Dạ Diên

Chương 30




“Xong rồi!”

Thấy tư thế của Tiểu Linh, Dạ Diên đứng ở bên cạnh trong đầu nhất thời hiện lên song tự to đùng này.

Quả nhiên, Tiểu Linh không cô phụ kỳ vọng của Dạ Diên, mấy cột nước bắn qua, tiếp đến là hỏa long hoa hoa lệ lệ. Tô Kì Chi là hàng tử được sủng ái nhất ở hoàng cung Thanh quốc trong hoàng cung luôn luôn tùy tính, khi thấy Tiểu Linh kiêu ngạo như vậy cũng chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn mà quên cả trốn đi hay né. Giờ khắc này chỉ thấy hỏa long sẽ lao trực diện vào Tô Kì Chi……..

“Bang” một tiếng…… Ngay sau đó là một trận đồ sứ rầm rầm đánh nát………

Cung nữ cùng thái giám đứng ở ngoài phòng nghe thanh âm oanh tạc như thế, tập thể đều run lên….

Dạ Diên ngăn cản ánh lửa kia nên mới phóng thích quang nguyên tố cộng với lực lương Linh Ngọc bảo hộ Tô Kì Chi đối kháng hòa nguyên tố Tiểu Linh công Tô Kì Chi…..ba cổ lực lượng ở không trung giao nhau…..hiệu quả tất nhiên tương đương kinh người a…..

Nguyên bản là phòng thích hợp người bệnh tu dưỡng, sau một tiếng nổ chỉ còn là một đống hỗn độn….

Tiểu Llinh thấy công kích thất bại, tiếp tục điên cuồng hét lên:

“Ngươi cư nhiên dám dùng lực lượng của Linh Ngọc công kích bổn đại gia, ngươi này người quái dị…..”

(Quỳnh: 0-0 tự kỉ gúm…)

Dạ Diên vừa chú ý Tiểu Linh, sợ nó còn làm ra hành động nổi điên nào khác nữa, vừa khuyên nhủ:

“Tiểu Linh, ngươi phải bình tĩnh…..”

Tô Kì Chi vẫn như cũ không hợp hình tượng thì thào tự nói.

“Ta……Tiểu Linh……Linh Ngọc……..”

Phòng trong, Tiểu Linh đang rít gào…Dạ Diên khuyên can…còn Tô Kì Chi thì lại ngẩn người….

Ngoài phòng, đáng thương thị nữ cùng thái giám tiếp tục run rãy…..

Vì thế, vừa mới ném Tô Huyền không ngừng rối rắm, Dạ Minh Hiên tự thân tới đón hài tử bảo bối của mình, một bước tiến này tiểu viện, chợt nghe tạp âm không ngừng oanh tạc…..

Dạ Minh Hiên nghe thanh âm hỗn tạp này không khỏi nhíu mày….. không cho người thông báo, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào…..

Ai có thể nói cho Hiên đế bệ hạ vĩ đại, đây là tình huống gì a?

Tiểu Linh ở không trung giương nanh múa vuốt, miệng còn gọi rầm rĩ

“Vốn là đồng “lô” (Quỳnh: chế tạo cùng 1 lúc) sinh, dù phân chia tiên lực….. ngươi này người quái dị, thế nhưng dùng lực lượng của Linh Ngọc đánh trả bổn đại gia…..có bản lĩnh, ngươi sao không tự thân vận động a………..”

Vị Hoàng tử Thanh quốc Tô Kì Chi nào đó luôn luôn cao nhã, hiện giờ cả người ướt đẫm, trên đầu tích thủy tí tách rơi, không chỉ có thế, trên đầu có vài đoạn tóc lưu lại vết tích bị đốt trụi thực rõ ràng….. xiêm y trên người lung tung khoác. Ân, nhìn kỹ, cái kia quần áo còn giống như sắp tuột nha…..

Nhìn nhìn lại hài tử bảo bối của chính mình, cũng là một thân chật vật, khuôn mặt nhỏ nhắn không biết là tức giận quá mức hay vẫn là mệt quá độ, trở nên đỏ bừng…căng thẳng kêu.

“Tiểu Linh, Tiểu Linh a….”

Không trung, bạch quang, bích quang, hồng quang……….

Trên mặt đất, mảnh nhỏ gia cụ cùng bài sức……

(Quỳnh: =]]…)

Nhìn thấy trận “hỗn chiến” này, diện mục Dạ Minh Hiên nhăn càng sâu .

“Các ngươi đang làm cái gì?”

Ngữ điệu nghiêm túc, là thuộc loại khí thế áp bách đế vương độc nhất…

Tiểu Linh thấy Dạ Minh Hiên xuất hiện, thu hồi khí thế kiêu ngạo vừa rối, bay đến bên cạnh Dạ Diên, cố gắng làm ra bộ dáng cực kì nhu thuận. Tiểu Linh chuyên bắt nạt kẻ yếu đương nhiên sẽ không sợ tiểu chủ nhân Dạ Diên của mình, nhưng không hiểu như thế nào, đối Phụ hoàng khí thế cường đại của tiểu chủ nhân này có sâu nhất tầng kính sợ…….

Tô Kì Chi phục hồi tinh thần lại, ý thức được bộ dạng chính mình chật vật, khó có được mặt đỏ, mở miệng:

“Hiên đế cữu.”

Dạ Diên thấy Dạ Minh Hiên liền vội vàng bổ nhào vào lòng ngực của phụ hoàng mình, hơi ủy khuất gọi:

“Phụ hoàng…..”

Dạ Minh Hiên lôi kéo Dạ Diên cẩn thận xem xét, xác định bảo bối của mình bảo bối không có bị thương, sau đó mới mở miệng nói:

“Ai có thể nói cho Trẫm bết đây là có chuyện gì?”

Dưới khí thế cường đại của Dạ Minh Hiên, Tiểu Linh khó có được tỏ ra thẹn thùng.

“Người ta không dám nói….”

Tô Kì Chi đứng ở một bên cũng không nói gì, người luôn luôn cao ngạo như hắn, bất cứ giá nào cũng không dám mở miệng nói mình bị một viên châu khiến cho chật vật như vậy….Liên tưởng thêm một chút bộ dáng hiên tại của chính mình, Tô Kì Chi lại càng thà chết không nói…..

Mà Dạ Diên, từ khi thấy Dạ Minh Hiên cũng bắt đầu trầm tĩnh lại, một hồi công phu ngắn ngủn như vậy, giờ chỉ ghé vào lòng ngực quen thuộc kia mà…ngủ……

Nhìn thấy Diên nhi đáng yêu ngủ say trong lòng mình cũng không quên nắm chặt lấy vạt áo của hắn. Dạ minh Hiên vốn lửa giận vô vượng cũng lập tức biến mất vô tung vô ảnh, bất đắc dĩ đích thở dài. Quên đi, vẫn là ngày mai hỏi lại Diên nhi là được…..Ôm lấy Dạ Diên đang say sưa ngủ, Dạ Minh Hiên tính toán quay về Dạ Long điện. Trước khi đi, đối với Tô Kì nói một cậu.

“Phụ hoàng ngươi tới đón ngươi. Đại khái ngày mai là ngươi có thể nhìn thấy hắn .”

Nhìn thân thể Tô Kì Chi bởi vì câu này mà nháy mắt cứng còng, Dạ Minh Hiên thản nhiên bỏ thêm một câu.

“Phụ hoàng ngươi thực ra rất quan tâm ngươi.”

Im lặng đi trên tiểu lộ, Dạ Minh Hiên ôm Dạ Diên chậm rãi hồi Dạ Long điện… Bộ dáng cẩn thận ô lấy kia tựa như ôm bão vật tối quý trọng…..

Vì thế, trong yên dạ thâm tàng, ai cũng không có chú ý tới, bóng đen nào đó chợt lóe rồi biến mất……

###—©—###

Phiêu phiêu trong động cấm địa Thánh tộc. Vốn hẳn là băng thanh ngọc khiết phiêu phiêu động, hiện tại bên trong xuất hiện một mảnh quỷ dị hồng sắc. Bạch sam nam tử đi đến bên cạnh thạch bàn, cắt vỡ cổ tay mình, đem máu tươi tích lạc rơi xuống thạch bát đặt trên bàn. Nhìn kỹ, cổ tay nam tử kia vốn bóng loáng như ngọc, hiện tại lại có hơn rất nhiều vất sẹo xấu xí……Mà nhập trong bát chứa đầy huyết dịch của nam tử kia chính là một viên hồng thụ thảo quỷ dị….

Đột nhiên, không khí truyền đến một ít dao động có thể dễ dàng phát hiện. Một đạo bóng đen từ trong động trống rỗng xuất hiện.

“Tộc trưởng.”

Bóng đen quỳ một gối xuống, cung kính nói.

“Thuộc hạ đem tin tức tra được đến .”

Bạch sam nam tử cầm tin tức thuộc hạ vừa dâng lên, nhìn lướt qua. Tay thế nhưng vì kích động mà run lên…….

Thật lâu sau, trong động vang lên một tiếng thở dài…….

“Ta rốt cục cũng tìm được tung tích của Linh Châu….”