Đã Lâu Không Gặp

Chương 1




Mở đầu

Hongkong.

Giữa hè chói chang, tuy nhiên cả khán phòng lại tràn đầy tiếng vỗ tay cùng những tiếng thét chói tai, không thể đếm được bao nhiêu người đang cầm những đèn quỳnh quang phát sáng, tầm mắt tập trung chặt chẽ vào người phụ nữ rực rỡ trên khán đài.

Âm nhạc ngưng hẳn cùng với âm thanh hỗn loạn, Phong Hạ vừa kết thúc một loạt động tác vũ đạo khó trên khán đài đứng thẳng dậy, dùng sức thở dốc vài tiếng, cầm micro hướng người xem dưới khán đài cúi người chào, "Cám ơn, cám ơn mọi người!"

"sum¬mer!" "sum¬mer!" "sum¬mer!" . . . . . .

Một loạt âm thanh càng vang lên, tiếng kêu khóc, tiếng huýt sáo điếc tai, làm lu mờ cả phía chân trời.

Chợt cảm thấy như giấc mộng. Cô hoàn toàn xứng đáng, không ai tranh giành, hiện tại cũng chỉ có nghệ sĩ nổi tiếng có vị trí mới có thể mở show diễn ba ngày như vậy. Huống chi, ca sỹ cũng chỉ là một mặt thân phận của cô. Phong Hạ đứng dưới dánh đèn chói mắt, nhìn xuống khán đài thấy vô số gương mặt tuổi trẻ, hít thở thật sâu. Đã mất bao lâu?

Hình như là. . . . . . Sáu năm rồi!

“Hát tiếp! Hát tiếp!” Ca khúc đã kết thúc toàn bộ chương trình biểu diễn, nhiệt tình của những người hâm mộ càng dâng cao cực kỳ hơn trước, hầu như tất cả mọi người đều đứng lên, cùng kêu to yêu cầu cô biểu diễn thêm vài ca khúc.

"Được rồi, được rồi.” Cô phục hồi lại tinh thần, đưa tay trái hướng xuống khán đài ra dấu, khóe miệng tươi cười. “Vậy thì hát thêm một bài, mọi người để tôi suy nghĩ một chút, hát bài nào thì được đây.”

Ai ngờ lời của cô vừa dứt, người chủ trì đột nhiên từ dưới khán đài đi lên chen vào.

Phong Hạ ngẩn ra, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.

Theo thứ tự, người chủ trì trước đó đã có một màn chen vào cuối cùng, nên bây giờ hẳn là đến lượt cô chào cảm ơn là xong rồi.

"Khụ khụ, tôi lại xuất hiện." Người chủ trì tên gọi là Kay tuổi trẻ anh tuấn, đã hợp tác với Phong Hạ nhiều lần, phong cách dẫn chương trình hết sức hài hước. “Tôi hiểu rõ mọi người thật ra so với Summer thì càng muốn nhìn thấy tôi hơn, aiz, thật ra thì tôi hấp tấp chạy lên đây …. Là vì có chủ mưu.”

Anh ta hướng về phía dưới khán đài cười có chút ti tiện. “Hơn nữa….ngay cả Summer cũng không biết được âm mưu này!”

Cô nhìn Kay, trong lòng đột nhiên xông lên một dự cảm khác thường.

"Âm mưu này thật ra là. . . . . ." Kay nháy mắt, tốc độ nói thật nhanh, "ban tổ chức cùng với người quản lý của Summer đã sớm an bài sau khi kết thúc ba buổi biểu diễn của Summer, cũng chính là ngày hôm nay, muốn mời một vị khách đặc biệt, cùng Summer song ca một ca khúc để chào cảm ơn mọi người!”.

Tình huống càng ngày càng vượt ra ngoài tưởng tượng.

Chưa từng có vị khách quý đặc biệt nào được mời khi buổi biểu diễn kết thúc.

Tình cảnh càng trở nên nóng như lửa, người hâm mộ dưới khán đài càng kích động, âm thanh hàng vạn người thúc giục anh ta mau nói tiếp.

Trải qua nhiều năm thấy đủ loại chuyện phong phú như vậy, tuy nhiên trong lòng Phong Hạ càng ngày càng không chắc, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, ra vẻ kinh ngạc phối hợp với Kay.

"Mọi người trước tiên đoán một chút xem ….là ai?” Kay làm như muốn nói ra rồi ngừng lại, làm đủ trò để câu giờ người xem.

Lúc này dưới khán đài đã xôn xao những lời suy đoán.

Có suy đoán là hai người bạn gái tốt của Phong Hạ trong vòng giải trí, ảnh hậu Tưởng Nghi cùng ca sỹ nổi tiếng Trần Vi Vi.

Cũng có suy đoán là anh trai của Phong Hạ, tác giả nổi tiếng Phong Dịch.

“Mer¬cury!" "Mer¬cury!" . . . . . .

Những tiếng hô vang chồng chất, chung qui cũng chỉ chờ một cái tên.

"Mercury" Lâu Dịch. Đây cũng là một người trong giới, các tạp chí bát quái cùng những tay săn ảnh đang tranh nhau tìm kiếm sự thật, là người duy nhất mà Phong Hạ không phủ nhận tin đồn tình cảm. Cùng tuổi với cô, cũng chỉ gia nhập làng giải trí trước cô một tuần, hiện tại cùng với cô cũng có danh tiếng, là nam nghệ sỹ vinh quang tột đĩnh.

"Ai, mọi người cũng đừng đoán già đoán non nữa!” Kay lắc đầu một cái, “Mercury hiện tại phải là đang ở nhà đợi Summer mới đúng chứ, làm sao có thể đến biểu diễn đây?” Anh ta thế mà lại cùng mọi người say sưa bàn chuyện bát quái, người hâm mộ dưới khán đài vừa cười vừa hô to, sân khấu đã không có cách nào duy trì trật tự được.

Phong Hạ bất đắc dĩ bĩu môi.

"Được rồi, bây giờ là thời điểm chính xác nên đưa ra đáp án đây!” Kay cố ý giảm thấp âm thanh của mình xuống, “Thật ra người này à, có lẽ trước đây có mối quan hệ sâu xa với Summer, mọi người hẳn là nên đoán được.” “Năm năm trước, thời điểm Summer lần đầu tiên làm ca sĩ, là người đã giúp cô soạn ca khúc cho album…….”

Nghe được câu này, người hâm mộ dưới khán đài thế nhưng lập tức yên tĩnh lại. “Hơn nữa, trong mười ca khúc kia, có một bài là do anh ấy từ viết lời, còn tự mình đóng vai nam chính.” "Tôi nghĩ, tất cả chúng ta ở đây, kể cả cha mẹ cũng chúng ta, những thế hệ trưởng bối, ngay cả ngững người nhỏ tuổi, cũng không thể không biết tên của anh ấy.”, Kay không nhanh không chậm nói, nghiêng đầu nhìn ánh mắt của Phong Hạ cũng dần dần mang theo một tia phức tạp."Chúng tôi xin mời Uranus, Tư Không Cảnh!".

Tư Không Cảnh. Sự xuất hiện của anh, chỉ cần ba chữ này. Không cần thêm bất kỳ lời nào. Từ lúc Kay mở miệng nói đến tên đó, Phong Hạ cầm micro, kinh ngạc đứng một chỗ nhìn anh ta. Mà người xem dưới khán đài, so với mấy giây yên lặng trước đó, lại càng trở nên điên cuồng, có thể nói là tận lực hò hét chói tai. Thậm chí so với hai giờ biểu diễn vừa rồi càng muốn điên cuồng hơn.

Kay vừa nói xong câu đó, ánh sáng trên khán đài lập tức tắt đi, anh ta nhân lúc đèn vừa tắt, đưa tay dùng sức vỗ vỗ vai Phong Hạ muốn cô hoàn hồn, tiếp tục động tác thật nhanh lui vào hậu trường.

Tay trái Phong Hạ vô thức năm chặt, lúc này từ từ mở ra. Cô cầm micro, trên mặt không biểu lộ thái độ gì, nghiêng đầu nhìn sang hướng bên kia.

Gương mặt Tư Không Cảnh từ từ xuất hiện dưới ánh đèn. Anh đứng trên bậc thang, từng bước từng bước tiến xuống, xuất hiện cách cô chỉ ba mét.

"Anh chờ em quá lâu lâu đến mức anh đã không còn nhớ rõ nụ cười của em

Anh chờ em quá lâu lâu đến mức bức ảnh em đưa cho anh đã phai màu.”

Anh từ bậc thang đi xuống, đón nhận ánh mắt vẫn còn đang sững sờ của cô.

"Em rời đi quá lâu rốt cuộc anh cho là em đã sớm quên anh

Em có còn nhớ dười trời sao nói với anh ba chữ.”

Ánh mắt và tóc của anh cùng một màu, màu đen như mực như chưa từng trải qua biến động nào. Dưới ánh mắt là sóng mũi cao, đôi môi rất mỏng, da rất trắng, nhưng không phải là cái dáng vẽ âm nhu kia. Anh không một chút thay đổi, dung nhan, vẻ mặt, bộ dáng, bao gồm cả cách cầm micro, dáng vẽ đó trong trí nhớ của cô, dần dần ùa về.

Cô hoảng hốt nhớ lại dáng vẽ của anh khi hóa trang cho “Số Mạng Thần Chi”. Tay cầm gậy, mái tóc bạc đứng bên cạnh vách đá, trầm mặc mà an tĩnh nghe ngâm thơ, giống như một bức tranh cổ xưa.

"Anh còn nhớ lúc em ngủ lông mi khẽ run”

Anh từng bước từng bước, rốt cuộc cũng đi tới bên cạnh cô.

Bàn tay phải của Phong Hạ đã bị móng tay mình bấu chặt vào, cô nhìn ánh mắt của anh mở miệng hát tiếp. Cô điều chỉnh hô hấp, dùng sức lực toán thân cố gắng phát âm thật chuẩn từng từ một, sóng vai cùng anh tiến về phía trước.

Bài hát này, cô nhắm mắt lại, bất luận đang làm gì cũng có thể hát ra. Bài hát này đã làm nên tên tuổi của cô, sau bao nhiêu năm đều không có ca khúc nào lật đổ được. Bài hát này, đối với người hâm mộ hay trong lòng cô đều không thể thay thế được.

Âm thanh của anh khàn khàn mà mang theo từ tính, giọng hát của cô lại trong trẻo mà trằn trọc. Gắn bó hòa quyện vào nhau, như trời đất tác hợp. Cô vẫn hát, nhưng cảm thấy mọi thứ giống như một giấc mộng, bởi vì qua sáu năm, lúc ở cùng nhau hay chia xa, bọn họ cừng chưa từng trước mặt công chúng song ca ca khúc này dù chì là một lần.

Dần dần, từ hai người biểu diễn trên sân khấu biến thành tập thể hợp ca, những người hâm mộ chỉnh tề quơ tay múa, nhìn hai người trên sân khấu, hát theo tiết tấu bài nhạc. Có rất nhiều cô gái trẻ, vừa hát vừa đưa tay lên lau khóa mắt.

"Em còn nhớ rõ anh len lén mua hoa cho em

Em nguyện ý vì anh rút ngắn khoảng cách.”

Cả bài hát tiến vào đoạn cuối, Tư Không Cảnh đột nhiên vươn tay, nắm lấy tay cô. Phong Hạ toàn thân chấn động, thẳng tắp nhìn ánh mắt của anh. Rất nhanh cô kịp phản ứng lại, duy trì nụ cười, cơ thể theo tiết tấu của bài hát chậm rãi nhảy múa. Giống như mọi thứ xung quanh đều biến mất. Cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có bọn họ, trong không gian mênh mông, an tĩnh khiêu vũ.

"Em còn trở lại không anh đứng đâ đợi em thật lâu.”

Anh từ từ thu hồi cánh tay, dìu cô xoay tròn.

“Em còn muốn anh vì mong muốn của em thỏa hiệp tất cả không.”

Anh ôm eo cô, cúi đầu chống lại ánh mắt của cô. Âm thanh cuối cùng theo bọn bọ cũng kết thốc. "Rắc rắc" một tiếng, toàn bộ đèn trên sân khấu lập tức tối xuống.

Sân khấu trở thành một không gian đen kịt, những người hâm mộ dưới khán đài không thấy họ, lại dùng sức thét chói tai hoan hô.

“Em thích bọn họ đã sáu năm rồi.”

Đứng ở hàng khách VIP đầu tiên, một cô gái lúc này đang nắm tay bạn trai mình, mắt đỏ bừng nhìn vào sâu khấu.

“Anh có biết không? Vì sao tất cả mọi người đều tình nguyện đoán Lâu Dịch là bạn trai của Hạ Hạ, mà không nghĩ đến Tư Không.”

“Không phải bởi vì Tư Không so với Lâu Dịch thua kém, mà bởi vì tất cả mọi người cảm thấy, lúc ấy Hạ Hạ cùng Tư Không mật thiết lui tới, sau nhiều năm lại bất đồng, nhưng thật ra là bởi vì bọn họ nhất định âm thầm một mực cùng nhau, tất cả mọi người không muốn nhân tố bên ngoài phá hỏng chuyện của bọn họ, trừ Tư Không, không có ai xứng với Hạ hạ, thì ngược lại cũng như vậy.” Bọn họ xứng đôi đến mức….. Tất cả mọi người không muốn nhắc đến người khác.

Trên sân khấu vẫn không có bất kỳ ánh đèn nào.

Phong Hạ bị Tư Không Cảnh kéo, khoảng cách gần đến không thấy khe hở, bị hơi thở của anh bao quanh.

Trong bóng tối chỉ nhìn thấy ánh mắt của anh.

Anh duy trì động tác này, vẫn không buông cô ra.

Cô không dám hô hấp, hi vọng ánh đèn mau mau sáng lên, anh có thể buông cô ra, nhưng giống như lại không hy vọng ánh đèn mở lên, vĩnh viễn vẫn tiếp tục mờ ám thế này. Trong bóng tối cô không cảm nhận được nhịp tim của mình nữa, không nhúc nhích nhìn anh.

Dưới sân khấu tiếng thét chói tai vẫn không ngừng, lúc này anh đột nhiên cúi đầu đến gần cô, cho đến gần sát môi cô mới dừng lại. Anh nhìn ánh mắt của cô, đưa môi mình kề sát vào môi cô, lạnh nhạt mở miệng nói bốn chữ.

"Đã lâu không gặp."

Âm thanh lạnh nhạt nhưng nghe vào tai lại vô cùng nóng bỏng.

Cô khẽ đưa tay lên môi, từ từ nhắm hai mắt lại.

************************************************

Chương 1

Từ Studio ra ngoài vừa đúng lúc thời điểm kẹt xe nhất của thành phố S.

Mùa hè thành phố S rất nóng bức, không có độ ẩm, Phong Hạ ngồi trên xe dọc đường đi cũng có chút buồn nôn, tựa vào trợ lý Jessie đang mơ mơ màng màng, tài xế thật không dễ dàng chở cô đến khu nhà lân cận thành phố.

Cô một ngày quay phim đã mệt mỏi kinh khủng, sau khi tạm biệt Jessie, thời điểm từ trên xe bước xuống cơ hồ muốn té.

Thật vất vả mới chạy đến được cửa biệt thự, từ trong túi lục lung tung mới tìm ra cái chìa khóa, ai ngờ vừa mới đưa chìa khóa vào ổ khóa, cửa từ bên trong liền mở ra.

"Hả?" Không đợi cô sững sờ, người trong cửa đã vươn tay, đem lấy cô từ bên ngoài kéo vào, sau đó lập tức khép cửa lại, từ đầu đến cuối không lộ mặt ra ngoài.

"Tư Không?" Cửa lớn đóng lại, cô ngã vào trong lòng người kia ngẩn người ra.

"Ừ." Người nọ nhàn nhạt đáp một tiếng.

"Làm sao hôm nay anh đã trở lại rồi hả ?"

Anh chính là dùng sữa tắm trước khi đi cô giúp anh chuẩn bị, cùng với của cô là một hiệu, trong hơi thở nghe mùi rất thoải mái, cô bị anh ôm lấy cơ thể từ từ tỉnh táo lại, nhẹ nói. “Số Mạng Thần Chi” không pải nói muốn quay ba tháng sao? Sharon biết anh trở lại không?”

Anh ôm cô một hồi mới đẩy cô ra, cúi đầu nhìn cô âm thanh nhàn nhạt nói. “Cô ấy không biết.”

Phong Hạ nghe xong ngẩn ra, ngẩng đầu nhíu mày nhìn anh, “Bạn học Tư Không Cảnh…….. Chẳng lẽ anh không sợ bị cô ấy lột da sao?”

Sharon là người đại diện của anh, một người phụ nữ mạnh mẽ cung nhân mã, tính tình hào phóng sáng sủa, mặc dù có quan hệ rất tốt với anh, nhưng trong công việc vẫn có nguyên tắc, luôn luôn sẽ không nhượng bộ.

Cho nên anh là nam chính trong lúc quay phim lại không lý do mà trốn việc, đem đạo diễn và những diễn viên khác xem không ra gì sao?

“Cô ấy đang lo xem những nghệ sỹ khác diễn.” Lúc này anh ngồi xuống ghế sofa nhìn cô, trên mặt không có biểu cảm gì trả lời. “Có chút hơi mệt, đã nói đem những cảnh có anh diễn để quay trước."

Anh nói chuyện giọng điệu như đang ngồi giữa bàn ăn, hoàn toàn không giống người vừa tất tả chạy về từ trường quay.

"Ưmh." Cô biết không quản được anh, cũng không nhiều lời, đi đến phòng ngủ thay áo ngủ mặc vào, đi tới bếp rót nước uống.

Từ nhỏ cô đã dễ đổ mồ hôi, mặc dù trên người mặc một áo sơ mi rộng thùng thình, nhưng là đã uống vài ngụm nước vẫn cảm thấy nóng không chịu được, đưa tay mở hai cúc áo trên cùng, cầm ly nước đi tới phòng khách.

Tư Không Cảnh ngồi ở trên ghế sofa đang cầm hộp điều khiển ti vi không ngừng chuyển kênh, chân mày hơi nhíu, bộ dạng phiền não có chút không kiên nhẫn.

Dáng vẽ anh ngồi, cũng rất đẹp mắt.

Bởi vì cho dù là lúc ngồi, anh cũng chưa bao giờ ngã trái ngã phải, hai tay dang rộng không hế gò bó, hai chân sẽ chỉnh tề gác lên nhau, trạng thái cả người buông lỏng, nhưng nhìn qua so với người thường lại không cùng một dạng.

Làm sao sẽ cùng một dạng đây? Hiện tại chỉ cần anh tùy tiện đi ra ngoài, đoán chừng chỉ trong chốc lát cả trung tâm thành phố sẽ tê liệt.

Nhìn một hồi, Phong Hạ để cái ly lên bàn trà, đi tới bên cạnh anh định ngồi xuống.

Anh thấy cô đi tới, vẽ mặt có chút hòa hoãn, không nói gì, chỉ nhìn cô rồi vỗ nhẹ lên đùi mình.

Cô vừa nhìn liền hiểu rõ ý tứ của anh, tươi cười tìm một vị trí thích hợp trên đùi anh ngồi xuống.

"Không vui?" Mặc dù tivi vẫn đang mở, nhưng không có ai chú ý đến, anh tựa lưng vào sofa cúi đầu không chớp mắt nhìn cô, cô liền ngẩng mặt đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh.

"Không có, chỉ là thời tiết này, nóng quá nên có chút không thoải mái.” Anh trả lời, đưa tay nhẹ nhàng ngắt ngắt gương mặt cô. “Gầy”.

"Ừm, thật ra thì. . . . . ." Cô cong cong môi, "Anh đi hỏi Jessie thử xem, bọn họ cũng biết mỗi ngày em ăn bao nhiêu là đồ ăn……………”

"Buổi trưa hôm nay ở studio gọi đồ ăn mua ngoài, đều là một mình em ăn hết, những diễn viên khác nhìn thấy cũng bị hù chết…. Không biết vì sao mặc dù thời tiết rất nóng nhưng cũng không ảnh hưởng đến sức ăn của em a!”

Miệng cô thường ngày đã nhỏ, lúc nói chuyện càng đặc biệt đáng yêu, anh nhìn cô thản nhiên nở nụ cười. “Ăn nhiều quá”.

"Có ý kiến sao?" Cô vò rối tóc của anh, ngoéo miệng, "Anh ghét bỏ em, vậy bây giờ em sẽ ăn uống điều độ lại để giảm cân.”

Anh bắt lấy tay cô đang làm loạn, đặt trên khóe miệng hôn một cái. “Không cần ăn uống điều độ, phụ nữ gầy quá không tốt.”

Cuối cùng, anh lại bổ sung một câu, “Như bây giờ rất tốt, không ốm không mập.”

"Vậy sao anh không đi mà nói với cái vị “nữ thần” kia?” Cô mở trừng hai mắt, “Người ta lần trước phỏng vấn không phải nói là muốn ăn uống điều độ giảm cân, hy vọng thời điểm hợp tác với anh đạt được hình tượng đẹp nhất nha!”

Tư Không Cảnh không có trả lời cô, dáng vẽ hình như cũng không thèm để những lời này trong lòng, chỉ là đưa tay đem cô từ trên đùi nhích lên, để cho cô ngồi như vậy thì tốt hơn.

"Đều là xương, ôm lên cảm giác cũng không tốt." Anh ôm lấy eo của cô, vẻ mặt nhàn nhạt, "Hơn nữa, giảm cân thì chỗ khác cũng sẽ bị giảm"

Vừa bắt đầu Phong Hạ cảm thấy những lời anh nói đều không có gì, sau lại phát hiện tầm mắt anh nhàn nhạt rơi vào cổ áo mình, mới hiểu anh có ý gì.

Trước kia nghe người ta nói qua, sau khi giảm cân, thì ngực cũng sẽ nhỏ lại, ngược lại, nếu mập lên một chút ngực cũng to hơn, cho nên ý của anh là………..cô giảm cân ngực sẽ nhỏ hơn sao?

"Lưu manh." Cô nhỏ giọng lầm bầm.

Tư Không Cảnh nghe xong nụ cười càng đậm, buộc chặt cánh tay, hôn một cái lên trán của cô.

Thời điểm anh cười lên, cô thậm chí có khi không dám nhìn.

Không phải là cái kiểu nở rộ như ánh mặt trời, mà là mang theo một chút kín kẽ cùng hàm súc, rồi lại làm cho người ta muốn ngừng mà không được chói mắt.

"Anh đã thoát được đám người kia…………” Anh khẽ cúi đầu, dán vào môi cô mang theo nụ cười nói. “Không trở lại lưu manh, không phải là không có lợi sao?”

Anh nói xong, hôn xuống môi cô, lưu luyến xuống phía dưới, hôn đến cằm, dần dần di chuyển xuống cổ cô.

Mặt Phong Hạ hơi đỏ.

Mấy ngày này anh quay phim, không có thời gian cạo râu, ma sát nhẹ nhàng trên da cô có chút nhột, cô cười né tránh, thế nhưng anh lại không thuận theo, miệng lúc này đã đi xuống áo cô cắn nút áo cởi ra.

"Anh muốn. . . . . ." Anh nhẹ nhàng hôn xương quai xanh của cô, "Hạ Hạ muốn không. . . . . . Hả?"

Âm thanh vừa cưng chiều vừa bá đạo, cô nghe được có chút phát run.

Mọi người đều nói anh lạnh lùng, chỉ cần để lộ ra một chút tình cảm có thể làm cả làng giải trí điên đảo, nhưng không ai biết được thời điểm anh ở cùng cô, chưa bao giờ keo kiệt sự nhu hòa của mình.

Anh như vậy, khiến cho cô bình thường đầu óc thanh tĩnh cũng cảm thấy say mê.

"Ừm. . . . . ." Hai má cô phiếm hồng vô cùng đẹp mắt, cô nhắm mắt lại gật đầu một cái.

Cho anh, cho dù là đem toàn bộ của mình cho anh, những gì đầu tiên, thứ tốt đẹp nhất, cô đều cam tâm tình nguyện.

Chỉ cần là cho anh.

Đáy mắt anh dần xuất hiện một tia lửa dục triều tình nước xoáy.

Phía dưới áo sơ mi của cô cũng chỉ có duy nhất chiếc quần lót, tay anh từ từ len vào trong, ngón tay chạm đến cái mông bóng loáng da thịt trắng nõn của cô.

Thường ngày mỗi lần, cũng chỉ đến điểm cuối liền ngừng lại.

Cô chỉ là nghệ sỹ mới ra mắt, vừa bộc lộ tài năng, so với anh thì chưa là gì, vì vậy mỗi lần gặp mặt, cũng là anh phải tranh thủ thời gian ngắn ngủi.

Thời điểm ở cùng nhau vốn ngắn ngủi, cho nên cả hai có lúc chỉ cùng ngau một chỗ xem tivi, có lúc làm cơm cho anh ăn, có lẽ anh cũng sợ ép cô quá gấp, về phương diện này, chưa bao giờ miễn cưỡng cô.

"Tư Không. . . . . ." Cô ôm lấy cổ của anh, vừa hôn vừa nhẹ giọng kêu, “Em….”

Anh cúi đầu hôn lên nơi tuyết trắng đẫy đà của cô, một hơi thở như lửa thiêu đốt ngực cô.

Cô chỉ cảm thấy trong thân thể, dần dần có dòng nước ấm rỉ ra.

". . . . . . Sợ?" Anh vừa cởi áo sơ mi của cô, vừa tiện tay cởi luôn áo lót.

Phong Hạ nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cắn môi trầm mặc một hồi, mới rất nhỏ giọng nói, "Dáng vấp của em…………..có phải là……………không đủ đẹp hay không?”

Anh đã gặp qua rất nhiều nữ nghệ sỹ.

Trong ngoài vòng giải trí, vô luận bao nhiêu người, nhìn thấy anh đều ùa lên, mỗi người đều là tuyệt sắc, cô không biết anh có phải đã trải qua bao nhiêu ái tình ướt át rồi hay không.

Sau khi ở cùng với anh, cô cũng không dám suy nghĩ quá nhiều về quá khứ của anh, cũng không hỏi tới.

"Anh không có đối tượng để so sánh với em”. Lúc này anh từ ngực cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô, trầm ngâm chốc lát mới nhàn nhạt mở miệng. “Nhưng anh cảm thấy rất tốt”.

Anh rất ưa thích.

Những lời này của anh, đã nói rõ những gì nên nói.

Cô không dám tin, trừng to mắt nhìn anh.

"Cho nên. . . . . ." Anh ôm lấy gương mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô. “Không cần phải sợ, anh cũng như em vậy.”

Anh với em giống nhau, đều là cho đi những thứ đầu tiên tốt đẹp nhất.

Phong Hạ vẫn nhìn anh, lúc này cảm giác mắt mình có chút mờ, mới “ừm” một tiếng, cánh tay ôm cổ anh càng siết chặt hơn.

Anh ôm lấy cơ thể cô, dùng sức nhiều hơn bình thường, hình như muốn hòa quyện cả cơ thể cô vào mình, vừa hôn quấn quít.

Vừa lúc đó, chuông cửa đột nhiên vang lên "Hạ Hạ, mở cửa."

Còn có âm thanh gọi tên cô rất to.

Nửa người trên của cô đã trống không, cơ thể mềm như không xương bị anh ôm lấy, mà cô cũng đã có thể cảm nhận, anh ở phía dưới mình từng chút từng chút biến hòa.

"Chuông cửa. . . . . ." Cô thở hổn hển ghé vào lỗ tai anh lặp lại nói, "Hẳn là Doanh Doanh, cô ấy vừa gọi điện cho em, nói là lát nữa sẽ tìm em bàn tiếp lịch trình.”

Tư Không Cảnh chau mày dừng động tác lại, hòa hoãn một hồi, mới cầm y phục bên cạnh lên giúp cô mặc lại.

Cô ngoan ngoãn mặc cho anh mặc xong, mặt tràn đầy áy náy hôn anh một cái, đứng dậy chạy đi mở cửa.

"Hạ Hạ, sur¬prise!" Người ngoài cửa đợi cô vừa mở cửa xong, động tác cực nhanh liền đẩy cánh cửa, lách mình đi vào.

Tư Không Cảnh một mực trên ghế sofa nhìn, lúc này đứng dậy, mặt không thay đổi đi tới.

Người này không phải người đại diện Giản Vũ Doanh của Phong Hạ.

Mang theo mũ lưỡi trai, mặc T-shirt cùng quần ngắn , nghiễm nhiên là một người đàn ông.

". . . . . . Lâu Dịch?" Phong Hạ cũng không ngờ người tới không phải là người mình đoán, mới vừa rồi còn sợ hết hồn tưởng là bọn chó săn cùng người hâm mộ tìm tới, đợi đến khi đối phương lấy nón xuống, mới thở dài một hơi.

"Ha ha ha, anh vừa mới luyện xong vũ đạo liền tới đây tìm em!” Lâu Dịch mặt mày anh tuấn còn mang theo mồ hôi. “Nóng chết đi được, mau lấy cho anh ly nước đi.”

Phong Hạ vẫn chưa trả lời, liền đã bị người từ phía sau đi đến ôm lấy eo.

Tư Không Cảnh chạy tới phía sau cô, nghiêm mặt nhìn Lâu Dịch.

"Hả?" Lâu Dịch mới phát hiện trong nhà còn có người khác, định thần nhìn lại, lập tức huýt sáo, "Ơ a, rốt cuộc nhìn thấy chân nhân!"

Dáng vẽ của anh ta giống như không chút nào kinh ngạc, tầm mắt nhìn qua Tư Không Cảnh rồi đến Phong Hạ, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười xấu xa. “Xem ra hôm nay tôi tới không phải lúc nha, hai vị chắc là vừa mới từ trong mộng bị tôi lôi ra ngoài phải không?”

"Hôm nay?" Tư Không Cảnh đột nhiên cắt đứt lời của anh ta, nhưng cũng không có nhìn anh ta, chỉ là cúi đầu hỏi Phong Hạ.

"Ừ." Cô giải thích cho anh, "Lâu Dịch là nghệ sỹ cùng công ty của em, thời gian gia nhập làng giải trí cũng không sớm hơn em, cho nên chơi với nhau rất thân, hai ngày nay anh ấy không có chương trình gì, cho nên luyện tập xong sẽ đến tìm em, chỉ là cùng nhau chơi Wii một hồi.”

"Không cần nhiều giải thích á..., tôi chỉ là một người mới thôi, sao có thể so với Uranus đây?" Lâu Dịch vỗ tay phát ra tiếng, cười hì hì.

Tư Không Cảnh gật gật, không nói thêm gì, chỉ là vẻ mặt lại khôi phục lạnh lùng như trước đây.

Anh quả thật không biết Lâu Dịch, cũng quả thật không cần phải biết.

Nhưng là,cô chưa từng nhắc người này với anh, hơn nữa người này, rõ ràng đã sớm biết mối quan hệ của anh với cô, chứng tỏ họ có quan hệ rất thân thiết.

Biết bọn họ ở cùng nhau, trừ người đại diện của hai người, hiện tại lại có thêm người thứ ba.

Phong Hạ cảm thấy không khí không được tự nhiên, cô ngẩng đầu nhìn vẽ mặt lạnh tanh của Tư Không Cảnh bên cạnh, đưa tay nhẹ nhàng kéo tay áo anh, “Em đi làm cơm tối, hôm nay anh sẽ ở lại phải không?”

Âm thanh của cô mang theo chút nũng nịu, hai mắt chớp chớp chờ đợi, làm cho anh không cách cũng không muốn cự tuyệt.

"Ừ." Anh trầm mặc chốc lát, đáp một tiếng, không tiếp tục nhìn Lâu Dịch, xoay người trở về sofa.