Dạ Diên

Chương 18




Ban đêm, Lí Khê từ trong giấc mộng đeo bám mình suốt bao nhiêu năm tỉnh lại. Trong giấc mộng vẫn xuất hiện hình ảnh kia: huyết như lưu hà, vạn thi tứ phía, còn có bạch y nữ tử……….

“Xem ra miếng ngọc trừ tà cha lấy từ Hoàng gia bảo khố thật sự vô dụng.”

Lí Khê phủ thêm xiêm y, đi ra ngoài nhìn ánh trăng tràn ngập. Hắn chợt nhớ đến vị bạch y nữ tử đã bổ nhào vào ngực mình, không ngừng gọi “Vũ ca ca” trong yến hội ngày đó.

Vị cô nương danh gọi Tử Kính kia đã nói nàng chờ đợi mình suốt hai ngàn năm, thật sự quá hoang đường. Lời nói dối như vậy ai có thể tin. Chắc chắn lại là một tiểu cung nữ ham mê quyền thế, say đắm dung mạo của mình mà thôi ( =3= anh tự tin quá đó…). Thế nên mới dùng thủ đoạn ác liệt như vậy. Có điều, vì sao dung mạo của nàng lại giống bạch y nữ tử trong giấc mộng như đúc. Chẳng lẽ nàng ta cùng mình có duyên phận với nhau. Mình luôn mong được tứ hôn cùng Thất công chúa. Nếu có thể nạp Tử Kính làm tiểu thiếp, không biết Thất công chúa có chấp thuận hay không? Lí Khê đứng dưới ánh trăng, rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

(=_=!! Đậm chất ngôn tình thế nhỉ….)

Đồng dạng dưới ánh trăng, Dạ Khương cũng đứng bên cửa sổ, nhìn về phía ánh trăng bên ngoài. Nàng nghĩ về yến hội khi ấy, nghĩ về vị bạch y nữ tử quỷ dị kia, nghĩ về mối quan hệ không tầm thường giữa tiểu Khê cùng vị bạch y nữ tử kia, trong lòng lập tức hạ quyết tâm.

“Tiểu Khê, cho dù Tử Kính kia thật sự đã đợi ngươi suốt hai ngàn năm. Ta cũng sẽ chứng minh cho ngươi thấy tình yêu ta dành cho ngươi trong kiếp này sẽ không thua kém việc nàng ta chờ đợi ngươi hai ngàn năm qua.”

Cùng dưới ánh trăng kia, Tử Kính dưới chân Thánh sơn, nhìn về phía ánh trăng, kích động hy vọng:

“Vũ ca ca, ngày mai ta sẽ lên núi tìm kiếm Thánh tộc nhân. Ta nhất định có thể tìm được người biết nắm giữ phương pháp giúp ngươi khôi phục trí nhớ. Sau đó chúng ta sẽ tiếp tục có thể ở bên nhau.”

Tam điểm, tam tại nhàn sầu.

(Ba nơi, ba chỗ nhàn nhã , sầu bi…=_=!!!tự tìm đau khổ)

Đáng tiếc, Lí Khê không biết chính vì sự ích kỷ của hắn đã làm bản thân hắn mất tất cả. Dạ Khương không biết, rất nhiều thời điểm, quyết tâm kiên định của một người cũng đấu không lại vận mệnh an bài. Tử Kính không biết, hai ngàn đã qua đi, rất nhiều sự việc đã sớm “cảnh còn người mất”, cho dù bản thân chấp nhất, bản thân say mê, chung quy quá khứ cũng vẫn chỉ là quá khứ.

Thật sự sự tình này ứng với câu nói của Dạ Văn Thừa:

“Tình yêu,chính là thứ luôn tra tấn nhân thế”

Thúy các

“Mẫu phi.”

Dạ Diên vừa thấy mẫu phi của mình, hắn thật cao hứng gọi nàng.

“Đến đây đi Diên nhi, để mẫu phi nhìn xem.”

Một phen ôm lấy hài tử của mình, Đường phi thực ôn nhu cười nói. Hài tử của mình thực hiểu nàng như tri kỷ vậy. Cho dù đang sống trong cung điện của Hoàng thượng, nhưng khi rãnh rỗi vẫn đến vấn an nàng.

“Diên nhi gần đây có hảo hảo ăn cơm hay không?”

“Có.”

Nặng nề gật gật tiểu não túi.

“Có hảo hảo nghe lời phụ hoàng chỉ dạy không?”

“Có.”

Vẫn như cũ nặng nề gật gật tiểu não túi.

“Vậy Diên nhi có học được cái gì mới lạ không?”

“Ân… học….”

Tại sao lại nhớ đến việc mình cùng phụ hoàng hôn nhau, tim liền đập lợi hại như vậy chứ, mặt còn tỏa nhiệt nữa nha. Thực kỳ quái quá đi. Có lẽ không nên kể cho mẫu phi biết vậy.

“Ta là trò giỏi trong Hoàng gia học viện đó nha.”

Đường phi cũng không để ý đến thời điểm Dạ Diên trả lời vấn đề có chút ấp a ấp úng, vội vàng lấy xiêm y mà nàng đã may cho hài tử của mình ra.

“Đây là xiêm y mẫu phi tự làm để tặng Diên nhi. Lần trước, vốn nhân dịp yến hội sẽ đưa cho ngươi. Kết quả mẫu phi quên đem, vừa lúc ngươi đến đây, thuận tiện cầm về luôn a.”

“Ân, cám ơn mẫu phi.”

Buổi tối, Dạ Minh Hiên ôm vừa tiểu nhân nhi vừ mới tắm rửa xong, hỏi:

“Diên nhi, hôm nay ngươi ghé thăm mẫu phi ngươi, hai người đã làm gì?”

“Nói chuyện, ăn cơm, ân, mẫu phi còn tặng cho ta xiêm y nữa nga.”

“Xiêm y?”

“Ân, là do mẫu phi tự may luôn đó.”

(=))….đang khoe quà đó nha?)

“Đường phi thật là hảo mẫu thân.”

Dạ Minh Hiên cười nhạt, chậm rãi tiếp cận đôi bờ môi phấn nộn, nhỏ nhắn trước mặt.

“Diên nhi, đến lúc chúc phụ hoàng ngủ ngon rồi nha.”

Càng hôn càng nồng say ngây ngất, đôi bàn tay nhỏ bé của Dạ Diên chủ động vòng qua, ôm lấy cổ Dạ Minh Hiên. Không khí bên trong điện nhất thời tăng cao.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng.”

Thanh âm tràn đầy lo lắng của Vương công công từ ngoài truyền vào.

Rất hiếm khi nghe được thanh âm của Vương công công lại lo lắng đến như vậy. Cho dù luyến tiếc cách mấy, Dạ Minh Hiên cũng phải bất đắc dĩ chấm dứt nụ hôn, hỏi:

“Chuyện gì lại gấp như thế?”

“Hoàng Thượng, người bên Thúy các truyền tin đến. Đường phi nương nương đột nhiên hộc máu, hôn mê .”