Dạ Diên

Chương 13




Trong ngự thư phòng, Dạ Diên đang ngồi trên tiểu thư án được làm riêng cho hắn, bàn tay bé xinh chống cằm, ngẫm nghĩ về tư liệu vừa tra ra khi nãy.

Người trong Tử Thị gia tộc, một trong tam đại gia tộc Ma tộc, vô luận là nam hay nữ, ở mi giữa mi tâm lúc mới sinh ra tự nhiên luôn có một ấn kí. Ấn kí của nữ nhân có hình hoa mai, còn của nam nhân lại có dạng hình thoi. Nữ tử tự xưng là Tử Kính thoạt nhìn có thể khẳng định ả là người của gia tộc Tử Thị. Nhưng theo như trong sử sách ghi lại, Tử Thị gia tộc trong cuộc đại chiến Thần Ma đã bị diệt tộc. Toàn tộc cao thấp không một người sống sót, thảm án đầy huyết tinh lúc ấy làm kinh khiếp toàn bộ Vân Sơ đại lục. Tộc trưởng Ma tộc cực kì giận dữ, hạ lệnh dốc toàn bộ nhân lực trong tộc truy tìm hung thủ, vì Tử Thị báo thù. Thế nhưng sự tình chưa kịp tra rõ ngọn nguồn, cuộc đại chiến Thần Ma lại bùng nổ. Việc Tử Thị bị diệt tộc, cũng trực tiếp ảnh hưởng đến Ma tộc trong Thần Ma đại chiến, khiến nguyên khí Ma tộc đại thương. Về phần Tử Thị, vì cái gì bị người khác hạ độc thủ như vậy? Là ai làm? Cùng với kết cuộc của Thần Ma đại chiến, Thần Ma hai tộc tiêu tích khỏi Vân Sơ, cũng trở thành lịch sử nghi án….

(=”=!! …nhức đầu với cái đoạn này)

Dạ Minh Hiên tập trung phê duyệt xấp tấu chương chất tầng tầng, ngẩng đầu lên nhìn tiểu bảo bối của mình đang trong bộ dạng siêu cấp đăm chiêu. Một tiểu oa nhi phấn nộn đáng yêu, lại trưng ra một bộ dáng cực kỳ không tương xứng với tuổi tác. Thế nhưng bộ dạng này lại vạn phần khả ái a, làm Dạ Minh Hiên tiếc hận không có đủ thời gian rảnh rỗi để thưởng thức mỹ cảnh. Hắn hơi hơi nhíu nhíu mày, mở miệng gọi:

“Diên nhi.”

“Ân…Phụ hoàng, có chuyện gì a?”

“Diên nhi còn đang suy nghĩ chuyện nữ quỷ kia sao?”

“Ân, Phụ hoàng, Tử Kinh ả ta xem ra thật sự là người của Tử Thị Ma tộc. Như vậy ả đối chúng ta cũng có chỗ hữu dụng. Nhưng theo sách sử ghi lại, người trong Tử Thị đều bị diệt tộc trước khi Thần Ma đại chiến xảy ra…….”

“Diên nhi.”

Dạ Minh hiên đánh gãy lời Diên nhi nói. Sau đó hắn tiến lên phía trước, đem tiểu hài tử đang chậm rãi nói kéo vào ***g ngực, ngữ khí bình thản:

“Diên nhi, ngươi còn nhỏ, việc này ngươi nên để Phụ hoàng phái người điều tra. Phụ hoàng không hy vọng ngươi tuổi nhỏ mà trên lưng mang quá nhiều gánh nặng.”

“Nhưng mà Diên nhi muốn đem hết thảy sự tình tìm hiểu cho rõ ràng. Sẽ không mệt nhọc quá đâu. Ta cũng sẽ không để bản thân mình lâm vào nguy hiểm .”

Vùi đầu vào ngực Phụ hoàng, Dạ Diên lên tiếng cam đoan. Nhìn thấy Dạ Diên như thế, Dạ Minh Hiên cũng chỉ có thể thở dài, dùng tay xoa xoa đầu Dạ Diên, không nói gì nữa.

Từ kiếp trước đến kiếp này có rất nhiều sự tình phát sinh chung quanh. Dạ Diên ẩn ẩn cảm thấy một loại trực giác, sự tình sẽ không dễ dàng chấm dứt. Hiện tại chính mình cùng phụ hoàng trải qua cuộc sống thực hạnh phúc, nên Dạ Diên không hy vọng bất luận kẻ nào phá hư nó. Dẫu sao chính mình còn có cừu hận của mẫu thân cần phải báo, cho nên chỉ có chính bản thân tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, mới có thể phòng ngừa những chuyện bất ngờ xảy ra, đem hết thảy nguy hiểm ngăn cách bên ngoài, khi đó hắn mới có thể cùng phụ hoàng có một cuộc sống vĩnh viễn hạnh phúc .

“Vậy Diên nhi tính toán như thế nào với nữ quỷ kia?”

“Đương nhiên trước tiên giúp nàng tự do. Thi thể Tử Kính chắc chắn đã mục rửa, chỉ có thể tìm một thi thể tì nữ vừa tử vong, đem hồn phách của Tử Kính gán ghép vào thi thể ấy. Nếu phương pháp này làm không được, cũng chỉ có thể tìm định hồn châu, đem hồn phách của Tử Kinh định trụ lại.”

“Ân, trong Hoàng gia bảo khố cũng có mấy viên định hồn châu. Đến lúc đó cứ cho Tử Kính lựa chọn phương thức ả thích đi.”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Tả thừa tướng Lí Cách cầu kiến.”

Thanh âm của Vương công công từ ngoài cửa truyền vào, cắt đứt đoạn nói chuyện của hai người một tiểu một đại trong phòng.

“Truyền diện kiến.”

Tả thừa tướng Lí Cách sau khi tiến vào ngự thư phòng liền hành lễ bái chào. Hắn vừa ngẩng đầu liền thấy vị Hoàng đế bệ hạ luôn luôn lạnh như băng ôm một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài. Vẻ mặt cư nhiên còn mang theo một tia ôn nhu! Tiểu oa nhi này nhất định chính là Thất hoàng tử trong truyền thuyết. Xem ra bệ hạ thật sự rất sủng ái vị hoàng tử này. Bất quá vẻ mặt ôn nhu của bệ hạ lúc này không âm hàn kinh nhân như vẻ lạnh lùng lúc bình thường a. Lí Cách run người, mở miệng bẩm báo đến:

“Bệ hạ, việc phân công sứ thần đi Thanh quốc tham dự lễ mừng Huyền đế đăng cơ cùng với tính toán chu toàn các hạng mục chuẩn bị cho chuyến đi,thần đã thu xếp ổn thỏa. Nhưng, thần cùng các vị lễ bộ đại nhân chọn lựa đã lâu, đều chưa tìm được lễ vật thích hợp. Cho nên, thần dự định tới đây khẩn cầu bệ hạ phê chuẩn cho thần đi Hoàng gia bảo khố tìm kiếm lễ vật thích hợp. Lễ vật tặng cần phải hảo mới có thể biểu hiện thực chất uy quyền của Kỳ quốc chúng ta. Đương nhiên, chính yếu chính là có thể biểu hiện uy danh của Hoàng đế bệ hạ a!”

“Hảo sự, ngươi đừng viện cớ vô ích, đường đường là Kỳ quốc Tả thừa tướng cùng các vị Lễ bộ đại thần thế nhưng lại chọn không được một lễ vật nào ra hồn sao?”

Đối với tâm phúc của mình, Dạ Minh Hiên cũng không thật sự có gì cố kỵ, trực tiếp vạch trần tâm tư tính toán của Lí Cách.

“Trẫm chẳng phải còn không biết ngươi từ lâu đã thèm nhỏ dãi bảo vật trong bảo khố Hoàng gia ?”

“Ha hả, bệ hạ không nên quá thẳng thắn như vậy. Đừng làm trò trước mặt Thất hoàng tử chứ a. Thần thực rất ngượng ngùng nha. Thần mơ ước bảo vật đều là do bệnh tật của khuyển tử. Aiz, nghĩ cũng thật đáng thương cho tâm tư phụ mẫu trong thiên hạ, Bệ hạ, ngài cũng sủng ái Thất hoàng tử giống như vậy mà ….”

“Ngươi như thế nào biết ta chính là Thất hoàng tử?”

Dạ Diên nằm trong lòng ngực Dạ Minh Hiên, kỳ quái hỏi.

“Có thể nhìn ra Thất hoàng tử của Kỳ quốc chúng ta có bao nhiêu thuần khiết nha. Hỏi vấn đề này thật là đáng yêu quá đi. Chẳng lẽ Thất hoàng tử lại không biết? Ngài chính vị hoàng tử đầu tiên được Hoàng thượng ôm vào lòng, vị hoàng tử đầu tiên được trụ tiến Dạ Long điện. Thất hoàng tử, ngài chính là truyền kỳ còn sống a, vi thần thật sự là kính ngưỡng vạn phần …..”

“Tốt lắm, ngươi không phải muốn đi Hoàng gia bảo khố chọn lễ vật sao? Vừa đúng lúc Diên nhi cũng muốn đi lấy một viên định hồn châu. Cùng nhau đi, nếu có thể tìm thấy linh vật trị hảo bệnh cho hài tử nhà ngươi, ngươi cũng lấy luôn đi.”

“Vậy vi thần thay mặt hài tử Lý Khê cảm tạ Thánh ân. Hẳn có bảo vật trong Hoàng gia bảo khố, khuyển tử cũng sẽ không chịu đựng ác mộng hoành hành nữa…. nghe hắn kể mộng kia thật sự khủng khiếp a. Khê nhi thật khó khăn chịu đựng nó. Tuy nói trong mộng còn có một tiểu cô nương luôn luôn xuất hiện. Nhưng hắn lại không thể nắm bắt…….. mơ thật lâu cũng chưa phạm vào. Mà giấc mơ kia tái phát ngày càng gần a….. Aiz, chúng ta làm phụ mẫu thật là….”

Dạ Diên trầm tư nằm gọn trong ***g ngực Dạ Minh Hiên. Dọc đường chăm chú nghe Lí Cách liên miên cằn nhằn, giảng thuật về bệnh tình hài tử của hắn. Đoàn người rất nhanh tiến đến gần địa phương trong mục tiêu, nơi được xưng là cứ địa trân bảo lớn nhất Vân Sơ đại lục Kỳ quốc Hoàng gia bảo khố.