Đã Có Tôi Bên Em

Chương 38: Tình thân




Có những sự việc cứ khiến ta mãi canh cánh trong lòng, nhưng một khi nói ra lại thêm khó xử.

Có những thứ đã cố quên nhưng một ngày đó vẫn vì bất đắc dĩ mà phải nhớ lại.

Tất cả mọi người vì câu nói của Kỳ Quân mà dồn hết sự chú ý lên người cậu, nhiều nét mặt cùng hiện hữu. Gương mặt Tiểu Kì từ thất vọng chuyển sang hi vọng cùng vui mừng. Khả Chiêu cùng 3K cũng từ ngạc nhiên chuyển sang phấn chấn, ánh mắt như muốn nói rằng cảm ơn Kỳ Quân.

Trong khi đó Tâm Di từ tuyệt vọng chuyển sang vui mừng, ngay sau đó nụ cười cũng lập tức vụt tắt ánh mắt chứa tia sợ hãi. Làm sao Kỳ Quân có thể mang nhóm AB được ? Là cậu nhớ không chính xác hay là cô nghe không rõ?

Tử Phong không tỏ bất cứ thái độ gì kì thật thì trong lòng anh cũng vô cùng vui mừng. Rất nhanh ánh mắt sắc bén của anh gieo lên khuôn mặt dần nhợt nhạt đi của Tâm Di, anh nhíu mày liền bước đến bên cạnh cô. Có lẽ cô đã nhận thức được điều không khớp từ lời nói của Kỳ Quân.

Kỳ Quân khẽ liếc nhìn sắc mặt biến sắc của Tâm Di, trong lòng cũng có chút không nở nhưng cậu không thể trơ mắt thấy chết không cứu. Mặc dù cậu biết một khi nói điều này ra sẽ khiến Tâm Di sinh lòng nghi ngờ nhưng cậu không còn cách nào khác.

Trước khi nói điều này Kỳ Quân đã vô cùng phân vân, nếu cậu không nói Thiên Ân sẽ gặp nguy hiểm nhưng nói ra sẽ là cú sốc đối với Tâm Di.

- Chị hai, đợi em làm xét nghiệm xong chúng ta sẽ nói chuyện.

Kỳ Quân thở dài một tiếng liền bước theo nữ bác sĩ, Kỳ Quân bước đi mà trong lòng hàng đống cảm xúc phức tạp. Cậu không biết việc mình làm có ảnh hưởng gì đến sức khỏe Tâm Di không nhưng nếu một ngày chuyện này bị cô phát giác được kết quả cũng giống nhau cả thôi.

Huống hồ tính mạngThiên Ân đang nguy cấp cậu không thể ích kỉ ngoảnh mặt làm ngơ. Cậu thật nhức óc không biết một lát phải đối diện với Tâm Di thế nào? Cậu không biết phải nói với cô những gì để không khơi gợi lại sự hoảng loạn của cô.

Xác thực lần đầu cậu gặp Tâm Di là lúc cô trong cơn hoảng loạn, thần trí không được tỉnh táo. Sau khi tỉnh lại, cô cũng không còn nhớ gì nên chuyện đó đã được ông bà Dương che giấu cho đến tận bây giờ. Cậu cũng vì sợ cô khinh rẻ chỉ vì cậu là con nuôi nên chưa bao giờ nói cho cô biết chuyện này. Nhưng cho đến giờ cậu đã sai lầm khi nghĩ như vậy dựa theo những năm sống chung, cậu có thể chắc rằng cho dù biết sự thật này Tâm Di vẫn sẽ yêu thương chăm sóc cậu như một đứa em trai ruột. Tính cách Tâm Di ôn hòa biết thông cảm vốn không có sự ganh đua hay khinh bỉ tồn tại trong cô.

Vì tin tưởng Tâm Di sẽ không vì lí do này mà ghét bỏ cậu nên Kỳ Quân đã quyết định nói ra chuyện này. Đồng thời cậu làm điều này cũng vì Thiên Ân, nếu có cùng dòng máu vì sao thấy chết không cứu. Kỳ Quân luôn có một cảm giác thân quen khi nói chuyện với Thiên Ân.

Lần đầu gặp Thiên Ân, cậu còn có chút sững sờ không rõ nguồn gốc, cũng không biết vì sao liền có hảo cảm đặc biệt, nói ra nó cũng giống như tình anh em trong gia đình. Lúc thấy Thiên Ân bị thương tổn cũng có cảm giác xót xa thay nhưng cùng lắm chỉ là thoáng qua rồi biến mất.

Kỳ Quân lắc đầu xua đi suy nghĩ, dù sao cậu cũng đã nói ra có cái gì phải hối hận. Sự thật vẫn là sự thật hoàn toàn không có khả năng chối cải, cậu vốn là đứa trẻ được ba mẹ đem về từ cô nhi viện.

Tâm Di nghe Kỳ Quân nói mà toàn thân vô lực bước chân chệnh choạng ngã vào lòng Tử Phong. Anh luôn như vậy luôn đứng sau cô sẵn sàng bên cô bất cứ khi nào, nhìn cô kích động như vậy Tử Phong cũng đủ biết câu nói của Kỳ Quân có tác động rất lớn đến cô.

- Tâm Di em không sao chứ?_Tử Phong dìu cô ngồi lại vị trí cũ.

- Em...em không sao._Tâm Di thoáng hiện lên nét kinh hoàng, bàn tay vô thức nắm chặt tay Tử Phong không buông.

Tâm Di trở nên mù tịch sau câu nói của Kỳ Quân, cậu nói vậy là có ý gì ? Bảo cô chờ cậu nói chuyện ý bảo chuyện cậu muốn nói giống như điều cô đang nghĩ. Sao lại có chuyện quái dị đến vậy ? Chuyện cô không thể ngờ nó lại xảy ra sao ?

Đầu Tâm Di đau nhức như có luồng kí ức miên man nào đó hiện về, cô là đang ở đâu vì sao mọi thứ trong cô trở nên quá mơ hồ. Không thể nào lại có chuyện cô và Kỳ Quân không phải chị em ruột. Vì sao bấy lâu nay cô không biết, trông thái độ của cậu rõ ràng đã biết rất rõ chuyện này. Cô lớn hơn cậu vì sao không thể biết chuyện này trong khi cậu lại biết, chẳng lẽ thật sự như cô nghĩ kí ức của cô thật sự đã bị mất một đoạn. Phải làm sao để cô lấy lại đoạn kí ức kia, ắt hẳn nó vô cùng quan trọng nên mới có nhiều chuyện xảy ra mà cô không biết.

- Sắc mặt em thật sự không tốt lắm chúng ta về trước được không ?_Tử Phong nắm chặt lấy tay Tâm Di.

Anh không biết một câu nói của Kỳ Quân lại làm cho tâm trạng Tâm Di xấu đến vậy. Anh một mực bảo vệ cô tránh khỏi những đả kích nhưng xem ra lần này cũng là một đả kích không nhỏ.

- Không...không cần đâu.

Cô sao có thể bỏ về được chuyện Kỳ Quân muốn nói cô còn chưa nghe được sao có thể yên tâm ra về. Tâm Di nhìn sang Tiểu Kì đang mềm yếu chờ đợi tin tức của Thiên Ân liền cố khắc phục sự hoang mang trong lòng lấy lại bình tĩnh. Cô bây giờ phải làm chỗ dựa cho Tiểu Kì.

- Được, nếu có chỗ nào không khỏe lập tức nói với anh biết không ?_Tử Phong vẫn không thôi lo lắng.

Càng nắm chặt tay cô Tử Phong càng cảm nhận được sự run rẩy từ Tâm Di. Cô là đang suy nghĩ gì, lo sợ cái gì lại không nói cho anh biết. Cho đến bây giờ Tử Phong vẫn lo lắng một ngày nào đó Tâm Di hồi phục trí nhớ sẽ xảy ra tình trạng như thế nào. Những tình trạng xấu nhất Join đã nói cho anh biết nhưng anh thiết nghĩ bản thân anh thật chất không đủ bình tĩnh để đối diện.

- Em thật sự không sao._Tâm Di nhìn Tử Phong mỉm cười một cái.

Tâm Di ngay sau đó liền bước đến bên cạnh Tiểu Kì làm chỗ dựa tinh thần, Khả Chiêu và 3K vẫn duy trì thái độ bình tĩnh từ khi Kỳ Quân rời đi. Mọi thứ lại trở về im ắng sau những phút kinh động.

---------------------------

Vài phút sau lại có ba người đi vào, không ai khác chính là ba mẹ Tử Phong và ba Thiên Ân.

- Ba mẹ, chú Lăng!_Tử Phong khẽ gọi một tiếng liếc nhìn phía sau ba mẹ anh còn có ông Lăng.

- Bác trai, bác gái, bác Lăng!_Tâm Di cũng chào họ một tiếng mặc dù trong tâm tư có chút phức tạp.

Những người còn lại cũng hướng ba người gật đầu chào hỏi. Họ mỉm cười đáp trả cũng không có nói gì nhiều chỉ chờ mong tin tức của Thiên Ân.

Ngay sau khi Thiên Ân xảy ra chuyện tin tức này đã lập tức lan rộng. Cho dù FA đã cố gắng ngăn chặn nhưng chỉ là hạn chế không thể triệt để xóa bỏ, những người lớn đọc được tin này không chỉ bối rối còn lo lắng không thôi. Mẹ Thiên Ân đã không được biết chuyện này, họ không muốn bà nghe được tin này mà kích động, bệnh tình của bà không được ổn định nếu thêm một cú sốc e rằng không chịu nổi.

- Thiên Ân sao rồi?_ông Lăng không khỏi bàng hoàng khi nhìn vào phòng cấp cứu vẫn kín bưng không động tĩnh.

Ông Lăng đưa mắt nhìn Tử Phong chờ đợi câu trả lời. Ông đã mất một đứa con trai, không còn khả năng để chịu thêm nỗi đau mất con một lần thứ hai. Khi mất đi Thiên An không phải ông không đau lòng, chẳng qua tính chịu đựng của ông rất lớn. Một nguyên do khiến ông có thể quên đi niềm đau mất Thiên An là vì có Thiên Ân bên cạnh. Nếu bây giờ ngay cả anh cũng rời bỏ họ, hai thân già có thể nào chịu được nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Những bậc làm cha mẹ luôn mong muốn con cái mình được yên vui, được hưởng hạnh phúc. Lúc nào họ cũng muốn mình chứng kiến cảnh con mình thành công, họ thà để mình ra đi trước cũng không muốn trơ mắt nhìn những đứa con lần lượt bỏ họ về một thế giới khác.

- Chú ngồi xuống đi ạ, Thiên Ân đang được cấp cứu vì gặp một số vấn đề cần truyền máu gấp nhưng nhanh chóng sẽ không sao._Tử Phong bước đến bên cạnh ông Lăng nhẹ giọng trấn an, anh nhìn về phía ba mẹ mình ý bảo thay anh khuyên răn ông Lăng đừng quá đau lòng.

- Vậy thì tốt, ta không muốn mất thêm một đứa con trai nào nữa._ông Lăng khẽ thở dài.

Ông bà Du ngầm hiểu ý Tử Phong liền tiến đến bên cạnh ông an ủi:

- Thiên Ân sẽ không sao đâu thằng bé tốt tính như vậy sẽ qua khỏi thôi.

Ông Lăng cũng vì những lời nói này mà bớt căng thẳng hơn.

Tiểu Kì nghe tiếng ba Thiên Ân liền có cảm giác hoảng sợ cùng tội lỗi dày đặc. Cô đã làm tổn thương con trai ông, ông có thể tha thứ cho cô chăng. Chỉ nghĩ thôi Tiểu Kì đã không dám nghĩ đến. Tiểu Kì khóe mắt đẫm lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đau thương, cô run rẩy bước đến trước mặt ông Lăng mong một lời tha thứ. Tâm Di còn chưa hiểu Tiểu Kì định làm gì định kéo Tiểu Kì trở về vị trí cũ nhưng đã bị Tử Phong ngăn lại. Tử Phong biết lúc này Tiểu Kì sẽ cảm thấy bản thân có lỗi nếu không để cô nói ra lời xin lỗi sẽ vô cùng đau đớn.

Tiểu Kì quỳ xuống trước mặt ông Lăng trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người. Ông Lăng cũng bị cô làm cho bất ngờ, đôi mày già nua hơi nhíu lại nhìn chằm chằm gương mặt đẫm lệ của Tiểu Kì còn cả những vết máu loang lỗ trên váy áo. Ông thở dài một tiếng không biết phải đối với cô gái này thế nào.

- Bác trai con...con xin lỗi, nếu không phải tại con anh Thiên Ân đã không bị như vậy. Bác muốn trách con, muốn mắng hay muốn làm gì cũng được chỉ cần bác tha thứ cho con. Con là đứa ngu ngốc đã hại anh Thiên Ân thành ra như vậy..._Tiểu Kì từng lời nói mỗi lúc một lạc đi rồi nghẹn hẳn, cô cúi gằm mặt những giọt lệ đau xót lại rơi tí tách trên mặt sàn lạnh lẽo.

- Cháu cứ đứng dậy rồi hẳn nói, không cần phải như vậy._ông Lăng nhìn cô rơi lệ mà trong lòng trở nên phức tạp.

Ông đột nhiên không biết nên trách cô như thế nào, theo lời cô nói và những hình ảnh mờ nhạt mà ông thấy được do giới truyền thông đưa tin thì có lẽ lỗi chính là do cô. Nhưng ông cũng không hoàn toàn cho đây là lỗi của cô, Thiên Ân từ trước đến nay đều làm theo ý của bản thân những chuyện anh không muốn làm dù có ép anh cũng sẽ không làm. Còn những chuyện anh đã quyết dù có khuyên can cũng bằng thừa. Vì vậy ông Lăng nghĩ rằng việc cứu cô gái này là ý của anh thì ông cũng không thể trách cô được.

Việc đính hôn cũng làm ông cảm thấy áy náy với Tiểu Kì không ít, ông không nên ích kỉ ép buộc Thiên Ân. Ông dùng chữ hiếu để bắt anh chấp nhận hôn ước kia, anh sống chết không đồng ý cũng vì cô gái này. Nay anh lại quyết hi sinh cả tính mạng để bảo vệ cô như muốn nói với ông rằng Tiểu Kì là người duy nhất anh yêu và sẽ không chấp nhận bất cứ hôn sự nào. Xem ra ông phải suy nghĩ lại hôn sự này, xem như Tử An không có số làm con dâu của ông vậy. Về phần bà Lăng ông sẽ tìm cách khuyên giải.

- Bác trai..._Tiểu Kì vẫn không thể xóa bỏ tội lỗi của bản thân.

Ông không trách cô chỉ càng làm cô thêm đau khổ vì tội lỗi chồng chất, mặc dù cô không cố ý để sự tình diễn biến đến mức độ này nhưng đó vẫn là lỗi do cô.

- Ta rất giận con nhưng không trách con, Thiên Ân làm như vậy là nó đã chọn con chứ không làm theo sự sắp đặt của ta vì thế ta cũng chẳng có lí do gì để trách con cả._ông Lăng nhẹ giọng đáp trả, ánh mắt thâm trầm của một người già từng trải qua nhiều sóng gió hiểu được điều gì là sai điều gì là đúng.

Mọi người từ nãy đến giờ, căng mắt nhìn căng tai nghe cũng vì câu nói này của ông Lăng mà nhẹ nhõm. Khả Chiêu khẽ thở dài, nhìn cô em gái đau xót như vậy cậu ta cũng vô cùng bối rối, dì dượng đã giao Tiểu Kì cho cậu ta chăm sóc vậy mà hôm nay lại xảy ra chuyện này. Từ khi có Thiên Ân bên cạnh Tiểu Kì thì vị trí anh trai đã bị mài mòn từ bao giờ rồi, tất cả những thứ cậu ta quan tâm Tiểu Kì đã quá thừa thải. Thiên Ân quan tâm Tiểu Kì từng chút một, Khả Chiêu cũng cảm thấy vui khi có một người yêu thương cô như vậy. Khả Chiêu cũng chưa bao giờ mất niềm tin vào tình yêu mà Thiên Ân dành cho Tiểu Kì chỉ là không ngờ...

Khả Chiêu thở dài một tiếng, bây giờ cậu ta có ở bên cạnh Tiểu Kì cả ngày cũng không bằng một phút của Thiên Ân vẫn là tình yêu có sức sát thương lớn hơn. Cậu ta cũng chẳng phải vì một chữ yêu mà đau khổ đến mức này ư.

Tiểu Kì đáy mắt hiện lên một tia biết ơn sâu kín, cô không biết phải cảm thán thế nào với người trước mặt cô. Cô nghe Thiên Ân bảo tính tình ông vô cùng cứng rắn vì sao hôm nay cô chỉ cảm thấy ở ông có một sự ôn nhu cùng tình thương con dạt dào. Đôi khi bề ngoài cứng rắn chỉ là để che lấp sự yếu đuối bên trong.

- Con...cảm ơn bác!

- Con bé ngốc! Cố gắng kiên cường lên Thiên Ân sẽ vì con mà vượt qua tất cả._ông Lăng nhẹ mỉm cười vừa để trấn an Tiểu Kì vừa để trấn an bản thân.

Kỳ Quân sau một thời gian làm xét nghiệm và truyền máu liền theo sau nữ bác sĩ đi đến chỗ mọi người. Sắc mặt cậu hơi nhợt nhạt vì truyền một lượng máu khá lớn trong nhất thời cơ thể hơi suy yếu. Đáng lẽ cậu phải nằm lại để truyền nước hồi phục sức khỏe nhưng cậu đã từ chối năn nỉ bác sĩ không cần cho cậu nằm lại.

- Kỳ Quân em sao rồi?_Tâm Di hớt hãi chạy lại cạnh cậu đầy lo lắng.

Cô chẳng còn tâm trạng để mong chờ cuộc nói chuyện từ cậu, cũng chẳng còn tâm trạng quan tâm cô và cậu thật ra là quan hệ thế nào. Chỉ có thể biết hiện tại cô và cậu là chị em, vì vậy có gì xảy ra đi chăng nữa tình cảm kia mãi mãi cũng không thay đổi được.

- Em không sao, mới cho máu xong nên hơi yếu một chút thôi._trên tay Kỳ Quân vẫn còn miếng băng gạt.

Ông Lăng ngước nhìn Kỳ Quân mà có chút chấn động, ông đứng dậy định hỏi cậu là ai liền bị gương mặt cùng đôi mắt kia làm cho ngạc nhiên. Ông cứ ngỡ trên đời này chỉ còn mỗi Thiên Ân làm cho ông nhìn vào liền nhớ đến Thiên An nhưng không ngờ trên đời vẫn còn người thứ hai. Đôi mắt đó giống đôi mắt Thiên An vô cùng, nó khác với đôi mắt Thiên Ân, nhìn vào đôi mắt của Kỳ Quân ông như thấy cả một Thiên An bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt ông.

Có lẽ nào đứa con ông tìm kiếm bấy lâu lại ở gần đến mức này, ông thật sự không thể tin vào mắt mình, trong phút chốc ông lại không biết nói gì.

- Cháu đây là...

- Bác là...

Cả ông Lăng và Kỳ Quân cùng hướng về phía nhau đồng thanh hỏi về đối phương, có gì đó thân quen nhưng cũng có gì đó vô cùng lạ lẫm.

- À, đây là Kỳ Quân em trai cháu._Tâm Di mỉm cười nhìn ông Lăng giới thiệu Kỳ Quân.

- Còn đây là ba anh Thiên Ân._cô lại xoay mặt sang Kỳ Quân giới thiệu ông Lăng.

Ông Lăng thở hắt một cái vì phút ngộ nhận của mình, Kỳ Quân có một gia đình hoàn mĩ thì làm sao là con trai ông được. Có lẽ những năm qua vì quá nhớ con trai ông nhìn ai cũng thành Thiên An.

- Cháu chào bác!_Kỳ Quân cúi đầu chào, đôi mày hơi nhíu lại vì có chút đau đớn truyền đến từ cánh tay.

- Thì ra là em trai Tâm Di, rất đẹp trai._ông Lăng mỉm cười hài lòng vỗ vai Kỳ Quân một cái.

Kỳ Quân mỉm cười gải đầu ngượng ngùng. Chỉ có điều giọng nói của ông làm Kỳ Quân cảm thấy vô cùng ấm áp.

- Mà tay con bị làm sao vậy?_ông Lăng nhìn vào tay Kỳ Quân mà có chút thắc mắc.

- Dạ, là do Kỳ Quân vừa giúp Thiên Ân truyền máu._Tử Phong đứng bên cạnh cũng trả lời hộ.

Tử Phong nhẹ mỉm cười một cái, nhưng ánh mắt sắc bén của anh có thể nhận ra thái độ khác lạ của ông dành cho Kỳ Quân. Lần đầu anh gặp Kỳ Quân cũng có thái độ ngạc nhiên này nhưng vì đó là con của ông Dương Thanh nên anh cũng chưa từng để tâm đến, cũng chưa một lần điều tra thân thế.

Ông Lăng nghe Tử Phong nói mà không khỏi xúc động cùng kinh ngạc. Người này đã cứu con trai ông một mạng lí nào lại không xúc động vì nghĩa cử đó. Kinh ngạc vì cậu không chỉ có gương mặt giống mà cả dòng máu đang chảy trên người cũng giống. Quả thật người này với gia đình ông có duyên chăng? Cho dù là vậy Kỳ Quân cũng đã có gia đình riêng của cậu làm sao có thể xảy chuyện giống như ông đã nghĩ. Trên đời này có rất nhiều sự trùng hợp, trùng hợp đôi ba chuyện cũng không có gì đáng lo nghĩ.

- Thật cảm ơn con đã cứu Thiên Ân một mạng, lần sau con có việc gì muốn giúp đỡ cứ nói với ta._ông Lăng liền lộ ra nụ cười ôn nhu hướng Kỳ Quân nói lời cảm ơn.

- Dạ không có gì chỉ là một chút khả năng có thể làm thôi ạ._Kỳ Quân cũng khiêm tốn đáp trả.

Kì thật, nếu cậu không có chung dòng máu kia cũng không có cách nào giúp Thiên Ân. Nhưng vì sao cậu lại chấp nhận nói ra để bí mật kia bị Tâm Di phát hiện điều này cậu thật sự không hiểu. Chỉ biết khi thấy Thiên Ân gặp chuyện thì trong lòng cậu nóng như lửa đốt, trong nháy mắt cứ ngỡ rằng sẽ mất đi một người thân yêu nhất. Chính vì vậy dù vẫn muốn che giấu Tâm Di bí mật kia nhưng cậu không có biện pháp ngăn cản bản thân cứu Thiên Ân. Dù sao nói ra cũng chưa chắc đã gây tổn hại gì quá lớn bất quá Tâm Di sẽ có chút kích động rồi thôi, trong khi cậu không cứu Thiên Ân biết đâu anh thật sự gặp bất trắc khi đó nỗi day dứt sẽ bám theo cậu suốt đời. Nếu sau đó mọi người biết được liệu có tha thứ cho cậu, nghĩ còn không dám huống chi là làm.

Tất cả mọi người lại trở về tư thế cũ ngồi chờ kết quả phẫu thuật của Thiên Ân. Chẳng ai trong số họ có thể làm gì ngoài việc chờ đợi, mạng sống của Thiên Ân cũng phó thác cho cuộc phẫu thuật kia. Chỉ cần là tia hi vọng dù cho nhỏ nhoi họ cũng không ngừng hi vọng.

- Tử An đã về nhà chưa ạ?_Tử Phong không biết đã xảy ra chuyện gì giữa Kỳ Quân cùng Tử An liền có chút lo lắng cho Tử An liền hướng bà Nhã Nhàn hỏi thăm.

- Nó về lâu rồi, chỉ có điều không biết gặp phải chuyện gì mặt mày rầu rỉ nhốt mình trong phòng. Lúc ba mẹ đến đây đã định gọi nó cùng đến nhưng thấy nó ngủ nên thôi._bà Nhã Nhàn thở dài một cái tưởng nhớ lại cảnh Tử An vừa trở về nhà.

Tử An khóc hết nước mắt trên xe buýt, về đến nhà chào ông bà Du một tiếng liền đóng kín phòng. Hỏi cái gì cũng không chịu nói, ăn cái gì cũng không chịu ăn liền ngủ thiếp đi. Nhưng cô vẫn là trẻ con cùng lắm ngủ một giấc lập tức quên ngay, không chừng sau khi thức dậy còn có thể cười toe toét.

Kỳ Quân ngồi cạnh đó nghe nhắc đến Tử An toàn thân cứng ngắt, Tử An chỉ vì một câu nói kia liền hành hạ bản thân không ăn không uống. Tội lỗi! Tội lỗi!

Kỳ Quân nuốt khan một cái, cậu không biết khi gặp lại cô không biết phải nói cái gì. Cô ắt hẳn còn chưa biết cậu đã nghe được tin đính hôn kia, tìm phương thức đối mặt thôi cũng khó khăn như vậy. Kỳ Quân lắc đầu thở dài lại tiếp hướng nhìn vào phòng cấp cứu.

Tiểu Kì đã thôi không khóc nữa, nếu giọt nước mắt của cô có thể giúp anh an toàn thì cô sẵn sàng khóc. Nhưng rất tiếc giọt nước mắt của cô lúc này là vô dụng, nó chỉ làm cho mọi người thêm bàng hoàng lo lắng. Thậm chí nếu Thiên Ân biết được cô sụp đổ như vậy cũng sẽ không vui, cô sẽ cùng anh kiên cường vượt qua thử thách này. Anh và cô có lời hứa, anh sẽ rất mau lại trở về bên cô yêu thương chăm sóc cô như ngày nào.

Cửa phòng cấp cứu lại lần nữa mở ra, tất cả các bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật cũng không một chút ngần ngại toàn bộ tiến ra khỏi phòng.

Những người ngồi trông ngóng tin tức nãy giờ tâm tình cũng trở nên căng thẳng, hồi hợp lạ thường. Tất cả đều đứng dậy tiến lại gần vị bác sĩ được coi là phẫu thuật chính để hỏi thăm tin tức. Dĩ nhiên họ không mong mỏi tin tức vị bác sĩ tuôn ra từ miệng là một câu \" Thật xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức!\". Chỉ nghĩ tới đây thôi mà cũng làm cho người ta tim đập chân run đứng ngồi không yên.

- Bác sĩ con trai tôi sao rồi?_ông Lăng có chút sốt sắng bắt lấy tay vị bác sĩ gấp rút hỏi.

- Anh ấy sao rồi ạ?_Tiểu Kì cũng nối gót ông Lăng hỏi dồn vị bác sĩ kia.

Tất cả mọi người còn lại cũng có chút náo động chờ mong câu trả lời của bác sĩ. Vị bác sĩ thở nhẹ, nhẹ nhàng tháo khẩu trang mới chậm rãi phun ra vài chữ làm người ta an lòng.

- Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm rất nhanh sẽ chuyển qua phòng hồi sức, gia đình không cần quá khẩn trương._vị bác sĩ nhẹ mỉm cười một cái, ánh mắt cũng hiện lên nét vui mừng không kém gì người nhà của bệnh nhân.

Là một bác sĩ dĩ nhiên họ rất vui khi ca phẫu thuật thành công, bệnh nhân có thể tiếp tục cuộc sống vốn có của bản thân.

Trong lòng ai nghe bác sĩ nói như vậy đều reo hò một tiếng vui mừng, chỉ có điều họ vẫn nên nghe vị bác sĩ nói hết thì tốt hơn đừng quá vội vui mừng.

- Chỉ có điều nạn nhân vừa mới phẫu thuật lấy máu bầm cộng với việc mất máu quá nhiều có thể hôn mê vài ngày, sau khi tỉnh lại cũng cần phải theo dõi có để lại di chứng gì không.

Vị bác sĩ nói ra hết những lời muốn nói liền vỗ vai trấn an ông Lăng một cái rồi cùng các bác sĩ còn lại nhấc bước rời đi.

Đã nói những vị bác sĩ vẫn hay đùa bỡn tinh thần người khác, câu trước trấn an ngay lập tức câu sau nhắc đến di chứng. Điều này cũng thật không có gì phải khó nghĩ, Thiên Ân phần đầu có va chạm với mặt đường ít nhiều cũng tổn thương, chỉ là trong lòng mỗi người thầm mong rằng sự tổn thương không nhiều. Tốt nhất là không để lại bất cứ di chứng gì, một người lịch lãm hào hoa như Thiên Ân phải chịu những dị thường sau tai nạn sẽ là một đả kích lớn đối với mọi người và kể cả bản thân anh.

Ai cũng một lòng tâm niệm rằng anh không sao phúc lớn mạng lớn. Dù sao cơ hội anh không sao vẫn lớn cứ nuôi hi vọng như vậy đi. Mọi người cứ nghĩ như vậy liền trở nên vui vẻ đi theo hai vị y tá đưa Thiên Ân đến phòng hồi sức. Họ chỉ nhìn nhau không nói lời nào cũng không biết nên làm cái gì trong lúc này.

Chỉ thấy Tiểu Kì khẩn trương nhanh chân ngồi bên cạnh giường bệnh, đưa tay nắm lấy tay anh gọi anh mau tỉnh lại. Chỉ vài tiếng trước sắc mặt anh vẫn tốt bây giờ lại trở nên nhợt nhạt như vậy nhìn đến mà đau lòng.

- Anh đã hứa với em thì phải mau tỉnh lại đấy!_tiếng nói nhỏ thôi nhưng ai cũng có thể nhận thấy sự bi thương cùng hi vọng của Tiểu Kì.

Ông Lăng cũng chỉ thở dài nhìn Thiên Ân nằm im bất động trên giường chỉ có thể thầm gọi con trai mau tỉnh lại. Vì vừa mới thực hiện xong cuộc phẫu thuật nên không thể cho nhiều người ở lại. Tất cả vẫn là lần lượt rời đi nhường lại không gian yên tĩnh này cho Thiên Ân cùng Tiểu Kì. Bảo Tiểu Kì đi về lúc này đúng là nằm mơ, chính vì vậy dù biết tinh thần Tiểu Kì không tốt nhưng cũng chẳng ai dám ngăn cản Tiểu Kì ở lại chăm sóc Thiên Ân.

Tâm Di khó nhọc khuyên can cũng chẳng ăn nhập, nhìn bộ dạng Tiểu Kì bây giờ chính là rời xa Thiên Ân một khắc lòng sẽ nóng như lửa đốt, tâm trạng cũng vô cùng xấu.

Tâm Di cùng Tử Phong rời bệnh viện về nhà trước, Tâm Di còn phải chờ Kỳ Quân về nhà giải thích cho cô rõ mọi chuyện. Cậu bảo là có chuyện muốn nói với cô, cô cũng sẽ bình tĩnh chờ nghe cậu nói cái gì, mặc dù trong tâm có những linh cảm dị thường nhưng cô vẫn muốn biết những sự việc Kỳ Quân muốn nói sẽ ảnh hưởng gì đến cô và cậu.

--------------------

Hành lang bệnh viện chiều lộng gió, không khí như vậy cũng làm cho tâm tình người ta bớt căng thẳng hơn.

Kỳ Quân cùng ông Lăng đứng cạnh nhau có chút căng thẳng cũng có chút trầm tư suy nghĩ. Chẳng qua vừa rời phòng bệnh, Kỳ Quân liền xua tay bảo Tâm Di về trước cậu có chuyện muốn nói với ông Lăng.

- Con là có chuyện gì muốn nói với ta ?_ông Lăng định đi về liền nghe Kỳ Quân đề nghị nói chuyện có chút ngạc nhiên. Ông cùng cậu vừa mới gặp thì có cái gì để nói ắt hẳn cậu đúng là có chuyện cần ông giúp đỡ.

- Con là muốn thỉnh cầu bác một chuyện.

Kỳ Quân hít sâu một cái liền đem ý định của bản thân nói ra. Sự việc xảy ra nhanh chóng trong nhất thời cậu cũng chưa tìm ra cách giải quyết. Đột nhiên ông Lăng lại xuất hiện trước mặt cậu, xem ra cậu chỉ còn có thể cầu xin ông mà thôi.

- Là thỉnh cầu gì, nghiêm trọng vậy sao?

Sắc mặt ông Lăng hiện lên nét nghiêm túc lắng nghe Kỳ Quân, ông có thể nhìn thấy ở cậu sự căng thẳng, phân vân cùng khó nói. Nếu không phải sự việc gì quan trọng vì sao phải nghiêm túc đến vậy.

- Rất nghiêm trọng chính vì nó anh Thiên Ân mới xảy ra chuyện, bác có thể hủy hôn ước kia không?_ánh mắt Kỳ Quân hướng ông cầu khẩn.

Ông Lăng kinh ngạc, không ngờ người con trai này lại biết đến hôn ước kia thậm chí còn muốn ông hủy hôn. Nhưng sự kinh ngạc đó lập tức bị giấu đi liền chuyển sang ánh cười trong đáy mắt già nua mà nghiêm nghị. Ông từng nghe Thiên Ân nói về sự hi sinh của một người con trai dành cho Tử An khi ông đề cập với Thiên Ân chuyện hôn ước cũng nghe nói đó là em trai Tâm Di. Ông chỉ khẽ cười cho qua xem đó là tuổi trẻ bồng bột đùa nghịch thương tích một chút cũng đâu có gì lớn lao. Nhưng xem ra người con trai đứng trước mặt ông hiện giờ vô cùng nghiêm túc cầu xin ông, nghĩ sao cũng không thể phủ nhận Kỳ Quân thật sự yêu thích Tử An.

- Con vì yêu thích Tử An nên cầu xin ta ?

Khóe môi Kỳ Quân giật giật, ông vì sao lại hỏi chuyện này. Cậu không ngờ ông lại đề cập đến tình cảm giữa cậu và Tử An. Nói đến Tử An bất giác tim Kỳ Quân đau nhói, cậu có yêu thích cô hay không chính cậu cũng chưa khẳng định được. Có lẽ vì vậy mà cho đến bây giờ cậu cũng không dám hé môi.

Đến giờ này quá nhiều chuyện xảy ra đã làm cậu hiểu ra cậu không thể mất cô. Đây cũng là động lực để cậu có can đảm cầu xin ông Lăng hủy bỏ cái hôn ước cản trở cậu và cô. Cậu càng không muốn nhìn Thiên Ân và Tiểu Kì đau khổ.

- Đúng là con yêu thích Tử An.

Kỳ Quân khó khăn suy nghĩ hồi lâu mới thừa nhận mình yêu thích Tử An, nếu cậu không yêu cô thì cũng không hi sinh vì cô, không vì nghe được tin cô đính hôn mà như sét đánh bên tai, như người mất hồn.

Ông Lăng hài lòng mỉm cười một cái, trong lòng tán thưởng sự thẳng thắn của Kỳ Quân. Tuy đây là lần đầu tiên ông tiếp xúc với Kỳ Quân nhưng có một động lực nào đó khiến ông tin tưởng Kỳ Quân. Nếu không thể để Thiên Ân chăm sóc Tử An thì phó thác cho một người đáng tin tưởng như Kỳ Quân cũng tốt, ông luôn xem Tử An như con gái vì vậy nếu có thể tốt cho cô ông cũng sẽ không gượng ép hôn ước kia. Còn về phần mẹ Thiên Ân ông sẽ tìm cách giải thích.

- Chuyện này nói khó không khó, nói dễ không dễ chỉ là hơi khó qua ải của bác gái mà thôi. Nhưng con yên tâm ta sẽ tìm cách giải quyết không để chuyện đáng tiếc xảy ra một lần nữa.

Nghe ông Lăng nói mà Kỳ Quân từ lo lắng liền chuyển sang vui mừng gương mặt điển trai hưng phấn hướng ông Lăng vui sướng nói lời cảm ơn.

- Có thật không ạ?

- Thằng bé này ta là người lớn chẳng lẽ lại gạt con._ông Lăng nhìn Kỳ Quân mỉm cười vỗ vai cậu một cái.

Nhìn vào đôi mắt Kỳ Quân ông cũng biết cậu có bao nhiêu vui sướng, nhìn cậu vui tâm tình ông đang buồn phiền vì Thiên Ân cũng trở nên tốt hơn. Ông lại nhớ đến Thiên An nếu cậu còn trên đời không phải cũng trạc tuổi Kỳ Quân hay sao?

- Con cảm ơn bác, vậy con về trước đây ạ!_Kỳ Quân gật đầu cảm ơn rồi lập tức chạy đi còn chưa kịp để ông Lăng nói lời khách sáo.

- Đi từ từ thôi làm cái gì phải gấp như vậy?_ông Lăng cố nói với theo phía sau.

- Con đi tìm Tử An._Kỳ Quân cố xoay người nói vọng từ xa liền mất hút sau dãy hành lang. Giọng nói của cậu chứa vô vàng sự vui mừng khi nhắc đến tên người con gái ấy.

Nhìn dáng dấp cao ráo biến mất sau dãy hành lang, đôi mày ông Lăng nhíu lại khóe môt co giật lập tức nở nụ cười ý vị, khẽ thì thầm một tiếng cũng rời bệnh viện.

- Rất có khí chất!

Trong lòng ông thầm nghĩ tại sao lại có đứa trẻ thay đổi nhanh như vậy, mới vừa rồi nghiêm túc chững chạc ngay lập tức liền biến thành trẻ con. Nếu cậu là con trai ông thì thật tốt. Tử Phong từng đưa Tâm Di đến gặp ông mấy lần, cô cũng có tính cách như vậy, đôi lúc trẻ con đôi lúc suy nghĩ thấu đáo đúng là chị nào em nấy. Ông Lăng thoáng suy nghĩ mà cảm thấy buồn cười.