Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm

Quyển 2 - Chương 2




Một tháng sau, vết thương của Nhiếp Minh khỏi hẳn, anh liền làm thủ tục xuất viện.

Rời khỏi bệnh viện, Nhiếp Minh không khỏi cười khổ: Kế hoạch nghỉ hè tốt đẹp của mình cứ như vậy trôi qua hơn nửa rồi.

Về nhà nghỉ ngơi vài ngày, mỗi ngày mẹ Nhiếp Minh đều nấu canh gà, canh cá, canh sâm cùng thuốc bổ để tẩm bổ thân thể cho anh. Nhiếp Minh cảm thấy hoàn toàn không cần phải làm vậy - một tháng qua anh nghỉ ngơi ở bệnh viện, so với lúc đi làm tình trạng cơ thể còn tốt hơn.

Tai nạn xe cộ chấn động toàn thành phố lần này rốt cuộc cũng đã bình lặng trở lại - tuy người lái xe phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ tai nạn đã chết ngay tại chỗ, nhưng người nhà của những nạn nhân khác vẫn nhất quyết không buông tha mà vẫn bắt đền đoàn du lịch. Cuối cùng, sau khi đoàn du lịch cùng công ty bảo hiểm công cộng bồi thường mỗi nhà mười vạn thì chuyện này mới chấm dứt.

Nhưng trong lòng Nhiếp Minh lại không có cách nào để bình tĩnh được - anh không hề quên những lời mà người bạn thân đã giao phó cho anh trước khi chết.

Một buổi chiều nắng ráo, Nhiếp Minh đón xe tới nhà Vu Thành.

Tuy không phải lần đầu tiên tới chỗ này nhưng Nhiếp Minh vẫn bị trang viên xa hoa của Vu gia làm cho rung động - so với hai sân bóng gộp lại thì tòa nhà này còn lớn hơn, ba tòa biệt thự với tạo hình độc đáo là kiến trúc chủ yếu của trang viên này. Ngoài ra, bể bơi, phòng tập gym, thư viện cùng chỗ ăn chơi cái gì cần cũng có. Có đôi khi Nhiếp Minh thật sự không hiểu - mình và thân phận của Vu Thành cách xa nhau như vậy, rốt cuộc là làm thế nào lại có thể trở thành bạn tốt?

Nghĩ đến Vu Thành, lại nghĩ đến tình bạn gần hai mươi năm của mình và cậu ấy - hiện giờ, cậu ấy cũng đã mất, lòng Nhiếp Minh liền đau nhức một trận.

Nhiếp Minh đến trước khu nhà to nhất rồi gõ cửa. Sau khi một vị nữ quản gia khoảng chừng bốn mươi tuổi ra mở cửa, nghe thấy mục đích đến đây của Nhiếp Minh thì liền mời Nhiếp Minh đến phòng khách ngồi chờ, còn bà thì đi lên lầu thông báo với mẹ của Vu Thành.

Chỉ chốc lát sau, mẹ của Vu Thành liền từ lầu hai đi xuống phòng khách ở lầu một. Dễ nhận thấy rằng, người phụ nữ trên năm mươi tuổi này vẫn còn đau buồn vì cái chết của con trai, vẻ mặt của bà vô cùng tiều tụy.

“Bác gái.” Nhiếp Minh đứng lên chào hỏi mẹ Vu Thành.

“Nhiếp Minh? Ngồi đi.” Mẹ của Vu Thành cố gắng giữ vững tinh thần để bắt chuyện, “Con có chuyện gì sao?”

“Là thế này ạ, bác gái.” Nhiếp Minh nói, “Bác biết rằng, con... Là được Vu Thành mời tham gia cùng cậu ấy vào chuyến du lịch lần này... Sau khi xảy ra tai nạn, Vu Thành cũng chưa chết ngay... Ừm, ý con là...”

“Con cứ nói thẳng, không sao đâu.” Mẹ Vu Thành là một người hiểu chuyện, “Trước khi chết con bác đã nói điều gì sao?”

“Vâng.”

“Nó nói cái gì?” Mẹ Vu Thành cố nén đau thương hỏi.

“Cậu ấy nói với con...”

“Đợi một chút,” Đột nhiên mẹ của Vu Thành cắt ngang lời Nhiếp Minh, “Bác nghĩ rằng, nhất định là nó đã nói chuyện gì đó rất quan trọng. Bác cũng nên để em trai Vu Kiệt của nó biết - bây giờ em trai nó chính là người thừa kế của dòng họ Vu.”

Nói xong, mẹ của Vu Thành bảo quản gia đi mời Vu Kiệt xuống lầu.

Mấy phút đồng hồ sau, một người khoảng 23 tuổi, thân hình cao lớn, ánh mắt đàn ông trầm tĩnh đi tới phòng khách.

“Vu Kiệt, con ngồi đi. Nhiếp Minh là bạn tốt của anh trai con. Anh ấy tới là muốn nói cho chúng ta biết những lời anh trai con nói trước khi chết.” Mẹ của Vu Thành xoay người nhìn Nhiếp Minh, “Con nói đi.”

“Là như thế này,” Vẻ mặt Nhiếp Minh có chút khó xử, “Vào một phút cuối cùng, Vu Thành đã nhờ con giúp cậu ấy làm một chuyện.”

“Là chuyện gì?” Mẹ của Vu Thành hỏi.

“Cậu ấy... bảo con đến phòng của cậu ấy, mở ngăn kéo thứ tư ở bàn học ra, lấy từ trong đó một cuốn sổ, sau khi xem xong thì dựa vào những gì trong đó viết mà làm. Xin lỗi, con biết thế này là cực kỳ thiếu lễ phép, nhưng cậu ấy... Cũng chỉ nói ra một yêu cầu này.”

“Không sao, Nhiếp Minh, bác có thể hiểu, con không cần cảm thấy khó xử. Nếu Thành đã cầu xin con làm giúp nó, vậy thì nhất định là có nguyên nhân của nó, con hoàn toàn có thể làm theo những lời nó nói. Cám ơn con đã nói cho chúng ta biết chuyện này.”

“Vậy thì, bác gái, bác có thể... dẫn con tới phòng Vu Thành được không?”

“Được,” Mẹ của Vu Thành gật đầu nói, “Nhưng trước hết, bác phải mời một người tới.”

“Là ai ạ?”

“Là luật sư Tống Thái.” Mẹ của Vu Thành nói, “Con có biết, nhà của chúng ta cũng không phải là một gia đình bình thường, mà là một dòng họ lớn có tài sản hàng trăm triệu. Sau khi bố của Thành mất, Vu Thành nó liền thừa kế cái sản nghiệp khổng lồ này, trở thành người đứng đầu của gia tộc. Cho nên, trước khi chết nó có nhắc tới cuốn sổ này, vậy thì rất có khả năng đó chính là một số tài sản mà nó đã thu xếp trước... Theo như lời của luật sư Tống Thái thì dù nhà chúng ta đã mời luật sư tư nhân, ông ta vẫn sẽ phụ trách xử lý toàn bộ vấn đề tài vụ trong gia tộc. Luật sư Tống là một người có uy tín, là người rất đáng kính trọng. Di chúc của bố Vu Thành cũng là giao cho luật sư Tống gìn giữ. Vậy thì lần này, tất nhiên chúng ta cũng phải mời ông ấy đến đây công chứng. Bác nói vậy con đã hiểu chưa?”

“Dĩ nhiên đây là điều rất cần thiết.” Nhiếp Minh nói.

“Vậy thì con chờ một chút.” Sau khi mẹ của Vu Thành nói xong, bà liền cầm lấy điện thoại để liên hệ với luật sư Tống.

Nửa giờ sau, luật sư Tống Thái liền đi tới phòng khách nhà Vu Thành. Luật sư Tống là một ông già gầy gò, ông nện những bước vững vàng, ánh mắt trong suốt, để lộ một cảm giác không tức giận mà vẫn uy nghiêm.

Mẹ của Vu Thành khách sáo mời luật sư Tống ngồi xuống, cũng giải thích lí do mời ông tới.

“Tôi đã hiểu, tôi sẽ cùng ngài Nhiếp xử lí tốt chuyện này.” Luật sư Tống nói, ông mỉm cười liếc mắt nhìn Nhiếp Minh một cái.

“Bây giờ chúng ta tới phòng của Thành thôi. Vu Kiệt, con ở lại chỗ này đi.” Mẹ của Vu Thành nói xong liền ra mở cửa, chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhiếp Minh bị hành động này làm cho mơ hồ, anh khó hiểu hỏi: “Bác gái, sao lại thế? Phòng của Vu Thành không ở trong nhà này sao?”

Mẹ của Vu Thành gật gật đầu: Phòng của nó là phòng đơn, đặt tại phía tây của trang viên.”

“Cái gì?” Nhiếp Minh có vẻ có chút kinh ngạc, “Tại sao một mình cậu ấy lại ở một phòng, tách biệt với mọi người trong căn nhà lớn này? Vì sao lại muốn như vậy?”

Mẹ của Vu Thành do dự một chút, nhìn về phía Nhiếp Minh giải thích: “Đây là qui định mà ông cha của dòng họ bác đã truyền lại, - đứa con cả phải ở trong căn nhà phía tây đó, những người khác đều không thể đi vào.”

“Điều này...” Đối với qui định kỳ quái này Nhiếp Minh cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng lại không tiện hỏi quá nhiều chuyện nhà người khác.

“Thực ra, anh trai cũng không thích sống trong căn phòng nhỏ đó, đa số thời gian anh vẫn ở chỗ này. Chỉ là căn phòng kia cho tới bây giờ chúng tôi cũng chưa từng đi vào bao giờ.” Lúc này, Vu Kiệt ở bên cạnh luôn không nói gì lại mở miệng.

“Nhiếp Minh, chúng ta đi thôi.” Hiển nhiên mẹ của Vu Thành không muốn thảo luận lại vấn đề này nữa.

Ba người đi ra cửa, đi khoảng 2 phút, đi qua sau một vườn hoa, đi tới căn phòng nhỏ nằm ở phía tây.

Lần đầu tiên nhìn thấy căn phòng nhỏ này, Nhiếp Minh liền lắp bắp kinh hãi - nó là kiểu kiến trúc hình vuông tiêu chuẩn, đột ngột xuất hiện tại một góc của trang viên, dường như căn nhà này với các tòa nhà xung quanh hay cây cỏ hoa lá đều không có bất cứ sự liên hệ nào. Càng kỳ quái hơn là, căn nhà này từ bức tường đến nóc nhà toàn là màu trắng, để lộ vẻ thiêng liêng cùng trang nghiêm. Nếu không phải ở cạnh nóc nhà mở mấy cửa sổ nhỏ thì sẽ khiến cho người ta nghĩ rằng đây là một hộp trắng hình vuông to lớn rơi trên thảm cỏ.

Nhiếp Minh ngẩng đầu nhìn tòa nhà quái dị màu trắng này, anh nảy sinh một cảm giác rất kì quái - căn nhà trang nghiêm tựa như một linh đường để phúng viếng người chết.

Mẹ của Vu Thành đi đến trước cửa, nhấn hơn mười con số vào mã khóa ở trên cửa sắt, sau đó giơ tay mở cửa ra.

Nhiếp Minh hơi há miệng thở dốc, anh nhíu mày.

“Bác gái, cháu xin lỗi... Vừa nãy bác nói, căn nhà nhỏ này chỉ có Vu Thành mới có thể tiến vào, thế nhưng, bác lại có thể biết rõ mật mã của cánh cửa này...”

Mẹ của Vu Thành quay đầu, nhìn Nhiếp Minh: “Mật mã này chỉ có bác và Vu Thành biết, trên thực tế, mỗi một thế hệ Vu gia chúng ta đều chỉ có cha mẹ cùng đứa con cả mới biết được mật mã này.”

“Nói như vậy, căn nhà này đã được xây dựng từ lâu, hẳn là phải có một chút lịch sử, đúng không ạ?” Nhiếp Minh hỏi.

“Đúng vậy, ngay cả bác cũng không biết nó đã được xây dựng từ lúc nào.” Mẹ của Vu Thành nói xong, đẩy cửa ra, “Chúng ta đi vào thôi.”

“Bác gái, bác... Trước kia đã từng vào căn nhà này sao?” Đột nhiên Nhiếp Minh hỏi, trong nháy mắt trước khi bước vào cửa anh liền nảy sinh một cảm giác sợ hãi.

Mẹ của Vu Thành sửng sốt một phen, nói: “Tuy là có qui định bác không thể vào, nhưng có lẽ khoảng năm năm trước, thật sự là cảm thấy quá tò mò, bác liền đi vào một lần.”

“Trong này có cái gì?”

“Yên tâm đi, không có rắn độc hay thú dữ đâu, không có gì khác so với những căn phòng bình thường cả.” Mẹ của Vu Thành cười nói.

“Bây giờ chúng ta đi vào, chẳng phải là làm trái với qui định gia truyền của Vu gia sao?” Luật sư Tống nói.

“Đây là tình huống đặc biệt, hơn nữa, Vu Thành đã... Chúng ta đâu còn biện pháp nào.” Nói tới đây, mẹ của Vu Thành lại cảm thấy đau lòng, mũi chua xót, lệ cũng rơi xuống.

“Chúng ta vào trong thôi.” Luật sư Tống thở dài một hơi.

Đi vào căn nhà màu trắng, Nhiếp Minh nhẹ nhàng thở ra - quả nhiên, bề ngoài căn nhà này kỳ lạ, trái lại bên trong lại rất bình thường: Cả căn phòng ước chừng khoảng 100 mét vuông, đặt giá sách, bàn học, giường, sô pha và đồ nội thất khác. Chỉ là nhìn niên đại, những thứ nội thất này đã tương đối cũ kỹ rồi.

Nhiếp Minh cảm thấy rất kỳ quái - Vu gia có nhiều tiền như vậy, vì sao vẫn còn giữ lại những đồ nội thất cũ kỹ như thế này mà không đổi đồ mới? Vu gia xây dựng một trang viên xa hoa như vậy, mà thân là người thừa kế lại bị bắt phải ở trong chỗ này? Nhiếp Minh nghĩ mãi cũng không hiểu.

Lời nói của luật sư Tống cắt ngang mạch suy nghĩ của Nhiếp Minh: “Ngài Nhiếp, cậu nói Vu Thành nhờ cậu tìm cuốn sổ ở đâu?”

“Ừm, tôi nghĩ rằng... Cậu ấy nói là ở trong ngăn kéo thứ tư của bàn học.” Nhiếp Minh lấy lại tinh thần nói.

“Bàn học...” Mẹ của Vu Thành đi tới trước một cái bàn, “Trong căn phòng này cũng chỉ có một cái bàn.”

“Vậy chắc là nó rồi...” Nhiếp Minh nhìn về phía cái bàn, bỗng nhiên anh ngây ngẩn cả người.

Cái bàn này, từ trên xuống dưới cũng chỉ có ba ngăn kéo, hoàn toàn không có cái ngăn kéo thứ tư.

Hiển nhiên, mẹ của Vu Thành cùng luật sư Tống cũng chú ý tới điểm này, luật sư Tống hỏi: “Ngài Nhiếp, cậu xác định cậu không nhớ lầm chứ? Thật sự là ở trong ngăn kéo ‘thứ tư’?”

Nhiếp Minh ra sức gật đầu: “Tôi chắc chắn, lúc ấy Vu Thành đã nói như vậy.”

“Thế nhưng cậu cũng thấy rồi đấy, cái bàn này hoàn toàn không có ngăn kéo thứ tư.”

Ngay tại lúc Nhiếp Minh không thể phản bác được nữa, mẹ của Vu Thành nói: “Có lẽ là dưới tình huống hoảng loạn cho nên Thành đã nói sai cũng nên. Chúng ta tìm lần lượt toàn bộ ba ngăn kéo là được mà.”

Nói xong, bà mở ngăn kéo ra lục tìm, luật sư Tống cùng Nhiếp Minh đứng bên cạnh xem.

Ngoài dự đoán của mọi người - ba ngăn kéo bị lục từ dưới lên trên cũng chỉ tìm được một ít giấy tờ, bút máy, giấy báo cùng những vật linh tinh khác, hoàn toàn không phát hiện có cái gì giống “cuốn sổ”.

Nhiếp Minh cảm thấy cực kì xấu hổ, anh đỏ mặt nói: “Con khẳng định là mình không có nhớ lầm... Vu Thành cậu ấy đã nói như vậy.”

“Nhiếp Minh, đừng có gấp, con ngồi xuống cẩn thận suy nghĩ xem nào.” Mẹ của Vu Thành bảo Nhiếp Minh đến ngồi trên ghế sô pha.

Nhiếp Minh ngồi xuống, bắt đầu phân tích: “Đầu tiên, con không nghĩ Vu Thành có thể nói sai - bởi vì cậu ấy có nói một câu ‘Chuyện này so với sinh mệnh của tao còn quan trọng hơn’, có thể thấy được cuốn sổ này đối với cậu ấy mà nói là không hề tầm thường - làm sao cậu ấy có thể nhớ lầm nơi để nó được chứ? Hơn nữa, đối với trí nhớ của mình con rất chắc chắn, tuyệt đối không thể nhớ nhầm được.”

“Thế nhưng, vừa rồi cậu cũng thấy, quả thực chúng ta không tìm được...”

Không đợi luật sư Tống nói xong, đột nhiên Nhiếp Minh nhớ tới cái gì đó: “Đợi một chút, có lẽ nào... ngăn kéo thứ tư là giấu ở dưới ngăn kéo thứ ba?”

Luật sư Tống cùng mẹ của Vu Thành liếc nhau một cái, sau đó ba người đồng loạt đi về phía chiếc bàn.

Kết quả vẫn khiến người ta thất vọng - bọn họ kiểm tra thật cẩn thận đáy của ngăn kéo thứ ba nhưng vẫn hoàn toàn không phát hiện ra “ngăn kéo thứ tư bị che dấu”.

Ngay tại lúc bọn họ chuẩn bị rời khỏi bàn học, ánh mắt của Nhiếp Minh liền chăm chú nhìn chằm chằm ngăn kéo thứ ba bị kéo ra, sau đó ngăn kéo đầu tiên và ngăn kéo thứ hai cũng bị kéo ra.

“Nhiếp Minh, con phát hiện ra cái gì rồi?” Mẹ của Vu Thành hỏi.

“Mọi người xem, ba cái ngăn kéo này nhìn từ ngoài thì đều sâu giống nhau, nhưng bên trong ngăn kéo thứ ba so với hai cái trước lại nông hơn một chút.”

Luật sư Tống cúi người quan sát một lúc, sau đó duỗi tay vào ngăn kéo thứ ba. Ông dùng sức đẩy tấm gỗ dưới đáy ngăn kéo vào trong, tấm ván gỗ “rắc” một tiếng rồi trượt ra, lộ ra một ngăn khác - bên trong là một cuốn sổ màu đen.

“Chính là cuốn sổ này!” Nhiếp Minh kích động với tay lấy cuốn sổ, “Quả nhiên, ngăn kéo này chỉ để lừa mọi người, vốn dĩ lớp thứ hai chính là ‘ngăn kéo thứ tư’.”

Ngay tại lúc Nhiếp Minh chuẩn bị mở vở ra, luật sư Tống lại đè tay anh lại: “Xin lỗi, ngài Nhiếp, chỉ sợ cậu không thể xem cuốn sổ này.”

“Thế nhưng, trước khi chết Vu Thành đã nói với tôi, nhất định tôi phải xem nội dung trong cuốn sổ này, hơn nữa chỉ mình tôi mới có thể xem.” Nhiếp Minh nói.

Luật sư Tống nhìn vào mắt Nhiếp Minh: “Ngài Nhiếp, chẳng lẽ cậu không nhận ra, lúc ấy Vu Thành cầu xin cậu như vậy là vì tình thế cấp bách sao?”

“Cái gì?”

“Lúc các cậu gặp tai nạn, bên cạnh Vu Thành cũng chỉ có một mình cậu là người quen, cho nên, cậu ấy không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể giao phó cho cậu làm chuyện này.”

Nhiếp Minh giật mình, vấn đề này, trước kia quả thật anh không nghĩ tới. Anh nghĩ một lát, nói: “Thế nhưng, nếu Vu Thành không muốn tôi nhìn thấy nội dung trong cuốn sổ thì hoàn toàn có thể nói ‘Xin mày để mẹ tao hoặc luật sư Tống tìm cuốn sổ này rồi dựa theo những gì trong đó viết mà làm.’ nhưng cậu ấy lại không nói như vậy - cho nên, tôi thấy rằng, trong cuốn sổ này có cái gì đó mà tôi nhất định phải xem.”

“Ngài Nhiếp,” Vẻ mặt của luật sư Tống nghiêm túc hẳn lên, “Tôi hi vọng cậu có thể hiểu rõ tình hình hiện tại - cuốn sổ này bị giấu ở nơi bí mật như vậy, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định nội dung trong cuốn sổ là chuyện vô cùng quan trọng, rất có khả năng là phân phối tài sản của Vu gia hoặc là mật mã sổ tiết kiệm ở ngân hàng vân vân. Những thứ này hiển nhiên là không thích hợp cho người ngoài xem.”

Nhiếp Minh bị những lời nói của luật sư Tống làm cho gượng gạo, cả khuôn mặt của anh đỏ bừng, hơi tức giận nói: “Đúng, tôi là người ngoài, thế nhưng tôi cũng là bạn tốt hai mươi năm của Vu Thành. Tôi tới đây làm việc này cũng chỉ đơn thuần là để hoàn thành những lời giao phó của Vu Thành ở những giây cuối cùng! Tôi chưa từng muốn chiếm giữ cho dù là một phần tài sản của cậu ấy! Ông đã không tin tôi như vậy, tôi đây sẽ không đề cập đến việc này nữa! Tạm biệt!” Nói xong, Nhiếp Minh liền rời khỏi đây.

“Nhiếp Minh, đợi đã!” Mẹ của Vu Thành tiến lên ngăn anh lại, “Xin lỗi, luật sư Tống không có ý làm cho con khó xử! Ông ấy chỉ làm hết phận sự, luôn đặt lợi ích của dòng họ chúng ta lên đầu - trên thực tế, chúng ta đều rất cám ơn con đã tới nói cho chúng ta biết những lời trăng trối của Thành. Nếu không, sợ rằng cuốn sổ này chúng ta vĩnh viễn cũng không có khả năng tìm được!”

“Đúng vậy, ngài Nhiếp, vừa nãy lỡ lời tôi cảm thấy rất có lỗi. Thực ra tôi có thể thấy cậu là một người rất đáng tin.” Luật sư Tống nói lời xin lỗi.

Đối mặt với tình huống này, ngược lại Nhiếp Minh lại cảm thấy không biết phải làm sao.

“Như vậy đi,” mẹ của Vu Thành nói, “Bây giờ chúng ta cùng nhìn xem trong cuốn sổ này viết cái gì - luật sư Tống xem trước, sau đó sẽ đưa cho Nhiếp Minh xem.”

“Bác gái, thực ra con cũng hiểu rằng luật sư Tống nói có lý, trong cuốn sổ này có hơn một nửa là công việc của dòng họ nhà bác, không liên quan gì tới con cả, thật sự con không nhất thiết phải xem.”

“Không, Nhiếp Minh, đây là lời thỉnh cầu cuối cùng của Vu Thành, chắc chắn là có lý do của nó, con nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của nó.” Mẹ của Vu Thành dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn Nhiếp Minh.

Nhiếp Minh do dự một chút rồi gật đầu: “Vậy được ạ, bác gái.”

Ba người rời khỏi căn nhà màu trắng, trở lại phòng khách lúc trước.