thêm nữa, chúng ta đều tận lực không gây chuyện không đánh nhau. Cấp 40 có thể chuyển giao giai đoạn hai, nhiệm vụ chuyển giao cũng tương đối biến thái, không cho dùng truyền tống trận, bắt đi bộ làm chúng ta mất hết mấy ngày trời.

Thời điểm cả đám chúng ta đều hoàn thành nhiệm vụ chuyển giao giai đoạn 2, tâm tình quả thực vui sướng không thể hình dung nỗi, Dạ nói vụ này làm đuối lắm rồi, muốn mang mọi người đi thư giãn một chút. Cái y gọi là thư giãn chính là không luyện cấp, đi thưởng ngoạn phong cảnh. Trò chơi Thiên Đường 2 này thiết kế rất đẹp, toàn bộ bản đồ đều liên tiếp với nhau, mỗi thành trấn đều có thể chạy qua chạy lại. Từng chổ lại có một điểm đặc biệt riêng. Mà chúng ta toàn lo thăng cấp, quả thật có nhiều chỗ vẫn chưa nhìn qua.

Dạ chỉ huy cả đám chúng ta đi thám hiểm, đầu tiên là đến thành phố lớn Kỳ Nham, kết quả phát hiện ra cấp bậc chúng ta thật thấp bé, còn chưa tới được Kỳ Nham, phong cảnh tuy đẹp, nhưng là không có mạng để xem. Lập tức bị một con Phi Long thật lớn, đem toàn bộ đuổi về thành miễn phí.

Chúng ta ngồi ở bên hồ ngoài thành Kỳ Nham, từ xa có thể nhìn thấy bức tượng điêu khắc nhân ngư thật lớn, thật đồ sộ. Chỉ có Hồ ly rất bất mãn giới tính của bức tượng nam nhân ngư, vẫn ồn ào la làng bảo không có mĩ nữ để ngắm.

“Mọi người làm chứng, ta Tịch Tĩnh là thật lòng yêu Hoa Khôi, hy vọng em đồng ý.” Lão Tam hướng Hoa khôi quỳ gối, hành lễ.

Lão Tam ngay lúc này lại hướng Hoa khôi thổ lộ, làm toàn bộ bọn ta đều thất thần.

“……” Toàn thể chúng ta, bao gồm cả Hoa khôi không biết phải nói gì.

Hình ảnh Hoa khôi từ từ trong suốt, sau đó biến mất, nàng logout, không nói lời nào đã rời đi.

Mọi người nhìn nhau, trường hợp này quả là xấu hổ a.

“Nàng khẳng định là rớt mạng rồi.” Ta an ủi lão Tam.

“Thật biết lựa thời điểm.” Thiên Thiên không ra hiệu nhảy vô giúp vui.

[MoMo, Ta là Hoa Hoa.] Một nick mới toanh không biết từ đâu nhảy vào PM ta. Tên ta là Mạt Mặc, nhưng đám người kia đều cảm thấy thực phiền nên gọi ta là MoMo, Hoa khôi bình thường đều bị chúng ta tên là Hoa Hoa.

[Ngươi làm cái quỷ gì vậy?] Ta có phần tức giận [Nếu ngươi không thích lão Tam thì cứ nói rõ ra, tự nhiên biến mất làm gì, chút mặt mũi cũng không để lại cho anh em bọn ta sao?]

[ Không phải đâu MoMo, thực xin lỗi a.]

[ Ngươi xin lỗi ta làm gì, lão Tam đang chờ ngươi kìa, ngươi lên đi.]

[MoMo, ngươi cùng Tịch Tĩnh ở chung kí túc xá, có thể cho ta xin số điện thoại không, ta có lời muốn nói với Tịch Tĩnh.]

[ Vào game đi, có gì nói sau.]

Mất một lúc, nàng hướng mọi người nói rớt mạng. Ta có cảm giác không tốt lắm, nghe Hoa nói, đối với lời thổ lộ của lão tam nàng cần thời gian suy nghĩ. Sau đó quay lại hỏi ta số điện thoại.

Hoa Khôi biến mất, đã mấy ngày không xuất hiện trên game. Lão Tam thì cứ như người mất hồn, biết ta cho Hoa khôi số điện thoại, mỗi ngày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cái điện thoại. Còn hỏi bọn ta, có phải Hoa Hoa đã xảy ra chuyện gì không.

Ta cũng thật không hiểu nỗi, Lúc Hoa Khôi cùng lão Tam ở một chỗ, thật sự cảm thấy hai người họ rất hợp nhau, mà cho dù Hoa khôi không có ý gì, chỉ cần cự tuyệt là được, đâu cần phải chơi trò mất tích.

Hôm nay thứ bảy, lão Tam cũng không về nhà, ở ký túc xá bày bộ dạng quỷ đội mồ sống lại cho bọn ta xem. Ta cùng lão Tứ đang thương lượng xem nên đi đâu chơi. Bỗng nhiên điện thoại reng, đáng tiếc làm lão Tam thất vọng rồi, Hoa khôi còn chưa có động tĩnh gì, thì Dạ gọi đến. Y có lưu số của ta, đây cũng là lần đầu tiên y gọi.

“MoMo, lão Tam thế nào rồi? Có khỏe không?” Dạ mở miệng câu đầu tiên chính là hỏi lão tam, cũng không thèm hỏi là ai đang nghe điện thoại.

“Dạ sao?”

“À, phải rồi, quên tự giới thiệu. Ha ha, ngươi nói cuối tuần chỉ có các ngươi ở lại kí túc xá, hơn nữa bình thường là ngươi nhận điện thoại, ha ha. Đang làm gì?”

“Bồi lão Tam, nhưng mà giờ có nói gì lão cũng nghe không vô, rủ ra ngoài chơi lão cũng không thèm đi.” Ta có chút bất đắc dĩ.

“Phụ nữ thật là sinh vật kỳ quái, khiến chúng ta chẳng tài nào biết được suy nghĩ của họ.”

“Ha ha, mà sao lại gọi điện thoại tới đây?”

“À, cuối tuần mà, vừa lúc đám nhóc kia rủ ra ngoài chơi, muốn hỏi các ngươi có đi không, chúng ta chơi chung lâu như vậy, mà ở cũng gần, vậy mà chưa từng gặp mặt qua. Đúng lúc cho lão Tam ra ngoài giải sầu luôn.” Ta nghĩ nghĩ, đi ra ngoài hít thở không khí cũng tốt, liền đồng ý.

Lão Tam vốn không muốn, bất đắc dĩ bị ta cũng lão Tứ ép, vẫn phải đi theo.

Hẹn bọn Dạ ở trước cổng trường, từ xa đã nhìn thấy đám bọn họ, trên cơ bản cũng không cần giới thiệu, căn cứ theo tính cách bình thường trong game cũng có thể nhận ra nhau. Lần đầu tiên thấy Dạ, y mỉm cười khiến cho người ta cảm thấy thật thoải mái, chính là không biết tại sao khi nhìn vào mắt y, khiến ta vô cùng kích động, trong ánh mắt tựa hồ có thứ gì đó sâu xa khó hiểu.

Dạ đã đi làm, chuyên ngành địa chất, phần lớn thời gian đều do y tự ý sắp xếp, cũng không cần ngồi ở văn phòng, khó trách y có nhiều thời gian chơi game như vậy.

Thiên Thiên là em trai của Dạ, còn Hồ ly, Bá vương đều là sinh viên y khoa năm tư.

Đi cùng bốn người họ còn có một cô bé, thoạt nhìn rất nóng bỏng, rất được, từ đầu tới cuối đều đứng chung một chổ với Dạ, thỉnh thoảng còn kéo kéo cánh tay y.

“Đây là? Bạn gái? Sao không giới thiệu cho bọn ta biết.” Ta vỗ nhẹ bả vai y. Dạ thuận tiện đem ta ôm lấy, kéo đến bên người, tay còn lại đẩy cô bé kia ra,“Nàng không phải tuýp người ta thích, cứ như kẻ điên, ta thích dạng ôn nhu đáng yêu cơ. Ha ha.” (Vừa gặp đã ăn đậu hủ…T__T Anh Dạ thật pro)

“Đồ xấu xa, ngươi không cần phá hoại thanh danh ta.” Cô gái kia mắng xong liền hướng ta nói “Ta là chị họ của y, các ngươi gọi ta là Đậu Đậu đi. Đúng rồi, các ngươi không phải cũng chơi Thiên Đường 2 sao? Ta cũng có chơi nha, gần đây ta mới biết là thằng em họ này cũng có chơi a.”

Lão tứ cũng mang Phi ngư đi cùng, kỳ thật là Phi ngư biết bọn ta cùng vài người bạn trên game gặp mặt, vốn không muốn tới.

Đậu Đậu vừa thấy Phi ngư liền bám dính lấy, không ngừng nói, cô bé này thật tốt, cô bé này thật đáng yêu gì gì đó, làm Phi ngư ngượng ngùng không thôi. Nhưng chỉ vài phút sau, hai người cứ như hai người bạn cũ gặp lại, một mặt quay đầu nhìn chúng ta, một mặt khe khẽ thì thầm gì đó.