Dạ Thiên Tử

Quyển 4 - Chương 85: Chú chuột trong hộp gió




Quyển 4 – Chương 85: Chú chuột trong hộp gió.

Diệp Tiểu Thiên nhìn thấy Đường Du Hiểu xuất hiện thì biết rõ Dương Ứng Long vẫn luôn phái người theo dõi hành động của hắn, rơi vào đường cùng nên đành phải kiên trì bám theo “Bạch Tiểu” Hiểu đến nơi ở của Dương Ứng Long.

Nơi ở của Dương Ứng Long được dựng trong một cánh rừng rậm rạp ở ngoài thôn, nơi này có mười mấy túp lều, trướng ngủ của Dương Ứng Long lớn nhất, trong trướng xa hoa khác thường, tự nhiên không cần bề ngoài mượt mà, y ở chỗ này tiếp kiến Diệp Tiểu Thiên.

Dương Ứng Long nhìn Diệp Tiểu Thiên, mỉm cười nói:

- Tôn giả quả nhiên đã tiếp kiến ngươi, một mạch đến chạng vạng tối mới cho ngươi về, đối với ngươi vẫn rất ưu ái ấy chứ. Thế nào, các ngươi đã nói những gì rồi?

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Tại hạ lần đầu gặp mặt Tôn giả, tất nhiên không thể mạo muội hỏi lão sắp sửa truyền ngôi cho ai cho nên về cơ bản là lão nói, tiểu nhân nghe.

Dương Ứng Long vuốt cằm nói:

- Lẽ ra như thế, chẳng qua...nói chuyện phiếm thì cũng có nội dung của chuyện phiếm chứ, nói ta nghe coi.

Diệp Tiểu Thiên vừa nghĩ sẽ lựa chọn nên nói gì không nên nói gì, tâm niệm đột nhiên thay đổi, bèn thuật lại nội dung đã bàn luận khi gặp mặt với Tôn Giả với Dương Ứng Long, ngay cả việc Tôn giả hiểu được độc tâm thuật, hơn nữa biết rõ những việc mà Dương Ứng Long dụng tâm kín đáo, tất cả đều nói ra hết.

Lúc Diệp Tiểu Thiên nói đến sự đánh giá của Tôn Giả đối với Dương Ứng Long, nhìn thấy thần sắc không chút kinh ngạc của Dương Ứng Long thì biết mình đã thắng cược rồi. Dương Ứng Long là kẻ nào? Dựa vào đâu mà tin tưởng hắn đến vậy? Diệp Tiểu Thiên tin tưởng một câu nói trên sân khấu:

- Kẻ gian xảo tất đa nghi!

Dương Ứng Long chuyên dùng tâm cơ cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác. Diệp Tiểu Thiên không biết y dựa vào đâu mà có thể phán đoán lời nói bản thân mình là thật hay giả, hoặc có lẽ trên đời này còn có cái gọi là “Trắc hoang cổ” (độc phát hiện nói dối) sao, ở nơi lộn xộn chuyện kỳ lạ gì cũng có này ai biết được chứ, dù sao Dương Ứng Long nhất định có thủ đoạn khác ngoài những lời thật giả mà y nói. Vì vậy Diệp Tiểu Thiên không làm ra vẻ có chút giấu diếm nào.

Dương Ứng Long đối với vẻ thẳng thắn thành khẩn của Diệp Tiểu Thiên rất hài lòng, y nghe Diệp Tiểu Thiên nói một lượt từ đầu đến cuối, khẽ gật đầu nói:

- Khi ta còn nhỏ nghe người ta nói về dị thuật cổ đạo, đã từng đề cập tới tâm cổ. Sâu độc để luyện chế thành tâm cổ rất khó tìm kiếm, hơn nữa cực kỳ khó luyện thành, sau khi luyện thành lại cần nhân cổ hợp nhất, dựa vào cổ lực mà thăm dò tâm tư người khác.

Tâm cổ này một khi luyện thành, ngoài tác dụng nhìn thấu tâm tư người ra thì không còn bất kỳ uy lực nào khác, cho nên rất ít người làm cái việc bỏ công sức ra mà không được tiếng cảm ơn này, không nghĩ Tôn giả vậy mà đã tu luyện tâm cổ, hơn nữa đã luyện thành rồi..., a! Ha ha, ha ha, ha ha ha...

Dương Ứng Long đột nhiên kinh hô một tiếng, dường như đã nghĩ thông suốt điều gì, tiếp theo càng cười ra tiếng. Diệp Tiểu Thiên không hiểu cho nên nhìn y một cách kỳ quái, Dương Ứng Long cười xong một trận mới nói với Diệp Tiểu Thiên:

- Ngươi không hiểu được, đã từng có một vị Nhâm Thị giả truyền thừa ngôi vị cho một tên chẻ củi.

Diệp Tiểu Thiên khẽ “A” một tiếng, nói:

- Cái này...Ta ngược lại có nghe Triển Ngưng Nhi nói qua.

Dương Ứng Long cười tủm tỉm nói:

- Vậy cô ta có nói tên chẻ củi kia chính là vị Thị giả cổ thần này không.

Diệp Tiểu Thiên lúc này mới thực sự kinh ngạc, người chẻ củi may mắn đó chính là Thị giả Cổ thần đương nhiệm? Nghĩ tới tình cảnh mà hắn hôm nay nhìn thấy, vị Tôn giả khoan dung độ lượng, nói năng ưu nhã, thật không cách nào liên hệ tới một người hầu chẻ củi trong thần điện.

Dương Ứng Long nói:

- Thiên hạ không có bức tường nào mà gió không lọt qua được. Tôn giả đăng vị không lâu đã có tin đồn truyền đi, nói ông ấy là con riêng của thị giả cổ thần tiền nhiệm, chẳng qua việc này là tin đồn thất thiệt, không có bất kỳ chứng cứ rõ ràng nào, hôm nay xem ra, lão thực sự là con trai của Thần thị Tôn giả tiền nhiệm rồi.

Diệp Tiểu Thiên không hiểu mà nói:

- Làm thế nào mà biết được?

Dương Ứng Long nói:

- Ngươi phải biết, tâm cổ đó tu luyện thật không dễ dàng, chỉ riêng việc tìm kiếm, thu thập tu luyện dị trùng tâm cổ đã là một việc không dễ dàng gì, hơn nữa tâm cổ phải bắt đầu tu luyện từ khi còn nhỏ, nếu như thị giả cổ thần kế nhiệm này không phải là con trai của thị giả cổ thần đương nhiệm trước, mà chỉ là con của một tên chẻ củi của thần điện, gia cảnh có thể nghĩ cũng biết, ai đến giúp hắn tận tâm tận lực thu thập tu luyện cổ trùng của tâm độc? Là ai chỉ điểm hắn tu luyện tâm cổ?

Sau khi luyện thành tâm cổ, ngoại trừ khả năng thấu rõ nhân tâm ra không còn dùng được cho việc gì khác. Người bình thường nếu có cơ hội học Cổ thuật, cũng chỉ lựa chọn học những Cổ thuật chữa bệnh cứu người hoặc giết người vô hình, tu luyện Tâm cổ làm gì? Nếu ngươi đã luyện tâm cổ rồi, hiện tại ta nảy lên ý đính sát hại ngươi, lẽ nào ngươi có thể dựa vào tâm cổ mà tự cứu mình?

Diệp Tiểu Thiên đột ngột nói:

- Cho nên, vị Tôn giả kế nhiệm này chỉ có thể là con trai của Tôn giả đương nhiệm trước, Tôn giả đương nhiệm trước sớm đã quyết tâm truyền ngôi vị cho con trai ông ta nên mới tận tâm tận lực giúp hắn thu thập và tu luyện dị trùng tâm độc, lại còn dạy cho hắn tu luyện ngay từ lúc còn nhỏ, cho nên Tôn giả tiền nhiệm hiểu rất rõ, con trai ông ta trưởng thành là phải thống ngự đám anh hùng, chỉ có chiếm vị trí thượng vị, bản lĩnh nhìn thấu lòng người khác thì mới hữu ích đối với hắn.

Dương Ứng Long mỉm cười vuốt cằm nói:

- Trẻ con dễ dạy bảo!

Nói đến đây, Dương Ứng Long mỉm cười bĩu môi, khinh miệt nói:

- Cổ thần chỉ định? Hừ! Giả thần giả quỷ! Đại vị truyền thừa, quả nhiên là do Tôn giả làm chủ!

Dương Ứng Long ngẫm nghĩ, lại lắc đầu thở dài:

- Tuy ta rất muốn có được bản lĩnh biết được người khác đang nghĩ gì, chẳng qua giống như Tôn giả từng nói, nếu như người khác chỉ cần đứng trước mặt ngươi, có một ý tưởng bất kỳ ngươi cũng đều biết được, đó đích thực là một việc rất đau khổ, ta cuối cùng cũng hiểu được vì sao ông ta đi khắp thiên hạ, rồi tại sao lại bỏ anh em mà đi.

Ha ha, hóa ra hắn dùng ba mươi năm thời gian khổ luyện, không phải là để nghiên cứu Cổ thuật cao minh hơn mà là muốn “tự phế võ công”, đáng thương! Đáng tiếc! Nếu Tôn giả tiền nhiệm biết được một phen khổ cực của mình ngược lại làm hại con trai đau khổ một đời nhất định hối hận không thôi chứ?

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Ông ta đã biết mục đích của việc ngài phái ta đi, ta không thể nghe ngóng được gì từ ông ta, càng không thể góp lời gì với ông ta rồi. Thổ ty đại nhân, ngài xem có phải...

Dương Ứng Long thản nhiên nói:

- Thực ra hắn sớm đã biết rõ mục đích của ta, sự ủng hộ của ta đối với Cách Cách Ốc trưởng lão hắn cũng biết rất rõ. Ta để ngươi đi chỉ là muốn biết hắn đến tột cùng là hướng vào người phương nào, cũng là để dễ có phương án. Hắn phát hiện ra cũng không sao. Hắn muốn thông qua ngươi mà cảnh cáo ta? Nực cười! Dương Ứng Long ta là kẻ thấy khó mà lùi bước sao? Vị trí Tôn giả này, ta nhất định phải chiến thắng! Hắn chịu giao ra ngôi vị một cách thật thà là tốt nhất, nếu muốn đấu với ta, vậy thì thử xem!

Diệp Tiểu Thiên nghi hoặc nói:

- Ta từng được chứng kiến Cổ thuật của Thái Dương muội muội, thật khiến người ta sửng sốt, Tôn giả thân là người đứng đầu Cổ thần giáo, nhất định phải nắm vững Cổ thuật cao minh hơn, ngài không sợ hắn dùng Cổ thuật đối phó với ngài sao?

Dương Ứng Long nhìn Diệp Tiểu Thiên thật lâu, lúc này mới cười nhạt một tiếng nói:

- Bí mật này nói cho ngươi cũng không sao, Cổ thuật đích thực rất lợi hại nhưng nó cũng không phải là vô địch, có một số phương diện thậm chí nó không bằng thạch tín, thạch tín ít nhất cũng không có cách để dự phòng, còn Cổ thì không.

Cổ là một loại độc trùng, nếu là côn trùng thì sẽ có một số thứ tương khắc, những thứ này tuy quý hiếm nhưng cũng không phải độc nhất. Nếu như từ nhỏ đã uống thì độc không thể phát tác trên người. Tứ đại Thổ ty Thế gia truyền thừa ngàn năm, đều có pháp môn của riêng mình để bảo vệ nhân vật quyền lực của gia tộc.

Diệp Tiểu Thiên bây giờ mới hiểu ra, Dương Ứng Long chắp hai tay đi qua đi lại trên mặt thảm nổi tiếng và quý hiếm của Ba Tư, sau hồi lâu y mới ngẩng đầu lên, nói với Diệp Tiểu Thiên:

- Ngươi làm rất tốt, xem ra Tôn giả sẽ còn gặp ngươi, ngươi chỉ cần hầu chuyện thuận theo ý của hắn là được, còn chuyện góp ý không cần nói nữa.

Diệp Tiểu Thiên âm thầm cười khổ, Dương Ứng Long dùng hết sức lực để mua chuộc hắn, vốn là để hắn làm nội gián, ai biết được cái việc nội gián này của hắn đã quá thất bại vậy, lần đầu tiên ra tay đã bị người vạch trần thân phận.

Dương Ứng Long còn không bỏ qua, trong mắt rõ ràng là muốn hắn trở thành một tên truyền lời hoặc là một công cụ thị uy.

Diệp Tiểu Thiên rơi vào đường cùng chỉ có thể đáp ứng, đợi Diệp Tiểu Thiên vừa đi khỏi, Dương Ứng Long liền nhíu mày, tự lẩm bẩm:

- Cách Đức Ngõa? Hắn tại sao lại nhắc tới Cách Đức Ngõa, người mà hắn tin tưởng nhất không phải là Cách Mão Lão sao, lẽ nào tên Cách Đức Ngõa này mới là người mà hắn ngụ ý lựa chọn truyền thừa?

Không đúng. Nếu hắn biết ta và Diệp Tiểu Thiên có tiếp xúc với nhau thì làm sao có thể lộ ra tin tức cho cậu ta? Nhưng mà, trong tất cả các trưởng lão, người có thể duyệt được không quá ba người, nếu như người mà hắn để ý là Cách Mão Lão, vậy thì làm sao lại gửi y đến tọa trấn ở một nơi xa xôi như vậy? Thật thật giả giả, hư hư thật thật, lão già này nhất định là đang cố bày nghi trận, nhưng...Người mà hắn chính thức lựa chọn đến tột cùng là ai đây? Nghĩ không ra, nghĩ không ra a...

Lúc Diệp Tiểu Thiên quay về tới thôn, Triển Ngưng Nhi ẵm con trai của Cách Đóa Lão, đang sánh bước cùng thê tử của Cách Đóa Lão. Vừa đi vừa nói chuyện, nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên, Triển Ngưng Nhi lại không ẵm con nuôi của hắn tới mà đưa cho thê tử của Cách Đóa Lão rồi bước thẳng tới chỗ Diệp Tiểu Thiên.

Triển Ngưng Nhi nhìn thoáng qua hướng sau lưng Diệp Tiểu Thiên, lông mày nhíu lại, nói:

- Đi gặp Dương Ứng Long rồi à?

Diệp Tiểu Thiên cười khổ nói:

- Ta vừa lên bờ đã bị người của Dương Ứng Long “mời” đi rồi.

Triển Ngưng Nhi cười lạnh nói:

- Dã tâm của Dương Ứng Long càng lúc càng lớn, nếu như Thị Thần Tôn giả lại bị y nắm giữ nữa, chỉ sợ y càng muốn được voi đòi tiên, chả trách ông ngoại bảo ta tới đây.

Diệp Tiểu Thiên chế nhạo nói:

- Bảo ngươi tới làm gì? Ta thấy ngươi cả ngày đi qua đi lại, cũng chẳng làm gì.

Triển Ngưng Nhi nói:

- Ta cần phải làm gì sao? Ta tới, chính là biểu lộ thái độ của An gia, bất kể là Tôn giả hay là Bát đại trưởng lão, chỉ cần muốn tiếp tục phát triển tốt Cổ thần thì phải suy sét đến thái độ của An gia chúng ta.

Diệp Tiểu Thiên lắc đầu, hắn không tin An gia sẽ đem việc quan trọng này ký thác trên người của một tiểu nha đầu như Triển Ngưng Nhi này, chẳng lẽ là bởi vì An gia tự tin quá mức hoặc là không thật quan tâm tới thế lực Cổ thần giáo? Sau khi liên tiếp nhìn thấy thủ đoạn của Tôn giả và Dương Ứng Long, Diệp Tiểu Thiên cũng không cho rằng bản thân mình có thể dễ dàng mà đoán được cách nghĩ của những đại nhân vật này.

Diệp Tiểu Thiên ngẫm nghĩ rồi nói:

- Người mà An gia các ngươi ủng hộ là ai? Cách Cách Ốc chắc chắn là không phải rồi, lẽ nào là Cách Đức Ngõa?

Triển Ngưng Nhi lắc đầu nói:

- Trong bát đại trưởng lão, luận về tư lịch, luận về địa vị, luận về thế lực, thì có ba người Cách Cách Ốc, Cách Mão Lão, Cách Đức Ngõa là nhất, lựa chọn Tôn giả tương lai sẽ có tám chín mươi phần trăm xuất phát từ một trong ba người này, trong ba người này thì người mà hữu hảo với An gia, Triển gia của chúng ta là Cách Mão Lão, Cách Đức Ngõa. Cách Đức Ngõa không ôm chí lớn, ánh mắt của hắn chỉ ở một mẫu ba tấc đất, không phải là một người thích hợp, người mà chúng ta xem trọng là Cách Mão Lão.

Triển Ngưng Nhi nói đến đây, ngữ khí dừng lại một chút, nói:

- Dương Ứng Long tìm ngươi hẳn là hỏi ngươi và tôn giả đã nói những gì nhỉ? Ngươi nói cho y biết rồi à?

Diệp Tiểu Thiên buông tay nói:

- Không nói được sao? Dương Ứng Long mài đao soàn soạt, con cá bé ta đây nếu không nghe lời còn không phải bị y cho lên thớt làm thịt?

Triển Ngưng Nhi khinh bỉ nói:

- Không có cốt khí!

Diệp Tiểu Thiên thở dài, nói:

- Cô nương, ta không có một vị Thổ ty Vương làm chỗ dựa, đành phải thức thời làm tuấn kiệt thôi...