Dạ Thiên Tử

Quyển 1 - Chương 26: Kiếp sau




Nhìn thấy mấy con sói đuổi theo con gấu trúc vào trong rừng, Diệp Tiểu Thiên âm thầm thở ra, vội nói với Thủy Vũ:

- Chúng ta nhanh đi thôi!

- Tiểu Thiên ca ca!

Tay áo hắn lập tức bị Nhạc Diêu kéo lại, đôi mắt trong veo như quả nho tím, mang theo cầu xin, hơi thở nồng đậm mùi sữa, cô nói:

- Tiểu Thiên ca ca, con gấu nhỏ kia thật đáng thương!

Diệp Tiểu Thiên quay đầu nhìn, con gấu trúc nằm chéo trên cây, đang hoảng sợ nhìn xuống mặt đất. Nó nhúc nhích thân hình tròn vo, nhìn về phía gấu mẹ đang bỏ chạy kêu lên vài tiếng, lại nhìn xuống dưới mặt đất, muốn xuống mà lại không dám.

Diệp Tiểu Thiên có chút do dự, hắn nói:

- Muội yên tâm đi, mẹ của nó sẽ quay lại tìm nó.

Nhạc Diêu phụng phịu, bĩu môi, nước mắt lắp lánh trong mắt:

- Nếu mẹ của nó bị đám sói giết thì sao? Nếu bị lạc đường thì sao? Hoặc như con sói khác phát hiện ra nó thì phải làm sao? Nếu mẹ nó không trở lại nó không xuống dưới được mà bị đói bụng thì sao?

Hai mắt Diệp Tiểu Thiên nhìn xoáy vào mắt cô bé. Cái đứa nhỏ này lớn bao nhiêu, ở đâu ra nhiều nếu như vậy?

Hắn ngẩng đầu nhìn Tiết Thủy Vũ, hi vọng nàng có thể nói vài lời giúp mình, nhưng hắn thấy trong mắt Tiết Thủy Vũ cũng có sự đồng tình cùng thương tiếc đối với con gấu nhỏ kia, dáng vẻ con gấu đáng yêu có thể khiến cho tất cả bản năng người mẹ của phụ nữ trỗi dậy.

- Được, vậy thì... chúng ta mang theo nó đi.

Một Nhạc Diêu đã làm cho Diệp Tiểu Thiên không chịu nổi rồi, huống chi còn thêm Tiết Thủy Vũ này nữa, Diệp Tiểu Thiên miễn cưỡng đi đến dưới cây, như một con gấu trúc lớn, vụng về trèo lên cây.

Gấu trúc tuy còn nhỏ, nhưng hình dáng thì lại không nhỏ, trọng lượng cơ thể không nhẹ, Diệp Tiểu Thiên định ôm nó xuống, ai ngờ lỡ tay làm nó rơi xuống dưới, Nhạc Diêu hét lên một tiếng sợ hãi, vội chạy tới, đã thấy con gấu trúc nhỏ kia bò dậy, lắc lắc đầu, rõ ràng là không làm sao.

Diệp Tiểu Thiên leo xuống, chỉ thấy Nhạc Diêu chìa tay ra, đang vuốt vuốt bộ lông mềm mại của con gấu, cười toe toét nói:

- Tên tiểu tử này thật đáng yêu, Tiểu Thiên ca ca, chúng ta nhận nuôi nó được không?

Diệp Tiểu Thiên thấy cô chìa tay sờ gấu, không khỏi thấy hoảng sợ.

Con gấu nhỏ này tuy đáng yêu, nhưng lúc nãy hắn nhìn thấy con gấu trúc lớn vật lộn cùng sói, rõ ràng là dã thú đáng sợ, Diệp Tiểu Thiên vội nói:

- Cẩn thận không nó cắn muội.

Hình như con gấu trúc nhỏ biết ba người trước mắt này không hại nó, hơn nữa còn là ân nhân của nó, lúc Nhạc Diêu giơ tay ra, nó rất ôn hòa dễ bảo liếm liếm ngón tay của Nhạc Diêu. Lúc Nhạc Diêu thu tay về, nó như đứa bé bò qua, ngây ngô muốn ôm lấy nàng.

Nhưng con gấu trúc nhỏ tuy là thú con, hình dáng cũng không nhỏ hơn Nhạc Diêu là mấy, Nhạc Diêu làm sao có thể ôm được nó. Diệp Tiểu Thiên sợ mấy con sói kia trở lại, vội khom lưng ôm lấy con gấu nhỏ, nói với Nhạc Diêu:

- Chúng ta đi nhanh, có gì vừa đi vừa nói.

Diệp Tiểu Thiên ôm gấu nhỏ, Thủy Vũ ôm Nhạc Diêu, vội vội vàng vàng trượt xuống sườn núi, tiến đến cửa hang núi, đợi đến lúc họ đến cửa hang núi, đột nhiên trước mắt xuất hiện một cảnh tượng kinh khủng, tất cả mọi thứ dường như địa ngục trần gian.

Thủy Vũ thét lên một tiếng:

- Ah.

Rồi vội vàng lấy che đôi mắt trong veo của Nhạc Diêu lại.

Diệp Tiểu Thiên biến sắc nói:

- Nhanh trốn vào rừng cây ven đường đi, nhanh lên!

Diệp Tiểu Thiên dẫn tất cả trốn ở ven đường, núp dưới một đám cỏ rậm rạp, Diệp Tiểu Thiên để gấu nhỏ xuống đất, nói với Thủy Vũ:

- Muội đợi ở chỗ này, ta đi xem xem!

Diệp Tiểu Thiên đi từ chân núi, nương sau cây cối núi đá, lặng lẽ đến gần giao lộ. Khi hắn thấy rõ tình cảnh bi thảm trên giao lộ, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Dù tính tình hắn bất cần đời, lúc này cũng không khỏi đổi sắc mặt, ngực đập bịch bịch.

Từ trước đến nay hắn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp như vậy. Diệp Tiểu Thiên đứng ở đó, chỉ cảm thấy chân tay lạnh buốt, gió thổi vù vù trên đầu.

Một mảnh hỗn độn trước mắt, vết máu đỏ thẫm thành vũng, thi thể nằm xiêu vẹo, cỗ xe bị cắm thương trúc, giống như bị trăm vạn đại quân cướp sạch lướt qua, trông rất thê thảm. Dưới nền rừng nhiệt đới xanh tươi và đá cuội xám, càng khiến người ta phải kinh tâm động phách.

Diệp Tiểu Thiên quan sát cẩn thận hồi lâu, đến khi tin chắc kẻ sát nhân đã sớm rời đi, lúc này mới từng bước từng bước tiến vào trong trường Tu La, sững sờ thấy thảm cảnh bốn phía. Tiết Thủy Vũ nhìn xa xa, thấy Diệp Tiểu Thiên đứng thẳng ở sơn khẩu, chung quanh không còn động tĩnh, liền lặng lẽ dẫn Nhạc Diêu đi tới.

Nàng không muốn để cho Nhạc Diêu nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này, nên ôm đầu cô bé thật chặt trước ngực. Nàng vừa đi, bốn chân của con gấu nhỏ cũng chạm đất, ngoan ngoãn đi theo. Sắc mặt Tiết Thủy Vũ tái nhợt, nàng run giọng nói:

- Những tên cường đạo nay thật là tàn nhẫn!

Nhìn thấy thân hình nằm ngửa trên xe, bị cắm đầy thương trúc như con nhím hơi giống Ngải Điển Sử, Tiết Thủy Vũ không đành lòng quay đầu đi chỗ khác, buồn bã nói:

- Người tốt như Ngải Điển Sử, vậy mà lại rơi vào kết cục như vậy, ông trời thật là không có mắt.

Diệp Tiểu Thiên liếc nhìn nàng, thầm nghĩ: “Người tốt? Sợ rằng Ngải Điển Sử hy vọng nhất nàng gọi hắn là người tốt ở trên giường, chỉ có điều vừa ra trận liền chết trước rồi”.

Ngải Điển Sử đã chết, Diệp Tiểu Thiên cũng không muốn tiết lộ dụng tâm hiểm ác của y cho Tiết Thủy Vũ biết, trong lòng hắn hiện tại rất sợ hãi. Tuy trên đường đến đây, thường nghe người ta nói Tây Nam là vùng đất khỉ ho cò gáy, dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, đạo phỉ hoành hành, nhưng việc được nghe, lại có ai thực sự để trong lòng?

Dọc đường đi, Diệp Tiểu Thiên chứng kiến đủ thứ chuyện, vài kẻ buôn chạy trốn quan phủ, lưu manh vô lại hoành hành ở quê nhà, lại thêm mấy tên địa chủ xưng vương xưng bá trong thôn nhỏ chưa từng được nhìn qua việc đời, nhưng hôm nay lần đầu được nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, hắn thật sự bị dọa sợ.

- Chúng ta phải đi ngay!

Cổ họng Diệp Tiểu Thiên căng lên nói với Tiết Thủy Vũ:

- Nơi này không thể ở lâu, cách thị trấn chỉ một ngày đi đường, đến bên trong đó, chúng ta mới an toàn.

Tiết Thủy Vũ nhìn xác người, xác ngựa đầy đất, không đành lòng nói:

- Diệp đại ca, muội cùng huynh cứ rời đi như vậy, chẳng lẽ bỏ mặc bọn họ mà không để ý sao?

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Chờ vào trong huyện, báo việc này với quan huyện, bọn họ sẽ xử lý.

- Chỉ sợ đêm nay, thi thể của bọn họ sẽ bị dã thú kéo đi, chúng ta cùng đường, trên đường quan tâm đến họ nhiều hơn một chút, nếu như bỏ đi lúc này, quả thực khiến người khác khó có thể an tâm...

Diệp Tiểu Thiên không cho là đúng nhưng vẫn nói:

- Trước đem bọn họ chôn cất đã.

Tiết Thủy Vũ vui vẻ nói:

- Đúng là nên như vậy!

Diệp Tiểu Thiên quay đầu lại nhìn thi thể khắp nơi, không thể không buồn bã:

- Nhiều thi thể như vậy, ta chôn họ đến khi nào ah...

Diệp Tiểu Thiên chọn một nơi tốt, đây là mương rãnh để mùa mưa bão xối bùn đi, chỉ cần kéo thi thể vào, đẩy bùn đất ở hai bên mương lấp thi thể xuống là có thể đại công cáo thành.

Diệp Tiểu Thiên kéo từng thi thể xuống rãnh mương, một thân mệt mỏi ra mồ hôi. Hắn không để Thủy Vũ động tay, lại không cho Thủy Vũ bỏ sức vì như vậy chỉ như có còn hơn không, hơn nữa nếu để nàng giúp đỡ, như vậy Diêu Diêu sẽ không có người chăm sóc.

Diệp Tiểu Thiên để các nàng đợi ở trong bụi cây gần cửa hang, chính mình kéo từng thi thể vào rãnh mương, thở hồng hộc, đầu đầy mồi hôi bò lên sườn đất, đạp đạp bùn đất phía dưới, một tầng đất phủ lên thi thể, Diệp Tiểu Thiên chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng tụt xuống từ dốc núi, lầm bẩm trong miệng:

- Các vị nhân huynh, các ngươi bất hạnh gặp phải sơn tặc, Tiểu Thiên không để các ngươi phơi thây nơi đồng hoang, bị sói tha, trước đem các vị dàn xếp ở đây, sau đó nói với quan phủ, để họ lo việc hậu sự cho các người. Chỉ là những vật ngoài thân trong túi của các vị đều vô dụng, Tiểu Thiên còn một người vợ chuyên gây rắc rối, một tiểu nha đầu tham ăn phải nuôi..., Ồ! Đúng rồi, bây giờ còn thêm một con gấu nhỏ xem ra cũng có sức ăn rất lớn. Sau khi quan phủ đến tiếp nhận thi thể của các ngươi, những vật không đáng trên người các ngươi cũng sẽ bị lấy đi, không bằng để cho ta đi, giang hồ cứu gấp, công đức lớn lao. Nếu như có chỗ đắc tội, thỉnh cầu tha thứ, A Di Đà Phật, Vô Lượng Thiên Tôn, Thượng Đế phù hộ!

Hai vị thần lớn trong được Phương Đông truyền tụng đều được Diệp Tiểu Thiên mời ra, ngay đến vị đại thần Tây Dương được hòa thượng Phương Tây tôn kính gần đây cũng không được buông tha. Hắn lập tức nhảy vào mương đất, tự tin đào đất.

Diệp Tiểu Thiên vơ vét một phen, phàm là đồ vật có chút giá trị liền ôm vào ngực, làm cho ngực căng phồng, lúc này mới cùng con gấu nhỏ trèo lên sườn đất.

Hắn chôn hết các thi thể rồi, lại ném vài tảng đá lên, tránh để bị sói hoang đào lên, lúc này mới quay người đến rừng cây ven đường tìm Thủy Vũ cùng Nhạc Diêu.

Thủy Vũ nhìn thấy lồng ngực hắn phình ra, không khỏi thấy ái ngại.

Ngay cả người chết Diệp Tiểu Thiên cũng không buông tha ah... Chẳng qua Thủy Vũ cũng không phải là tiên sinh Đạo Học, đoạn đường khổ này, ha ha, toàn bộ đều nhờ Diệp Tiểu Thiên thu xếp khắp nơi, ba người họ mới không chết đói. Đối với hành động của Diệp Tiểu Thiên nàng cũng không có dị nghị gì, đây xem như phần thưởng của việc mai táng những người kia đi.

Diệp Tiểu Thiên lên tiếng gọi các nàng, rồi ngồi rửa sạch mặt và tay bên dòng suối nhỏ. Tiết Thủy Vũ lấy khăn tay bên hông ra, đưa lên, rồi lại dừng lại, đưa khăn tay cho Nhạc Diêu, nói nhỏ vài câu với cô bé.

Nhạc Diêu lập tức cầm khăn tay, chạy đến bên người Diệp Tiểu Thiên, giống như hiến vật quý mà nói:

- Tiểu Thiên ca ca, Diêu Diêu lau mặt cho ca.

- Được!

Diệp Tiểu Thiên vừa uống một ngụm nước suối, liền mỉm cười ngồi xổm xuống. Nhạc Diêu rất chân thành lau trán của hắn, rồi đến mũi, miệng, Diệp Tiểu Thiên ngửi được một mùi hương nhàn nhạt trên khăn tay kia. Không giống với mùi hoa cỏ hoặc son phấn, đó mới là mùi hương cơ thể thực sự của nữ nhi.

Diêu Diêu còn là một con nhóc miệng còn hôi sữa, mùi hương trên khăn tay này không thể nào là mùi của nó đây chắc chắn là khăn tay của Thủy Vũ. Nàng dùng khăn tay này lau qua mặt, lau qua tay, có lẽ còn lau qua ngực nàng...

Diệp Tiểu Thiên chợt nhớ đến đêm dưới ánh trăng đó, bên suối nước thấy một màn kiều diễm, trong lòng không khỏi rung động, ánh mắt nhẹ nhàng liếc về phía Thủy Vũ, thấy một bên mặt nàng, lông mi dài nhấp nháy, cánh môi hạt dẻ nhẹ nhàng nhấm nháp, gió núi thổi tóc xanh, phất qua gò má hồng nhạt của nàng, đẹp đẽ vô cùng. Nhất thời trong lòng Diệp Tiểu Thiên mới lần đầu yêu như uống mật ngọt...