Dã Miêu Tuần Dưỡng Pháp

Chương 31




“Cút ngay! Ngươi vừa mới đi tiểu, bẩn chết!” Đối phương chán ghét nói.

“Hắc hắc, người ta nhớ ngươi mà!” Quý Lạc ưỡn cằm, không chỉ không buông mà còn đem mặt vùi vào gáy nam nhân, vô cùng thân thiết cọ cọ, “Lão tử thực sự rất nhớ ngươi!”

“Liên tiếp lão tử đều cảm thấy mình bị coi thường! Ngươi rõ ràng vừa bạo lực vừa xấu tính, ngoại trừ khuôn mặt ra thì chẳng có ưu điểm nào khác, vì cái gì mà ta mê ngươi muốn chết!”

“Lão tử thật muốn đem ngươi khóa ở trong phòng, tốt nhất là giam giữ cả đời, miễn cho ngươi ra ngoài kia câu dẫn người lung tung!” Lúc bắt đầu nói thanh âm còn rất nhỏ, đến cuối cùng Quý Lạc thẳng thắn lớn tiếng rống lên, mắt mèo mở to hiện ra quang mang nguy hiểm.

“Mê ta đến như vậy hẳn là ngươi mỗi ngày quỳ gối bên chân ta cúng bái đi.”

Nam nhân dương khởi hạ ba, cao cao tại thượng liếc mắt nhìn Quý Lạc, “Đến nỗi ngươi . . . . . hừ, vài ngày nay luôn hướng mấy nam nhân xấu xí kia phóng điện, tưởng ta không phát hiện sao? !”

Phỉ Ngâm Mặc âm trầm cười.

“Đừng, đừng . . . . .” Quý Lạc trong nháy mắt có một cổ dự cảm bất hảo, lập tức khẩn trương, quả nhiên nam nhân sau đó liền nắm lấy tiểu đệ đệ của cậu, “. . . . . Lão tử, lão tử vừa tiểu xong, rất bẩn đó!”

“Quên đi, dù sao cũng phải rửa tay.” Phỉ Ngâm Mặc khóe mắt xoi mói, bộ dạng dùng sức, “Ở đây đều cứng cả rồi, còn nói không nên?”

“. . . . .” Quý Lạc cắn môi nhẫn nhịn.

“Sao vậy? Vẫn nghĩ mấy tên khách nhân mới có thể thỏa mãn ngươi?” Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng, động tác trên tay cũng gia tăng lực đạo, có điểm gần như hung ác tàn bạo mà vuốt ve.

“A, nhẹ thôi . . . . . nhẹ thôi . . . . .” Quý Lạc cuối cùng nhịn không được, phát sinh tiếng rên hừ hừ từ mũi, cánh tay quấn chặt lấy cổ nam nhân, tại bên tai đối phương thổi khí, “Ngươi không phải là cảnh sát a? Tại sao chạy tới chỗ này làm ngưu lang?”

“Đừng nói với người khác nghề nghiệp trước đây của ta.” Phỉ Ngâm Mặc không hề mở miệng, chỉ là nắm lấy tiểu đệ đệ đối phương, lực khi mạnh khi nhẹ, không ngừng trêu chọc đỉnh chóp làm cho tiểu mèo hoang thân thể run rẩy từng đợt . . . . .

“Đã biết.” Quý Lạc da dẻ đỏ nhuận, đưa mặt cọ vào má Phỉ Ngâm Mặc, “Ta sẽ không nói. Kỳ thực . . . . . lúc nãy đã nói dối ngươi, trong khoảng thời gian này ta không hề cùng ai lên giường.”

Phỉ Ngâm Mặc nhìn cậu một cái, không nói gì, nhưng khóe môi đáng ngờ uốn lên một vòng cung.

Quý Lạc đột nhiên chun mũi, khuôn mặt hồng hồng khẽ nghiến răng.

“Ngươi thừa biết chuyện này với lão tử mà nói là chẳng dễ gì! Ta chưa từng lâu như vậy mà không cùng ai ân ái a! Lão tử sắp nghẹn nghẹn nghẹn nghẹn chết! Ngươi có biết không hả!” Miệng đầy răng nanh căm giận cắn một ngụm lên cổ Phỉ Ngâm Mặc.

“Ngươi nếu như dám tìm nam nhân xấu xí khác, ta sẽ bóp chết ngươi.” Phỉ Ngâm Mặc nói xong liền xoa nắn tiểu đệ đệ Quý Lạc vài cái.

“Uy. . . . .” Quý Lạc cả người chấn động, trong óc hiện lên một cỗ khoái cảm cường liệt, cuối cùng nhịn không được phun trào trên tay nam nhân . . . . .

“Cảnh quan.” Quý Lạc suy yếu ôm lấy nam nhân thở dốc.

“Ân?”

“Ta đã nói là bộ dạng vừa nãy của ngươi quả thực rất rất mê người chưa.” Mấy chiếc răng nanh lấp lánh.

“Ân, hừ.”

“Cảnh quan, ngươi thật là tự kỷ . . . . . Bất quá lão tử thích!”

“Hừm.”

“Thực ra những người đó không thể so với ngươi . . . . . của ngươi mới là lớn nhất . . . . .” Tiểu mèo hoang liếm liếm khóe môi, có điểm hưng phấn, “Mặc kệ thời gian . . . . . chúng ta súng thật đạn thật làm đi?”

“Không nên.”

“Ngươi chẳng phải đã nói không chán ghét ta sao?”

“Đó là hai việc khác nhau.”

“Cảnh quan ~ thật sự sẽ rất thoải mái đó ~” Mắt mèo mở to đầy giảo hoạt, gắng sức quyến rũ nam nhân trước mắt, “Bảo đảm sau khi thượng lão tử, ngươi cả đời không quên được loại tư vị này!”

“Chờ ngươi đủ mười tám tuổi rồi hãy nói.” Phỉ Ngâm Mặc ngáp một cái, rửa tay, “Ta đi trước!”

“Ngao, lão tử cuối tuần sau sẽ tròn mười tám!” Quý Lạc hoan hô, vội vã kéo quần “Chờ ta một chút, uy uy.”