Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!

Chương 50




Edit & beta: Hà Phương

Dù Trương Tuyết Vân dò hỏi liên tục nhưng Thu Vĩ Toàn vẫn không nói chuyện đã xảy ra trong nhà cho bà ta nghe. Ông ta quá hỗn loạn rồi, trên đường lái xe tới đây ông ta vẫn rất hối hận. Ông ta muốn quay đầu trở về, thế nhưng ông ta lại sợ hãi không dám.

Thu Vĩ Toàn chỉ đem sự kiện này điểm tô cho đẹp rằng ông ta và ông cụ cãi vả mấy câu, ông cụ vì vậy mà phải vào bệnh viện, Trương Tuyết Vân nghe vậy thì trên mặt vui mừng, thậm chí vẻ mặt cũng không kịp che giấu.

Bởi vì trong suy nghĩ của Trương Tuyết Vân, Thu Vĩ Toàn rất yêu mình, thương Minh Châu cũng nhiều, lại chướng mắt ba mẹ con Thang Kiều, còn mẹ con bà ta nhiều năm như vậy vẫn không được đối đãi công bằng cũng là bởi vì cái lão già ngoan cố không đổi này.

Hôm nay cái lão già chết tiệt giống như một tòa núi lớn áp trước mặt bà ta Hà Minh Châu lại bị ngã cầu thang, quả thực là tốt đến không thể tốt hơn.

Nhưng bà ta tự nhiên cũng chú ý tới vẻ mặt Thu Vĩ Toàn, vì thế sự hài lòng trên mặt cũng không biểu hiện ra quá mức, ngược lại làm bộ ân cần hỏi "Ba không có việc gì chớ, nhưng em tin tưởng lúc ấy anh nhất định không có ý chọc tức ba."

Trương Tuyết Vân chỉ nghĩ Thu Vĩ Toàn có nhìn ông cụ lên xe cứu thương, sau mới đến chỗ bà ta, lại hoàn toàn không biết người đàn ông không cố ý trong miệng bà ta đúng là cố ý bỏ mặc người ba đã cao tuổi của mình ngã dưới chân cầu thang.

Thu Vĩ Toàn lúc này đã tỉnh táo lại, dĩ nhiên là bắt đầu sợ. Ông ta đương nhiên là sợ sau khi ông cụ tỉnh lại sẽ cùng mình tính sổ, vì lúc đó ông ta lại quay lưng đi ngay trước mặt ông cụ. Ông ta không nhịn được muốn giựt tóc mình, tại sao lúc ấy ông ta lại mất bình tĩnh đến thế.

Trương Tuyết Vân thấy bộ dáng này của ông ta thì chỉ mím môi, trong lòng đã sớm bay qua vô số ý niệm. Trải qua chuyện này thì quan hệ giữa lão già đáng chết kia và Vĩ Toàn nhất định trở nên rất xấu. Chi bằng thừa dịp trong khoảng thời gian cái lão già chết tiệt kia còn ở bệnh viện, đem tất cả của Thu gia đều nắm trong tay.

Trương Tuyết Vân càng nghĩ càng thấy ý nghĩ này quá đúng, hiện giờ ba mẹ con Thang Kiều cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép thôi. Bà ta hiểu rất rõ người phụ nữ Thang Kiều đó, một chút chủ kiến cũng không có, về phần hai đứa trẻ ranh kia, chỉ là mấy đứa trẻ miệng còn hôi sữa, có cái quái gì phải sợ bọn nó.

Vì vậy bà ta càng ra vẻ dịu dàng nắm lấy tay Thu Vĩ Toàn, trấn an nói: "Vĩ Toàn, dù sao đi nữa anh và ông cụ cũng là cha con, làm sao có thể có thù oán với nhau được. Chỉ cần anh hơi cúi thấp đầu thì tất cả Thu gia còn không phải là của anh sao."

Thu Vĩ Toàn vẫn không lên tiếng nhưng Trương Tuyết Vân lại cảm thấy hắn ông ta đang lắng nghe. Vì vậy bà ta nói tiếp: "Theo em thấy, hiện ông cụ ngã bệnh nằm viện, mặc kệ là chuyện trong nhà hay là chuyện công ty đều cần anh quan tâm. Thế nên giờ anh cũng không thể cứ như vậy buông tay mặc kệ được."

"Tôi có thể trông nom chuyện gì, trong nhà đã có người phụ nữ Thang Kiều kia, trong công ty là lão hồ ly Tần Khoa nắm giữ, Thu Tử Thiện cũng không phải là đứa ngồi không, vừa vào công ty liền bắt đầu nắm quyền," Thu Vĩ Toàn cười khổ. Mặc dù ông cụ thiên vị cho cháu gái nhưng ông ta ở công ty nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng có tai mắt của mình.

Mọi động tác của Thu Tử Thiện trong công ty, ông ta đều biết được rất rõ ràng. Mặc kệ là tham gia tuyên truyền《 Một đêm thành danh, hay là đảm nhiệm giám chế sản xuất《 một đường thuận phong 》, đều khiến Thu Vĩ Toàn khó chịu được.

Rõ ràng lúc ấy Bộ phim《 Một đêm thành danh 》  là hạng mục do ông ta chịu trách nhiệm định ra, giờ sắp công chiếu bộ phim điện ảnh này thế mà Nhà Sản Xuất là ông ta lại không có một chút quan hệ, bảo sao Thu Vĩ Toàn có thể nhịn được đây.

Trương Tuyết Vân vui mừng phát hiện nhiều ngày qua bà ta ở bên Thu Vĩ Toàn thổi gió bên gối rốt cuộc cũng có hiệu quả rồi. Vì vậy bà ta quyết định sẽ không ngừng cố gắng, bà ta kề sát vào người Thu Vĩ Toàn, mềm mại nói: "Vĩ Toàn, theo lý thuyết anh mới là con trai của ông cụ, đứa con gái của Thang Kiều thì tính là gì, tại sao có thể dám lướt qua anh? Ông cụ vì chút việc nhỏ thế này mà để cho anh rời khỏi công ty đúng là quá đáng, không bằng anh thừa dịp trong khoảng thời gian này ông cụ ngã bệnh vừa đúng có thể nắm bắt công ty vào tay mình, anh xử lý công ty ổn thỏa, chờ ông cụ tỉnh lại sẽ hiểu ra lúc trước ông cụ đã quyết định sai lầm cỡ nào."

Trái tim Thu Vĩ Toàn đã sớm loạn thành một nùi, lúc này Trương Tuyết Vân nói từng câu từng chữ đều mang ý khích bác ly gián, nếu là bình thường Thu Vĩ Toàn ngược sẽ lạnh mặt ngay.

Nhưng giờ sau khi ông ta gây chuyện tày trời lại nghe được mấy lời nói của Trương Tuyết xong, tựa như bắt được cây cỏ cứu mạng, Đúng vậy, chỉ cần ông ta nắm được công ty trong tay thì còn sợ con nhóc Thu Tử Thiện kia hay sao. Kể cả khi ông cụ có tỉnh lại thì cũng không thể dễ dàng động vào ông ta.

Ông ta cúi đầu suy tư đến tột cùng phải làm sao, trước mắt chủ tịch Trung Vực vẫn là ông ta, lúc trước ông cụ vì trừng phạt ông ta nên mới để cho ông ta tạm rời khỏi công ty. Giờ xem ra đây nhất định chính là cơ hội củaThu Vĩ Toàn.

Trong tay ông ta có 11% cổ phần Trung Vực, ông cụ kiềm giữ 38% cổ phần công ty, trong tay Thang Kiều cũng có 7,8% cổ phần. Trừ người Thu gia là Đại Cổ Đông Trung Vực, còn có một người đầu tư kiềm giữ 15% cổ phần Trung Vực, còn lại là những cổ đông nhỏ.

Chỉ cần ông cụ không còn, như vậy công ty là do ông ta định đoạt.

Thu Vĩ Toàn Vốn là còn lo lắng, nhưng lời Trương Tuyết Vân nói khiến ông ta nổi lên tâm tư.

--- ------ ---

Thu Tử Thiện đến công ty đã là mười giờ, cô vừa vào công ty thì nhìn thấy cô lễ tân nhìn mình, nhưng cô lại chẳng quan tâm.

Sau khi ông nội kết thúc giải phẫu đã được đẩy và phòng bệnh chăm sóc đặc biệt. Nếu là người thanh niên từ trên cầu thang té xuống nhiều lắm cũng là té gảy chân, nhưng ông nội dù sao cũng lớn tuổi, xương cốt đã rã rời, bác sĩ nói không chỉ chân bị gãy, mà các cơ quan nội tạng cũng bị tổn thương nghiêm trọng.

Tạm thời ông cụ vẫn chưa thể tỉnh lại, Thang Kiều bảo hai chị em rời khỏi bệnh viện về nhà nghỉ, còn bà thì ở lại chăm sóc ông cụ.

Thu Tử Thiện muốn ở lại với bà nhưng vừa nghĩ tới khả năng ngày mai công ty sẽ bị loạn, cô không thể không mạnh mẽ lôi kéo Thu Tử Hàn đi về nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Thu Tử Thiện đến công ty còn Thu Tử Hàn muốn đi bệnh viện xem ông cụ. Hai người vì chuyện này còn cãi nhau một trận nhỏ, Thu Tử Hàn nghĩ mãi cũng không ra, ông nội cũng bệnh thành ra như vậy rồi, chị của cậu không thể tạm thời quên chuyện công ty được một ngày sao.

Thu Tử Thiện lại sợ công ty xảy ra chuyện.

Có lúc bạn không thể không thừa nhận, bạn càng sợ chuyện nào đó thì chuyện đó càng dễ dàng xảy ra.

Thu Tử Thiện vừa bước vào phòng làm việc đã nhìn thấy phòng làm việc trầm thấp khí ép, tất cả mọi người đều mang bộ dáng vùi đầu một lòng vì công việc.

Lúc cô đi qua văn phòng Tổng giám đốc cũng không nhìn thấy Tần khoa.

Cô đi ngang qua bàn làm việc Nghiêm Phái thì nghe thấy chị ta nhỏ giọng kêu mình một tiếng. Thu Tử Thiện quay đầu nhìn chị ta, trong mắt hiện lên ý hỏi.

"Thu tiểu thư, Tổng giám đốc bọn họ đều đến phòng họp rồi, chủ tịch đã trở lại."

Thanh âm sau cùng của Nghiêm Phái tương đối nhỏ, nhưng tay lại hướng bầu trời chỉ chỉ. Thu Tử Thiện hiểu phòng làm việc của Thu Vĩ Toàn ở trên lầu, bình thường ông ta hai triển khai hội nghị cấp cao trên lầu 28.

Cô không kịp cất túi xách, trực tiếp xoay người đi lên lầu 28.

Nghiêm Phái thấy dưới chân cô giống như đạp gió, vẻ mặt đưa đám nhìn về phía người bên cạnh hỏi: "Không phải tôi đạp trúng địa lôi rồi đấy chứ?"

Vi¬vian lành lạnh nói: "Cô có đạp địa lôi hay không tôi không biết, nhưng tôi tin chắc một điều, công ty lần này sẽ không thái bình nữa. Cô chờ xem, lần này tôi dám khẳng định cùng với xác định, đôi cha con này rất không hòa hợp rồi."

Thu Tử Thiện đẩy cửa phòng hợp ra đã nhìn thấy tất cả lãnh đạo cao cấp của công ty có mặt, cô liếc thấy Thu Vĩ Toàn một thân tây trang thủ công màu đậm đang khoan khoái ngồi thẳng tắp ở ghế chủ vị hội nghị, Hà Minh Châu ngồi ở bàn bên phải thứ nhất trong phòng, một khắc khi cô mở cửa liền hướng cô nở nụ cười dịu dàng.

Thu Vĩ Toàn quay đầu bất mãn nhìn cô: "Sao đi vào cũng không chịu gõ cửa, không nhìn thấy chúng tôi đang họp sao?"

Ông ta bất mãn lớn tiếng chất vấn, trong lòng mấy vị Tổng giám lại một lần nữa đánh giá mối quan hệ giữa hai cha con này, hiển nhiên so với vị Hà Minh Châu kia thì vị Thu gia đại tiểu thư nghiêm chỉnh này có vẻ giống con nuôi hơn.

Thu Tử Thiện ngược lại không có tức giận, chỉ nở nụ cười, hơi ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, tôi tới trễ."

"Đây là hội nghị cấp cao, không tới phiên một trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc tham gia đâu," Thu Vĩ Toàn bởi vì có chuyện quan trọng muốn tuyên bố nên ông ta không muốn Thu Tử Thiện ở đây phá hư chuyện của mình, thế là không khách khí hạ lệnh xua đuổi.

Ai ngờ Thu Tử Thiện ngược lại vẻ mặt bình thản, trở tay đóng cửa phòng hợp phía sau rồi nói: "Tôi là trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc, có quyền tham gia bất kỳ cấp bậc hội nghị trong công ty, tôi nghĩ ngay cả ngài cũng không có quyền ngăn cản tôi tham gia lần này."

Thu Vĩ Toàn thấy cô trước mặt mọi người không hề nể mặt mình thì trên mặt nổi lên môt tầng tức giận, nhưng ai biết sau đó ông ta lại cố nén xuống, vô ý nói: "Nếu dã vậy thì cô tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống đi."

"Hiện tại tôi tuyên bố quyết định thứ nhất, bắt đầu từ hôm nay Hà Minh Châu sẽ đảm nhiệm chức vụ trợ lý Chủ Tịch."

"Về phần vấn đề thứ hai, tôi muốn sát nhập một công ty game online ở Thượng Hải, toàn lực phát triển nghiệp vụ công ty. Bây giờ thị trường Games Online có tiềm lực khổng lồ, mà công ty giải trí và Game online tuy có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, tôi nghĩ chư vị cũng có thể hiểu quyết định của tôi."

Hiểu sao, Thu Tử Thiện cười lạnh trong lòng. Chỉ sợ trong này sẽ không có một người nào hiểu được quyết định của ông ta, nhưng Thu Vĩ Toàn lại hoàn toàn không nghĩ đến suy nghĩ của mọi người không, rất nhanh đã tuyên bố giải tán.

Trên mặt các vị Giám đốc lúc này đều là các loại không giải thích được, Thu chủ tịch đột nhiên rời đi lại đột nhiên trở lại không nói, hôm nay lại còn muốn phát triển sang mảng game online? Ông ta phát điên rồi sao?

Thu Tử Thiện dĩ nhiên sẽ không tin tưởng Thu Vĩ Toàn phát điên, cô chỉ cảm thấy đây là một âm mưu.

Buổi tối, Thu Tử Thiện đi bệnh viện, Thu Vĩ Toàn vẫn như cũ không xuất hiện. Hôm nay ông ta vội vã triệu tập hội nghị cấp cao tuyên bố quyết định mở công ty, sau đó liền rời đi không có về nhà.

"Con còn chưa có liên lạc với ba con sao?" Thang Kiều nhìn Thu Tử Thiện có chút mệt mỏi hỏi.

Thu Tử Thiện trước sợ mẹ mình quá gấp bốc lửa đã lừa bà nói Thu Vĩ Toàn hiện không ở Vân Đô. Vừa may Thu Tử Hàn một ngày hôm nay cũng không đi công ty cho nên hai người cũng không biết chuyện Thu Vĩ Toàn làm hôm nay.

Lúc này ông nội đang bệnh nặng, nhưng con trai ông cụ cũng không màng ông cụ đang giành giật từng giây với tử thần, lại bắt đầu mưu đoạt công ty. Cho dù ai nghe được tin tức như vậy đều sẽ cảm giác thất vọng nặng nề.

Thu Tử Thiện rất thất vọng, nhưng cô lại không thể tuyệt vọng. Ông nội còn chưa tỉnh, cô phải đứng lên bảo vệ ông nội, còn có mẹ bọn họ nữa.

"Mọi người ăn cơm trước đi, con muốn ở lại với ông nội một chút, " Thu Tử Thiện nhìn hai người bọn họ, Thu Tử Hàn tối hôm qua nghỉ ngơi một hồi nên trông còn đỡ, còn Thang Kiều cũng chỉ trở về buổi chiều tắm rửa xong lại đến bệnh viện.

Cho nên sau khi cô kiên trì khuyên nhủ, Thu Tử Hàn vẫn mang theo Thang Kiều đi tới phòng ăn ngoài bệnh viện.

Thu Tử Thiện ngồi bên cạnh nhìn ông nội lúc này toàn thân cắm đầy dây nhợ, cảm thấy trong lòng giống như bị bế tắc, cô cũng muốn khóc cũng muốn bộc phát, nhưng giờ ngay cả hơi sức để khóc cô cũng không bỏ ra được, bởi vì cô muốn tích góp từng tí một tất cả dũng khí để đối mặt với tương lại vô vọng trước mắt này.

"Ông nội, đến tột cùng tại sao lại biến thành như vậy, có phải vì tiền mà ngay cả cha ruột và con gái ruột thịt cũng có thể không để ý đến, tại sao ông ta lại biến thành như vậy," Thu Tử Thiện dùng bàn tay che lấy gò má, "Ông nội, cháu nên làm như thế nào đây?"

Đúng lúc này, cô chợt cảm thấy đầu gối mình đụng vào thứ gì đó, cô vừa cúi xuống liền nhìn thấy ông nội dùng cái tay cắm đầy dây nhợ chạm vào đầu gối mình.

Cô vội vàng ngẩng đầu nhìn động tĩnh của ông nội, thấy ông mất rất nhiều sức lực để miễn cưỡng nhúc nhích mí mắt, sau đó hình như qua một hồi lâu sau, Thu Tử Thiện rốt cuộc nhìn thấy ông cụ mở mắt.

"Ông nội, ông rốt cuộc tỉnh rồi, cháu đi kêu bác sĩ, " Thu Tử Thiện muốn xoay người, nào ngờ ông nội lại suy yếu nâng tay lên, bàn tay miễn cưỡng kéo lấy ống tay áo cô.

"Luật sư Trương, có thể làm phiền chú tới bệnh viện một chuyến không? Tôi định triệu tập Hội Đồng Quản Trị bất thường, cho nên có vài yêu sách cần chú định ra, " Thu Tử Thiện đứng cửa sổ lầu hai mươi mốt bệnh viện, nhìn về phía xa gọi điện thoại.

Trong giọng nói của cô mang theo mệt mỏi, nhưng mạch lạc rõ ràng, mỗi một điểm cũng có thể tỉ mỉ nghĩ kỹ.

Hành lang phòng săn sóc đặc biệt lúc này gần như không có người, hành lang trống trải khiến âm thanh như vọng lại. Giọng cô cũng không lớn thế nhưng hành lang lại vọng lên mang theo dư âm lượn lờ.

Sau khi Thu Tử Thiện cúp điện thoại, vừa muốn trở về phòng bệnh đã nhìn thấy Thu Tử Hàn trong tay xách theo đồ ăn mua ở ngoài đang đong đưa qua lại, mà bàn tay cậu lại tạo thành một quả đấm.

Thang Kiều đứng bên cạnh cậu nhìn về phía Thu Tử Thiện, trong đôi mắt trừ mệt mỏi không còn gì khác. Nhưng Thu Tử Hàn lại vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm cô, cuối cùng rốt cuộc giống như nhịn không nổi nữa, vọt tới trước mặt cô, rống to với cô: "Thu Tử Thiện, rốt cuộc từ lúc nào chị bắt đầu thay đổi thành như vậy rồi hả? Tiền đối với chị mà nói thật sự quan trọng như vậy sao? Ông nội hôm nay còn ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh nhưng chị một lòng chỉ nghĩ muốn triệu tập đại hội cổ đông bất thường. Chị luôn là nói ba không tốt, nhưng hiện chị xem lại chính mình đi, từ đầu tới đuôi đều lộ ra sự tư lợi, có lẽ trong lòng chị cũng chỉ có công ty, cũng chỉ có tiền thôi."

"Trong lòng chị chỉ có tiền? Đúng vậy, tiền có chỗ nào không tốt, tiền có thể để cho ông nội được chăm sóc tốt nhất, tiền có thể để cho ông nội ở phòng bệnh tốt nhất, tiền có chỗ nào không tốt hả. Chẳng lẽ nhất định giống như em vậy, vừa gặp phải chuyện cũng chỉ nghĩ tới việc trốn tránh, cứ như vậy là được sao?" Thu Tử Thiện không khách khí lạnh lùng đáp trả.

Thu Tử Hàn hốc mắt đỏ lên, khuôn mặt thậm chí còn hơi vặn vẹo, cậu bất chấp tất cả nói: "Tôi trốn tránh? Tôi là lo lắng cho ông nội, tôi không giống chị, tới giờ phút này còn muốn mở đại hội cổ đông, vẫn chỉ nghĩ tới tranh quyền đoạt lợi."

Thu Tử Thiện nghe được bốn chữ tranh quyền đoạt lợi này xong gần như là nở nụ cười, điện thoại di động trên tay cô trượt rớt xuống đất, nhưng cô ngay cả liếc mắt cũng không có, mà là tức giận chạy lên nắm cổ áo Thu Tử Hàn, giận dữ hét lên với cậu: "Tôi tranh quyền đoạt lợi? Vậy cậu có biết tôi là vì ai mới phải tranh giành như vậy hay không. Cậu có biết một khi triệu tập Hội Đồng Quản Trị, sau khi tôi đuổi Thu Vĩ Toàn khỏi vị trí Chủ Tịch, người khác sẽ nhìn tôi như thế nào hay không?"

"Bọn họ không cần biết Thu Vĩ Toàn đã làm gì chúng ta, bọn họ cũng sẽ không quan tâm Thu Vĩ Toàn có phải là thật tính toán để cho chúng ta trắng tay hay không. Đến lúc đó, tất cả chỉ trích của mọi người đều sẽ chỉ vào một mình tôi, nói tôi là người lòng muông dạ thú đại nghịch bất đạo."

"Đúng vậy, cậu quan tâm ông nội. Không phải cậu luôn cảm thấy rất uất ức, cảm thấy ông nội lại trọng dụng tôi mà không phải cậu," Thu Tử Thiện túm cổ áo Thu Tử Hàn, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng: "Vậy cậu có biết vì sao ông nội lại làm như vậy không?"

"Ông nội muốn mượn tay tôi chỉnh đốn cái công ty này, mượn tay tôi giải quyết khối u ác tính trong công ty, tôi cường thế lục thân không nhận, sau để lại cho tôi là một mảnh tiếng xấu, mà để lại cho cậu là một người sạch sẽ, hoàn chỉnh tiếp nhận Trung Vực. Giờ cậu còn muốn ghen tỵ với tôi sao? Giờ cậu còn cảm thấy ông nội đối với chúng ta không công bằng nữa không?"

Thu Tử Thiện đều đem những điều giấu trong lòng nói hết ra, xung quanh chợt yên tĩnh lại. Cô buông hai tay mình ra, trên mặt là bộ dáng cười như không cười khiến Thu Tử Hàn thấy phải kinh hãi.

Cậu thừa nhận mình đối với Thu Tử Thiện là thật ghen tỵ, rõ ràng cậu cũng là họ Thu nhưng vì cái gì mình chỉ có thể ở công ty làm chút việc vặt, mà Thu Tử Thiện lại sớm được ở vị trí trên cao kia.

Nhưng khi cậu nghe được mấy lời này xong, trong đầu óc cậu giống như đột nhiên tràn vào nước biển hung mãnh, đem tất cả suy nghĩ của cậu đều chìm ngập trong đó. Cậu không có biện pháp tiếp tục suy nghĩ, những lời nói kia như con sóng triều hết đợt này đến đợt khác không ngừng lại không ngừng lặp lại trong đầu óc cậu.

Sau đó, lúc cậu tỉnh táo lại thì nghe thấy Thu Tử Thiện lạnh nhạt nói: "Ông nội đã tỉnh lại rồi, chuyện đại hội cổ đông là ông ấy đồng ý. Cậu không cần hỏi tới, tất cả đều do tôi gánh vác."

Triệu khai đại hội cổ đông bất thường cũng không phải chuyện dễ dàng, để tránh cho tạo thành hỗn loạn đối với công ty. Thu Tử Thiện bảo Chương Lỗi đặt một phòng hội nghị ở khách sạn cao cấp Vân Đô là Vân Hải Thiên, hơn nữa bao toàn bộ hành trình ăn ở.

Bởi vì đại hội cổ đông bất thường được triển khai quá mức đột nhiên, Thu Vĩ Toàn thậm chí cũng còn chưa kịp phản ứng, cũng đã ngồi ở bàn hội nghị rồi.

Thu Tử Thiện mang theo luật sư Trương Khải của ông cụ trình diện, trước mặt mọi người lấy ra thư ủy thác cổ phần của ông cụ, lần này đại hội cổ đông là do cô toàn quyền đại diện cho ông cụ chủ trì.

Lúc hội nghị sắp bắt đầu, tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ, có cổ đông nôn nóng hỏi Thu Tử Thiện: "Cô Thu, sao cô lại gấp gáp triệu tập đại hội cổ đông bất thường vậy, đến tột cùng là có ý tứ gì?"

Thu Tử Thiện không nhanh không chậm nhìn về phía người đặt câu hỏi, mặc dù ông ta chỉ là một Cổ Đông nhỏ nhưng cô cũng không muốn đắc tội những người này. Vì vậy cô nhẹ giọng nói: "Triệu tập đại hội cổ đông lần này là ý tứ của ông nội tôi ngài Thu Uy, nhưng mà bởi vì nguyên nhân thân thể nên không cách nào trình diện được, tôi sẽ theo ý của ông ấy nói toàn bộ cho mọi người biết."

Mọi người vừa nghe là ý tứ Thu lão tiên sinh thì không tiếp tục hỏi gì nữa.  Thu Tử Thiện đang chuẩn bị tuyên bố hội nghị bắt đầu thì đột nhiên cửa chính phòng hội nghị lại bị mở ra.

Thu Tử Hàn một thân tây trang màu đen xuất hiện trước mặt mọi người, cậu mang theo như nụ cười như cây đón gió xuân vừa đi vào hội nghị vừa cùng mọi người chào hỏi: "Xin lỗi các vị, tôi tới trễ. Do tôi có vài văn kiện cần xử lý nên mới tới chậm một chút. Hi vọng mọi người bỏ qua cho."

Lúc này đã có người lập tức nói lên: "Cậu Thu, chị cậu là đại biểu cho ông nội cậu, vậy cậu đại biểu ai tới?"

Trong miệng người này tràn đầy ý đùa cợt, Thu gia càng ngày càng không yên ổn rồi, mấy vị lão làng không xuất hiện, nhưng mấy đứa nhóc này từng đứa từng đứa hăng hái nhảy lên. Ánh mắt những người khác nhìn về phía Thu Vĩ Toàn đều mang ý không tốt, tiểu bối Thu gia đều thượng vị cả rồi, có phải ý là trong gia tộc ông ta đã thất thế không?

Trong gia tộc những nhà giàu có này không thiếu việc cha con tranh giành tài sản, anh em tranh giành tài sản, bọn họ có cái nào chưa từng gặp qua. Cho nên vừa thấy tình huống Thu gia như thế thì làm sao không biết, chỉ sợ đây cũng là một lần tranh giành tài sản trong gia tộc thôi.

Trong lòng Đông đảo cổ đông không khỏi dâng lên lời nói thầm này, nếu Thu gia rối loạn, tập đoàn Trung Vực có thể chịu ảnh hưởng hay không? Hiện giờ nên nhân cơ hội mua vào hay là quả quyết ném ra đây?

Trong lúc nhất thời, mỗi người trong phòng họp đều có mục đích riêng phải đạt được.

Thu Tử Thiện không nhìn Thu Tử Hàn, sau khi mọi người an tĩnh lại, cô hắng giọng một cái, quả quyết nói: "Lần này triệu tập Đại Hội Cổ Đông là thương thảo về việc bãi nhiệm chức vị Chủ tịch của ngài Thu Vĩ Toàn, tôi muốn nghe ý kiến của các vị ở đây."

Lời này vừa nói ra, phòng họp lập tức rối loạn một nùi, mọi người không phải dè dặt không nói một lời, ngược lại không ngừng cùng người bên trái bên phải châu đầu ghé tai. Chỉ có hai chị em Thu Tử Thiện và Thu Tử Hàn đều bất động ngồi vị trí của mình.

Thu Tử Thiện là vẻ mặt tỉnh táo chờ đợi mọi người thảo luận, còn Thu Tử Hàn vẻ mặt vô ý hướng nhìn những người khác, tựa như lúc này cậu cũng chỉ là tới đánh nước tương.

Thu Vĩ Toàn lúc này đè nén phẫn hận trong lòng, vẻ mặt oán độc nhìn chằm chằm Thu Tử Thiện. Ông ta nghĩ giá mà mình chưa từng sinh ra đứa con gái bất hiếu không biết vâng lời này thì hay biết mấy, nhưng lúc này ông ta chỉ có thể ngồi ở đây.

Sau khi mọi người dần dần an tĩnh lại, Thu Vĩ Toàn mới chậm rãi mở miệng: "Tôi tự hỏi trong lúc mình đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch Trung Vực, nghiệp vụ công ty  đều vững bước mà nâng cao, công ty chưa từng xuất hiện vấn đề hao tổn kếch xù."

Bởi vì lần này đại hội cổ đông cũng không phải là đại hội cổ đông chính thức nên tất cả lễ nghi phiền phức cũng không có, mọi người đều là dứt khoát ngay thẳng

Thu Tử Thiện không khách khí chút nào nói: "Tôi tin tưởng chư vị sau khi thấy bảng báo cáo nghiệp vụ công ty đều hiểu được. Dưới hoàn cảnh như hiện này, các công ty giải trí phát triển vô cùng thần tốc, nhưng công ty chúng ta vẫn dậm chân tại chỗ thậm chí có xu hướng thụt lùi, vấn đề này cũng đủ để nói rõ ông Thu đây không xứng với chức vị Chủ tịch."

"Mà trọng yếu là, vấn đề việc riêng của ông Thu lại xôn xao trên các báo mạng, cái này không chỉ tổn thương nghiêm trọng danh dự công ty, đồng thời cũng ảnh hưởng đến lòng tin của người chơi cổ phiếu công ty. Thậm chí bởi vì vấn đề cá nhân của ông Thu, trong phiên giao dịch tháng trước cổ phiếu công ty đang lên rất tốt lại vì vấn đề đó mà cổ phiếu Trung Vực chúng ta lại rớt giá."

"Mặc dù cái này nhìn như vấn đề này ngoài lề tí, nhưng mà tôi lại  hi vọng các vị có thể xem tài liệu trong tay các vị. Về việc thất trách trong lúc ông Thu đảm nhiệm chức vị không chỉ có sự kiện này, bộ phận PR hàng năm tiêu thụ một lượng kinh phí và phí cố vấn kếch xù, đặc biệt việc sử dụng kinh phí cũng không được giải thích cặn kẽ, mà tỉ lệ thâm hụt của các bộ phim điện ảnh mà công ty đầu tư trong hai năm qua luôn tăng lên, năm ngoái chỉ một một bộ《 Nam Tân Hợi  》 đã để cho công ty hao tổn một tỷ."

"Cho nên, tôi đề nghị chính thức bãi nhiệm chức vụ Chủ tịch của ông Thu Vĩ Toàn, đồng thời bãi bỏ tư cách thành viên hội đồng quản trị của ông ta."

Lúc này, trong phòng họp chân chính yên lặng như tờ. Mọi người vừa kinh ngạc việc cô đối với ba ruột mình chèn ép đến đường cùng như thế, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy cô nói có đạo lý.

Yên tĩnh hoàn toàn bao phủ trong phòng hội nghị.

Sau đó một âm thanh mang theo lười biếng sâu kín nói: "Tôi đồng ý."

Một bàn tay như ngọc từ từ giơ lên, Thu Tử Thiện nhìn về phía chủ nhân bàn tay đó, là Thu Tử Hàn. Em trai của cô.