Dạ Ngưng Tịch

Chương 10: Thành lũy




Xe chạy một mạch tới tòa cao ốc ở vùng ngoại ô này. Tôi kéo cửa kính xe xuống, bên ngoài chẳng biết từ lúc nào mưa đã rơi tí tách rả rích, giương mắt nhìn lên, bên đường là rừng bạch dương mịt mờ trong bóng đêm, có một loại lạnh lẽo, thê lương không nói nên lời…

Tốc độ xe chậm dần, đầu xe chậm rãi quẹo vào lối rẽ chính giữa ẩn tàng sau đám cành lá xum xuê. Vừa đến đây, xuyên qua kính chắn gió của xe đã nhìn thấy một tấm bia đá tạo thành một khối màu đen nằm ven đường, trên mặt có khắc vật tổ màu trắng là một hình rồng, đó chính là con dấu của Hiên Viên gia…

Khối bia đá này tương đương với một đường ranh giới, nói cho những người tới đây biết rừng rậm và ruộng nương ở hai bên của con đường phía trước, tất cả đều thuộc về chủ nhân của nơi này – người thừa kế của Hiên Viên gia, anh trai tôi, Hiên Viên Ngưng Vũ.

Xe đi khoảng nửa tiếng, rẽ vào một khúc ngoặt nữa cây cối xum xuê hai bên đột nhiên tách ra, đột nhiên có một luồng ánh sáng, một tòa kiến trúc khổng lồ hoàn toàn mang phong cách Trung Quốc xuất hiện ngay trước mặt.

Tại một quốc gia châu Âu toàn là các công trình kiến trúc theo lối phương Tây, lại có một tòa nhà to như thế mang kiểu kiến trúc Trung Quốc, đó chính là kì tích.

Đây chính là nơi ở của các đời chủ nhân Hiên Viên gia, là sản nghiệp tổ tông để lại cho tôi và Vũ, là gốc rễ của Hiên Viên gia.

Tòa nhà này đã trải qua bao năm mưa gió vùi dập, đã được tu sửa làm mới không biết bao nhiêu lần, nhưng mà phong cách đặc trưng của nó thì vẫn y hệt như cũ.

Hiên Viên gia đã nhiều lần trải qua vinh nhục hưng suy, nó là chứng nhân tốt nhất, phảng phát giống như một bậc tiền bối kể ra câu chuyện tang thương trăm năm. Nhìn thấy nó, bạn sẽ có ảo giác dường như đất trời đang luân chuyển…

Tòa thành này, trước đây thuộc về cha tôi, còn bây giờ, nó thuộc về Vũ.

Xe chúng tôi chạy đến hết con đường trong rừng cây, dừng lại trước cánh cửa lớn của tòa nhà, một cánh cửa sắt chạm khắc hoa văn màu đen, mọi người có thể đưa tầm mắt xuyên qua đó sẽ nhìn thấy tòa kiến trúc rộng hàng hecta với phong vị cổ xưa.

Xe chờ một lát, cửa sắt mở ra lộ ra một luồng sáng laze vô hình quét qua chiếc Peugeot của chúng tôi, một phút sau cánh cửa chậm rãi mở ra, xe trượt vào trong.

Nửa phía trước của tòa nhà này là nơi lão đại xử lí mọi việc trong bang hội, gồm có Tổng đường, Hình đường, hầm giam, nhóm vũ khí… tất cả đều được đặt ở đây. Đó là cơ quan đầu não của Xích Vũ, vũ khí tối tân nhất, nhân tài ưu tú nhất đều được tập trung ở đây, ở ngoài không thể tìm được chỗ nào có thể an toàn hơn đây.

Nửa phía sau của tòa nhà mới là phòng ở. Là nơi lão đại các đời và gia đình cùng ở, hiện nay, tôi và Vũ cùng ở đó, còn có cả Joey – tên nhóc dính lấy tôi như hình với bóng.

Xe chúng tôi chạy qua một biển hoa, hoa hồng vàng là loài hoa mẹ Vũ thích nhất. Trải qua nhiều năm như vậy nhưng nơi này vẫn không hề thay đổi chút nào.

Xe đi qua vườn hoa, tới Tổng đường.

“Nguyên Húc, cám ơn anh đã tới đón em, anh về trước đi.”

Bọn Nguyên Húc có nơi ở riêng của họ, trừ khi có tình huống đặc biệt nếu không tôi sẽ không để những người khác trong Xích Vũ nhìn thấy họ.

Nguyên Húc gật gật đầu, quay đầu xe đi ra, còn tôi và Joey thì đi vào trong…

Đây là một trong những kiến trúc chủ đạo của tòa nhà, căn nhà rất cao, đại sảnh có lập 4 cái cột cứng khắc hình rồng vàng, vừa mạnh mẽ lại vừa không mất đi tính thanh nhã.

Chúng tôi đi tới phòng nghị sự, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói dõng dạc hùng hồn của Đỗ Trọng Niên từ phía bên trong lọt ra ngoài: “Vũ thiếu gia, hiện tại cậu là lão đại của Xích Vũ, có gì mà cậu không thể quyết định chứ? Đám người Thái Lan đó rất có thành ý mà, họ đồng ý lấy thấp hơn giá thị trường hẳn 10% để bán số hàng đó cho chúng ta. Hơn nữa, nếu ông nội cậu còn sống, ông ấy tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội kiếm tiền dễ dàng như vậy, còn còn do dự gì nữa…”

Tôi nghe xong lắc lắc đầu, đám người này vẫn chưa từ bỏ ý định cơ đấy, mây người đứng canh ngoài cửa phòng nhìn thấy tôi có chút kinh ngạc: “Nhị tiểu thư”. Tôi gật gật đầu, họ mở cửa cho tôi, tôi bước vào trong, Joey đứng lại bên ngoài cánh cửa, Đỗ Trọng Niên vừa rồi còn tranh cãi mặt đỏ tía tai, dậm tay dậm chân thoáng nhìn thấy tôi thì cứng đờ, lập tức ngồi xuống, không khí đột nhiên đông đặc lại…

Tôi hiểu rõ cười một cái, gật đầu thay lời chào với các vị trưởng bối, mấy người vừa nãy còn ầm ĩ kia lúc này sợ hãi gật đầu lại với tôi, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy bất ngờ, sợ hãi và… khinh thường, lúc nào cũng là như thế, tôi không hề ngạc nhiên.

“Ngưng Tịch, cuối cùng em cũng về rồi.” Một giọng nói trầm ổn mà dịu dàng vang lên từ vị trí lãnh đạo trong bàn nghị sự, Vũ đứng lên cười chào đón tôi. Ở đây, cũng chỉ có một mình Vũ là thực sự hy vọng tôi trở về.

“Đã hứa là ba tháng, lần này em không thất hứa đâu nhé!” Đáp lại nụ cười của tôi là cái nhíu mày của anh, vén lên một nhúm toc trên đầu tôi, anh hỏi: “Tại sao tóc lại biến thành cái màu này?”

Tooi vừa mới nhớ ra, để chui được vào “Vô Trú”, tôi phải nhuộm mái tóc dài của mình thành màu rượu vang, lúc về vội quá, quên mất đi nhuộm lại, tôi mỉm cười “Cho em thắp hương rồi hãy nói!”. Trên cách tường phía nam của phòng nghị sự có khắc vật tổ là một con rồng rất lớn bằng vàng, dưới vật tổ là bài vị của các đời lão đại, bài vị thứ sáu chính là của cha tôi – Hiên Viên Khải, tôi vòng qua người Vũ đi đến trước bài vị, châm ba nén hương, cúi đầu thật sâu, sau đó đưa tay cắm hương vào bát.

Làm xong tất thảy việc này, tôi ngồi xuống chiếc ghế đầu tiên bên trái của ghế lãnh đạo, đó là chỗ của tôi, Joey đứng im sau lưng tôi.

“Vừa nãy lúc còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy các chú các bác tranh luận rất ác liệt, cuối cùng là có chuyện gì vậy?” Tôi cười hỏi máy người đó, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông , tất cả đều không dám lên tiếng. Sau cùng vẫn là Đỗ Trọng Niên không nhịn được: “Nhị tiểu thư, chúng tôi đang bàn bạc với đại thiếu gia chuyện hợp tác với người Thái. Đại thiếu gia nói muốn trưng cầu ý kiến của cô, cô thấy chuyện này…”

“Hợp tác với người Thái ư? Đương nhiên có thể.” Tôi cười nói vậy, Vũ nhíu mày nhìn tôi, “Ngưng Tịch…”

“Tôi đã nói rồi mà, Nhị tiểu thư là người thông minh hoạt bát như thế làm sao mà thấy tiền không kiếm chứ? Vậy chúng ta tiếp tục bán hàng ra thôi.” Nụ cười trên mặt Đỗ Trọng Niên rạng rỡ như hoa mới nở, “Đương nhiên có thể tiếp tục, Xích Vũ của chúng ta có việc gì mà làm không được? Buôn lậu, súng ống đạn dược, buôn người, sòng bạc ngầm… Dùng thực lực và tài chính hiện nay của Xích Vũ mà nói nếu mấy vị chú bác đây có hứng thú, chúng ta tiến hành đảo chính cũng còn được nữa là.”

Biết tôi đang nói đùa, mọi người đều nhìn nhau cười, không khí hòa hoãn đi không ít, Đỗ Trọng Niên nhìn tôi gật đầu đồng tình càng lúc càng nhiều: “Nhưng chỉ có một mặt hàng là không thể – ma túy. Cha tôi đã từng nói, Xích Vũ không thể dính vào thuốc độc được!” Lời tôi nói quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cả căn phòng lại im lặng.

Đỗ Trọng Niên lập tức thay đổi sắc mặt, tôi dịu dàng cười nhìn thẳng vào ông ta: “Bác Đỗ, bác nói “bán”… không phải thực sự là ma túy đấy chứ?”

“Nhị tiểu thư, cô đang đùa tôi sao?”

Hiểu được ý của tôi, khuôn mặt già nua của ông ta có vẻ không nhịn được giận, ngữ khí cực kỳ bất mãn: “Là cô tự rước lấy nhục!”. Tôi dù bận nhưng vẫn ung dung theo dõi ông ta, chậm rãi nói, “Xích Vũ tuyệt đối sẽ không dính vào thuốc độc, đó là quy định lúc cha tôi còn sống đã lập nên. Bây giờ ông bắt Vũ phải đồng ý với ông chuyện này, chính là muốn anh ấy bất hiếu mà phản lại mong muốn của cha anh ấy, anh ấy không đồng ý là đúng, ông lại còn bất mãn gì nữa, tóm lại ông có coi người nhà Hiên Viên ra gì không? Ông vẫn tự xưng mình là “Trưởng bối ba đời”, chẳng lẽ loại đạo lý dễ hiểu đó cũng phải chờ tôi đến dạy ông hay sao?”. Mấy câu nói của tôi khiến ông ta á khẩu, không nói được gì, ở trước mặt bao người như vậy, tôi hoàn toàn không nể mặt ông ta, “Hừ, cô mà cũng dám tự xưng là người nhà Hiên Viên sao? Cùng lắm chỉ là đứa con gái riêng không danh không phận, tả tơi đến mức ai cũng có thể lên giường.” Vừa nói ra lời này, căn phòng lập tức rơi vào trạng thái đóng băng. Người bên cạnh kéo kéo ông ta, ra hiệu cho ông ta đừng làm loạn nữa, nhưng mà bây giờ Đỗ Trọng Niên đang thẹn quá hóa giận cắn bừa.

“Sao? Chẳng lẽ tôi nói sai à? Khă năng đặc biệt nhất của Ảnh Đường là gì trong lòng mọi người chúng tôi đều hiểu rõ. Không phải là bàn chuyện ở trên giường sao? Hiên Viên Ngưng Tịch, cô kiêu ngạo cái gì chứ?” Đối diện với cái miệng thối tha, hùng hổ doạ người của ông ta, sắc mặt Vũ đã thay đổi. Tôi lại giống như chẳng nghe thấy gì, cúi đầu nghịch móng tay mình. Để hợp với khẩu vị của Thạch Long, trên mỗi móng tay tôi đều phải vẽ một bông hồng màu đỏ, họ vẽ rát đẹp, đáng tiếc, tôi không thích…

Tôi còn đang nghĩ có nên xóa đi hay không, tiếng kêu thảm thiết của Đỗ Trọng Niên đã vang lên, Joey… chặt đứt bốn ngón tay của ông ta, tất cả mọi người đều cứng đờ, bao gồm cả Vũ.

Tôi nhìn Đỗ Trọng Niên quỳ trên mặt đất bàn tay đầm đìa máu, mỉm cười tao nhã, ngữ khí cực kỳ bình thản nói, “Tôi cho phép mọi người khinh thường tôi, nhưng đừng có biểu hiện ra ngoài.” Mấy người khác cuối cùng cũng khôi phục lại trạng thái, mấy ông già bình thường đều có cùng những suy nghĩ xấu xa với Đỗ Trọng Niên đập bàn đứng lên, “Nhị tiểu thư, như vậy có phần quá đáng. Cho dù lời nói của ông ta mạo phạm đến cô thật nhưng dù sao ông ta cũng bán mạng cho Hiên Viên gia các người bao năm rồi, không có công lao thì cũng có khổ lao mà, tại sao lại có thể làm như thế?”, “Muốn phạt thì phạt, nhưng cũng phải trải qua Hình Đường đã (Hình đường: nơi tổ chức và thi hành các hình phạt của Xích Vũ), sao có thể trước bài vị của mấy đời lão đại mà xử phạt như vậy?”, “Đúng thế, như vậy là không coi mấy vị trưởng bối như chúng tôi ra gì, cô nhất định phải đưa cho chúng tôi lời giải thích thỏa đáng.” Tiếng phản đối bắt đầu ầm ĩ, lông mày Vũ nhíu chặt, tất nhiên, anh cũng cảm thấy hơi quá đáng.

“Joey, lần này là cậu không đúng rồi.” Tôi nói vậy rồi chậm rãi nói tiếp, “Đã chặt xuống rồi, vì sao lại quẳng ở đó phung phí của trời vậy? Ném cho chó ăn!” Tất cả mọi người đều cứng đờ, chắc họ đang nghĩ sao tôi có thể hỗn xược nói ra những lời đó, Joey đưa cho tôi hai cuốn sổ màu đen, sau đó nhặt mấy ngón tay đang chảy máu đầm đìa trên bàn lên, đi ra ngoài. Tôi nghĩ, cậu ta thực sự ném cho chó ăn đấy, cậu ta với mệnh lệnh của tôi luôn hoàn thành triệt để.

Tôi ném hai quyển sổ lên bàn, nhìn Đỗ Trọng Niên đang quỳ trên mặt đất, đau đến sắp ngất xỉu, nói tiếp: “Có thấy quen không, đây là sổ sách của cá nhân ông. Không ngờ chỉ có hai năm, ông đã nuốt trọn số tiền bằng bốn lần quỹ của Xích Vũ.”

“Bác Đỗ, ông cũng thông minh nhanh nhẹn quá đi. Người đi theo ông đều bị ông cắt lưỡi, chọc điếc tai, mù hai mắt, chặt đứt hai bàn tay. Ông cũng độc ác quá đi, chỉ là trên đời này không có bức tường nào là chắn được gió. Vì sao ông không thẳng tay giết chết họ đi? Chẳng lẽ ông không biết trên đời này chỉ có người chết mới bảo vệ được bí mật sao? À, đúng rồi. Bởi vì thầy bói đã từng nói qua, trong đời ông giết nhiều người quá rồi, nếu còn tạo nghiệt sát nhân nữa, chắc chắn sẽ có tai ương đổ máu, phải không? Cậu ấy làm vậy vẫn chưa là gì, ông hôm nay chỉ bị mất bốn ngón tay thôi sao? Ông đã đoán xem hôm nay ông có ra khỏi đây được hay không chưa?”

Đỗ Trọng Niên nánh mắ đầy kinh sợ và hãi hùng, người khác cũng trợn mắt há mồm, “Nhị… nhị tiểu thư, niệm tình ông ấy từng đi theo ông nội cô, dù sao cũng là bậc cha chú của cô, cô không nên lấy mạng ông ấy.” Vẫn còn người muốn cầu xin cho ông ta sao? Tôi cười nói, “Ai nói muốn cái mạng của ông ta? Bác Đỗ, ông không phải từng cùng ông nội tôi giành thiên hạ sao, vậy ông ấy xử lí người biển thủ công quỹ thế nào, chắc ông còn nhớ chứ?”

Đỗ Trọng Niên đã thê thảm đến mức mặt không còn màu máu, ông nội tôi đương niên tàn nhẫn độc ác không ai sánh bằng.

“Ngưng Tịch, bỏ đi. Người cũng đã tàn phế rồi, tha cho ông ta một lần này đi.” Vũ mở miệng, tôi yên lặng lắc đầu trong lòng, Vũ, trái tim anh quá yếu mềm. Em biết anh muốn giữ lại chút tình cảm và thể diện cho ông ta, nhưng loại người như ông ta, anh càng hiền ông ta càng lấn tới.

Nhưng Vũ đã có lời, tôi không thể phớt lờ được: “Lão đại thương hại ông, hôm nay tha cái mạng già cho ông. Ông nuốt của Xích Vũ bao nhiều, toàn bộ phải phun ra hết!” Tôi lạnh lẽo rét buốt quăng lời: “Còn nữa, xích vũ không dính vào thuốc độc, đây là lệnh cấm. Đừng cậy già lên mặt mình là trưởng bối của Xích Vũ, người của Ảnh Đường chẳng có bản lĩnh gì, nhưng chuyện giết người thì có đấy!” Những lời này là nói cho Đỗ Trọng Niên cũng là nói cho mấy vị trưởng bối khác nữa.

“Được rồi, Được rồi, ông ấy không dám nữa, không dám nữa đâu!” Mấy người khác nơm nớp lo sợ đỡ lời, nâng Đỗ Trọng Niên đã chết ngất dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi ra…

Đuổi hết được đám người đó, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.

Vũ từ phía sau vỗ nhẹ vai tôi, tôi quay đầu nở một nụ cười vô cùng mệt mỏi với anh, “Ngưng Tịch, có phải anh… lại phá hỏng kết hoạch của em rồi không?” Vũ hơi ngần ngại, tôi thở dài một hơi, nói tiếp “Vũ, anh quá khoan dung, người ta sẽ cảm thấy anh yếu đuối đấy.”

“Ngưng Tịch, anh biết em làm đúng, nhưng dù sao ông ta cũng là bạc chú bác, anh… Thực sự không nhẫn tâm.” Trên mặt Vũ tràn ngập áy náy day dứt, tôi yên lặng lắc đầu, đây chính là Vũ, lúc nào cũng dịu dàng lương thiện như vậy, trong thế giới tràn đầy máu tanh của chúng tôi, sao lại có người như thế chứ?

“Vũ, không cần cảm thấy day dứt đâu. Mục đích giết một người để răn trăm người khác em đã đạt được rồi. Giết ông ta hay không cũng không quan trong, để ông ta sống cũng được, gần đây em gây nhiều mối thù quá, coi như làm việc thiện đi.” Tôi lên tiếng an ủi anh, dáng vẻ của Vũ làm tôi cảm thấy không yên tâm, “Ngưng Tịch, xin lỗi. Vì Xích Vũ, cho nên em lại biến thành mục tiêu bị công kích rồi… Trách nhiệm và áp lực đó, đúng ra là anh gánh vác.”

Tôi cười, “Vũ, đừng so đo mấy chuyện đó, chỉ cần nhanh chóng hoàn thành nguyện vọng của cha, ai làm cũng thế thôi. Nếu anh tháy có lỗi, vậy đêm nay ngủ cùng em đi”. Tôi cười ôm lấy cổ anh, Vũ nhẫn nại mỉm cười, đưa tay yêu chiều bóp mũi tôi một cái: “Thật hết cách với em!” .Tôi cười chui vào ngực anh, ngửi thấy hơi thở tươi mát của Vũ, mùi hương này thuọc về một mình Vũ. Loại hương vị ấy không biết tại sao lại khiến tôi yên lòng, từ nhỏ đã là như thế.

Đêm nay, cuối cùng không bị ác mộng đe dọa nữa.

Lúc ra ngoài, nhìn thấy Joey, “Em vừa nhìn thấy Đỗ Trọng Niên bước ra, là em hoa mắt à?” Cậu ta hỏi, “cậu không hoa mắt, là tôi thả ông ta đi.” “Vì sao?” Cậu ta có vẻ ngạc nhiên. “Sợ cậu đêm dài nhàm chán.” Cậu ta nhìn tôi một cái, “Hiểu rồi.” Sau đó xoay người rời đi, được vài bước thì dừng lại, “Chị Ngưng Tịch, hôm nay chị không về nhà ngủ à?”. Cậu ta không thèm quay đầu. “Cậu không phải trẻ con, còn chờ tôi lừa cậu ngủ rồi mới đi sao?” Vẻ u uất trong lời nói của cậu ta khiến tôi buồn cười, cậu ta đang làm nũng sao?

“Hiểu rồi” Cậu ta nói xong liền biến mất trong bóng đêm, tôi biết, ngày mai trên thế giới này sẽ không còn tồn tại người tên Đỗ Trọng Niên đó nữa.

Gây thù chuốc oán nhiều quá thì sao? Trở thành mục tiêu công kích lại thế nào? Vũ, vì anh, dù có phải nhảy xuống địa ngục, em cũng sẽ không một chút nhíu mày. Cho dù phải giết hết người trên thế giới này, em cũng không tiếc…