Đá Quý Khó Trộm

Chương 11-1: Đóa hoa ngủ vùi




Nhã Hoàng chém một chiêu Hỏa Phụng Liêu Nguyên cường liệt về hướng Giang Lưu.

Hai người bọn họ đều sử dụng tuyệt chiêu.

Với đối thủ, nhân từ không hề có nghĩa lý gì. Mà với hai người vốn đã quá quen thuộc nhau này, giữa bọn họ, cũng không tồn tại cứ cái gì gọi là nương tay.

Trong con ngươi trong veo, phản chiếu thân ảnh đối phương.

Trước đây, giao đấu không tính được vạn trận cũng là ngàn trận. Tính tình của bọn họ, chỉ có khi gặp phải đối phương mới trở nên nóng nảy không gì sánh bằng.

Từng câu nói, từng ánh mắt. Bất kể là ai khơi chuyện, không cần biết là ai chọc giận ai, bọn họ tùy thời tùy chỗ đều có khả năng phiền phức quấy nhiễu nhau, cuối cùng lại cùng nhau chịu chung số phận đến Tu viện quét rác làm công ích.

Tuy rằng chán ghét… Nhưng mỗi ngày như thế, cũng chưa từng nghĩ đến kết thúc này.

Sau đó một trận kỹ năng bạo phát nổ vang, bức tường mỏng manh không chịu nổi hai lần công kích, điệu nghệ đổ sụp. Toàn bộ gian phòng nhất thời trở nên thông thoáng không gì sánh được.

Bất chấp tính toán chi phí sửa chữa, Giang Lưu hung dữ trừng mắt nhìn Nhã Hoàng, Nhã Hoàng cũng hờ hững nhìn Giang Lưu.

Ngay giây phút hai luồng lực cực mạnh đánh vào nhau, tầm mắt của hai người cũng bị che phủ.

Đây cũng không phải lần đầu thấy hắn… Thế nhưng là lần đầu tiên, thấy ánh mắt vô tình đến vậy.

Nhã Hoàng đứng giữa ánh lửa dữ dội cùng khói bụi mịt mờ, đôi mắt lạnh lẽo không biểu lộ bất cứ tâm tình gì, làm cho Giang Lưu phẫn nộ đến mức muốn nổ tung lồng ngực, cả người tỏa hơi lạnh tràn đầy.

Nhưng một chút lạnh lẽo này, rất nhanh đã bị tức giận hét gào nhấn chìm.

── Ngươi thân là chủ mưu, còn có tư cách tức giận sao?

Lần thứ hai niệm chú, quần lửa đã bị đánh tan lại một lần nữa gom vào lòng bàn tay, tùy theo biến hóa thành một luồng đen tuyền đánh úp về phía đối thủ. Nhã Hoàng đúng lúc sử dụng lá chắn phòng ngự giảm thiểu thương tổn.

Giang Lưu rắc tầng tầng lưới nước, bị Nhã Hoàng linh hoạt tách ra trong nháy mắt.

Mấy chiêu ngắn ngủi phát qua, những bức tường còn lại của gian phòng cũng không còn nguyên dạng. Nghe náo động, mọi người từ các phía đổ về xem cảnh vui, không ai dám đến gần.

Hai người hoàn toàn không phát hiện ra tình trạng xung quang, vẫn còn chìm đắm trong cuộc chiến sinh tử của chính mình.

Quyền trượng trong tay Giang Lưu, vẫy nhanh đến mức có cảm giác biến mất.

Thân pháp của Nhã Hoàng lại linh hoạt xuất hồ ý liêu (nhanh đến xuất thần).

Giang Lưu giống Bạch Ngân, chức nghiệp hệ pháp thuật, nhưng tu nghiệp lại không giống với con đường đa số người chơi sẽ chọn. Mức năng lượng sinh tồn mạnh như anh, sẽ không đơn giản để Nhã Hoàng dễ dàng chiếm tiện nghi.

Nói đi cũng phải nói lại, Giang Lưu muốn chiếm thượng phong một người có đủ mọi tố chất xuất sắc như Nhã Hoàng cũng không phải là chuyện dễ.

Giang Lưu chỉ biết là, không dạy dỗ cho tốt tên khốn trước mặt anh thế này là không được.

Mặc dù đã sớm lạc khỏi mục đích ban đầu.

Đến tột cùng là muốn làm hắn hiểu rằng đã phạm sai lầm, hay đơn giản là anh chỉ muốn phát tiết tâm tình buồn bực?

Vậy lí do chính là gì?

Bất bình thay cho Vân Tịch sao, hay là bởi vì… Hắn căn bản là, phụ lòng tin của anh?

Đã không còn tâm tình tái tiếp tục suy xét. Công kích của Nhã Hoàng vừa mạnh mẽ vừa bất ngờ, nếu phân tâm, rất dễ bị ăn đòn không đáng.

Bao nhiêu lần giao đấu đã khiến họ hiểu rõ thực lực của nhau cùng quen thuộc đấu pháp của đối phương, rút ngắn khoảng cách, tự nhiên giờ chỉ còn xem coi vận khí của ai tốt hơn.

Ngay từ chiêu thứ nhất vừa phát ra đã bị đối phương hóa giải ngay lập tức, giống như báo hiệu cho một trận đấu đến cùng.

Kết quả, người thứ nhất chịu không nổi chính là Giang Lưu.

Anh hóa thành một luồng sáng bay trở về điểm sống lại bên trong Hồng Vũ Thành. Sau khi thanh tỉnh, còn không sửa trang bị hay thêm vật phẩm, anh lại phóng về chỗ Nhã Hoàng ngay lập tức.

Nhã Hoàng sớm đoán trước, không dời nửa bước, chờ anh trở về.

Thua một trận, sự tức giận của Giang Lưu càng tăng. Nửa câu cũng không nói, tiến lên trực tiếp dùng chiêu thức ngoan độc nhất tiếp đãi hắn.

Lạnh lùng trong ánh mắt của Nhã Hoàng cháy sáng thành màu đỏ như máu, hạ thủ không còn lưu tình. Tâm tình đè nén, cũng bắt đầu trào phun.

Bọn họ chờ một trận đấu như vậy, tựa hồ đã đợi thật lâu, thật lâu.

Thứ bọn họ thiếu, có lẽ là một lần hoàn toàn phát tiết như lúc này.

Nhìn bề ngoài, tính tình bọn họ hoàn toàn khác nhau, thế nhưng đều như những đứa trẻ con cậy mạnh, vừa tùy hứng vừa quật cường. Chuyện bọn họ nghĩ là nên làm, cho dù có bị bỏ rơi hay đơn độc, bọn họ cũng dứt khoát làm cho bằng được.

“Nếu đánh thích như vậy, vậy ngươi đem Thánh Hồn ra xem!” Giang Lưu quát.

“A.”Nhã Hoàng cười nhạt mà châm chọc, “Thánh Hồn vừa xuất ra, cậu cho rằng cậu còn có đường sống?”

“Đường sống? Tôi chưa bao giờ lo lắng.” Giang Lưu cười nhạt đáp trả: “Tôi chỉ là muốn nhìn thử xem, thứ làm cho cậu không cần mặt mũi đi chém giết người khác đó, đến cùng là có bao nhiêu mị lực!”

Nhã Hoàng tựa hồ bị chọc trúng chỗ đau, biến sắc, giơ kiếm lên: “Tôi không có thời gian nói lời vô nghĩa với cậu.”

Đánh nhau đánh tới mức không còn xem ai ra gì, cũng là một loại cảnh giới tối cao.

Hai người đấu từ trong tháp Mạn Châu của thành Hồng Vũ, đấu đến đường chính trong thành, đã chết đi sống lại không biết bao lần. Dân chúng vây xem đại khái chưa ai xem được một trận ẩu đả lớn thế này, cả đám đều mờ mịt mở to hai mắt, há to miệng mà cảm khái:

“Đó là… có phải thành chủ không nên thân của chúng ta không?”

“Tôi thật muốn nói tôi không nhận ra hắn.”

“Nhã Hoàng sao mà cũng…”

“Hai người đó đều bị chó dại cắn?”

“Phó thành chủ không có mở PK trong thực sự là quyết định đúng đắn.”

“A-men…”

Lúc đấu đá say sưa, lại có một cậu bé con ra sức len lỏi trong đám người đứng xe,, hét lớn:

“Lão đại!”

“Lão đại!!”

“Nhã Hoàng lão đại ──!”

Tiếng gào một lần cao hơn một lần, dường như cố gắng làm ngắt quãng mạch đấu của bọn họ.

Nhã Hoàng lắc mình né khỏi thuật Động Đất của Giang Lưu, cố tình mắt điếc tai ngơ với tiếng gọi của bé con kia.

“Nhã Hoàng lão đại!” Cậu trai kêu mãi hắn cũng không nghe, nóng ruột, bèn đơn giản nói thẳng: “Hằng Tinh lại tìm anh! Mật anh, anh cũng không quay về…”

“Anh không rảnh.” Nhã Hoàng ngắn gọn trả lời ba chữ, lực chú ý toàn diện tập trung tại trên người Giang Lưu.

“Thế nhưng Hằng Tinh hắn thúc giục vô số lần…”

“Nói hắn cút.”

Ba chữ vừa giản đơn mà lại vô tình, cắt đứt mọi điều cậu ta định nói.

“Lão đại…”

“Cậu đi đi.”

“Nói hắn cút á?” Giang Lưu sẽ không buông tha bất kì cơ hội nào để châm chọc Nhã Hoàng, ” Ngươi vô tình với bằng hữu thân ái đến vậy á? Lợi dụng liền một cước đá văng đi?”

“…”

“Tỉnh dùm đi, đừng có giả làm người tốt. Ngươi đã xấu xa, có cố gắng rũ bỏ quan hệ với Thương hội cũng phí công thôi.”

Nhã Hoàng không định phản bác lời nói của Giang Lưu, nhưng cậu bé một lòng bảo vệ hắn lại tức giận:

“Anh, anh sao vậy dám nói thế! Lão đại thế nhưng…”

“Em câm miệng.”

Nhã Hoàng cố sức vung kiếm lên, luồng gió dữ dội lập tức đẩy cậu bé cùng mọi người đứng xem ra xa.

“Ai cha, đi đi.”Giang Lưu cười, “Nhìn không ngươi lại quan tâm chăm sóc bạn bè thế đó nha.”

“Cậu nói thật nhiều.” Nhã Hoàng nhìn thẳng vào mặt Giang Lưu, gằn từng chữ, “Tiếp tục đi.”

“Cũng hợp ý ta.”

Một trận này, giằng co hơn hai giờ.

Thể lực nhân vật có hạn, túi thuốc bổ máu tăng lực cũng có hạn, cứ coi như thần kinh làm bằng sắt, hai người điên cuồng bào mòn đối phương, cũng không có cách bảo trì trạng thái hoàn hảo lâu như thế.

Chất lượng trận đấu bắt đầu giảm đi theo thời gian, hứng thú của người đến xem cũng dần tan. Cho đến khi mọi người ham vui vây xem đã tản đi hết, hai người bọn họ đã hoàn toàn buông bỏ kỹ năng công kích, triệt để trình diễn vật lộn.

Mặc dù bọn họ thi đấu quyền anh nhìn rất tức cười, nhưng mọi người xung quanh không ai dám cười ra tiếng. Bởi biểu cảm trên mặt hai người đó rất nghiêm túc, nghiêm túc đến đáng sợ.

Cố sức chém ra một quyền lại bị Nhã Hoàng đỡ, Giang Lưu lảo đảo lùi lại mấy bước, dựa tường, cuối cùng cũng vô lực đánh tiếp.

Nhã Hoàng cũng kiệt sức quỳ gục trên mặt đất.

Hai người rất có ăn ý cùng nhau dừng lại. Trong thế giới của bọn họ, an tĩnh đến mức chỉ còn nghe được thanh âm thở dốc.

Bọn họ đều đã mệt.

Mệt mỏi, cùng vui sướng.

Lặng yên hồi lâum cũng nghỉ ngơi được hồi lâu, Nhã Hoàng bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười. Hắn ngẩng đầu hỏi Giang Lưu:

“Cậu phát tiết xong rồi?”

Ánh mắt và nụ cười đều mang nét châm chọc khó nói, không biết là vì anh, hay vì những thứ khác?

Cái tên khốn này, vẫn là như thế.

Vẫn luôn luôn thâm trầm, không cho bất luận kẻ nào nhìn rõ. Cho dù là Cà Chua, cũng không có khả năng.

Giang Lưu nhất thời bị cái nụ cười giả lả này chọc tức, rút ra đoản kiếm phòng thân của pháp sư bên hông, hung hăng phóng vào Nhã Hoàng.

Anh dựa vào chút sức còn lại định áp đảo Nhã Hoàng.

Kiếm, cũng cắm thật sâu trên mặt đất cạnh Nhã Hoàng.

“…”

Nhã Hoàng bị bất cử động thình lình kia làm cho kinh ngạc một chút, cũng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.

Lần đầu tiên đối diện với khoảng cách gần như vậy, hai con mắt đỏ rực, không hề ẩn giấu bất kì tâm tình nào.

Rõ ràng trong ngực đều là tức giận, nhưng tại sao… Bỗng nhiên có cảm giác muốn khóc chứ?

“Trong Vô Thần Giới này, người có thể làm cho cậu tức giận như thế, tôi có phải là đầu tiên không?”

Nhã Hoàng hỏi như vậy. Giọng nói vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng, như đang cố hết sức kiềm nén.

Lặng yên trong chốc lát, Giang Lưu gằn giọng trả lời:

“Đó là bởi vì, không ai vô liêm sỉ như ngươi.”

“Ặc… Ha ha ha… Ha ha ha ha cáp…”

Nhã Hoàng dừng lại một chút, đột nhiên bật cười rộ lên thật to, cười đến toàn thân đều run rẩy.

Chưa ai thấy qua hội trưởng mặt lạnh của Vũ Âm các lại cười to thế này, ngay cả Giang Lưu rất quen thuộc hắn, cũng giống như đang nhìn yêu quái.

“Ha ha ha ha …ặc….”

“Ngươi điên rồi…?”

“Chúng ta điều không phải đều điên rồi sao, ngày hôm nay?”Nhã Hoàng kiềm chế một chút, cúi đầu cười nói, “Tôi rất vinh hạnh bị cậu coi trọng như vậy.”

“Coi trọng cái con khỉ!”

Giang Lưu giống như bị dẫm phải đuôi mà nhảy dựng lên.

“Ta con mẹ nó chán ghét nhất là ngươi!”

Nhã Hoàng cười nhưng không nói, làm Giang Lưu sởn tóc sởn lông. Cuối cùng, hắn đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên người, bỏ đi.

Lăn lộn trên mặt đất hồi lâu, hiện tại hai người nhìn qua đều rất bẩn và chật vật, nhưng thân ảnh Nhã Hoàng dần xa nhìn rất tiêu sái ── cảnh này khiến Giang Lưu càng thêm khó chịu. (yêu rồi á >.<)

“Cậu đứng lại đó cho tôi!” Giang Lưu rống giận, “Đừng nghĩ đến chạy trốn! Chuyện của chúng ta còn chưa xong!”

Nhã Hoàng dừng lại bước chân, xoay người, nhìn thật sâu vào mắt Giang Lưu.

“Được rồi…”

Hắn lấy từ hành trang ra một món gì đó, nhẹ nhàng thảy cho Giang Lưu.

“Cái này trả lại cho mấy người. Mặt khác, thay tôi… nói tiếng xin lỗi với Vân Tịch.”

Giang Lưu theo phản xạ bắt được món đồ, cúi đầu vừa nhìn, đã kinh ngạc thở hốc.

“này…!”

Đoản kiếm trong tay hoa lệ tinh xảo, viên ngọc tròn to màu xanh lục khảm trên chuôi… Này còn không phải Nivela thì là gì!?

“Thánh Hồn…” Giang Lưu lập tức ý thức được một vấn đề, kích động nói, “Thánh Hồn không phải là đã rèn thành công sao!?”

“Lừa mấy người thôi.”Nhã Hoàng ngữ khí hời hợt, giống như chỉ đang vu vơ nói về một chuyện gì đó, “Kỳ thực, rèn thất bại rồi.”

“Cậu…”

Cơn giận vốn dĩ bùng cháy trong lòng bỗng chốc tiêu tán như mây, tâm tình của Giang Lưu bắt đầu trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

Bao nhiêu trách móc vẫn chất chồng như cũ, chỉ là trong lòng, tựa hồ bắt đầu phát sinh cảm giác vui sướng nhàn nhạt.