Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 1 - Chương 20




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lăng Thịnh Duệ trầm mặc không nói, cúi đầu, nhìn về phía đôi tay đang nắm chặt tay mình của Phương Vân Dật.

Giống như mười ngón tay non mềm không dính chút xuân thủy(1) của trẻ nhỏ, ngón tay của Phương Vân Dật thon dài mà trắng nõn, trơn bóng như ngọc, thế nhưng cách đây chưa lâu, đôi tay xinh đẹp này vừa đè hắn xuống giường, còn hung hăng cho hắn ăn một cái tát mạnh.

1.Mười ngón tay không dính chút xuân thủy: là chỉ khí trời mùa xuân rất lạnh, có thể không cần phải tự mình giặt quần áo, ví một người có gia cảnh khá giả, không cần làm việc nhà, sống an nhàn sung sướng, chủ yếu dùng để tả nữ giới.

“Anh sao thế? Sao lại ngẩn người ra vậy?”

Giọng nói thanh khiết êm tai của Phương Vân Dật lại lần nữa vang lên bên tai, mang theo sức sống đặc biệt của thiếu niên đương thời kỳ trưởng thành, kéo Lăng Thịnh Duệ từ trong suy nghĩ hỗn loạn quay về với hiện thực.

Lăng Thịnh Duệ đột nhiên cảm giác có chút phiền não.

“Không có gì.” Lăng Thịnh Duệ áp chế sự phiền toái trong nội tâm, nhàn nhạt nói, âm thầm rút tay ra khỏi tay thiếu niên.

Hai tay Phương Vân Dật vẫn bảo trì một bộ dáng cứng ngắc ở xa, nụ cười trên gương mặt dần dần nhạt đi, rất rõ ràng, biểu tình của cậu vì thái độ xa lánh của Lăng Thịnh Duệ mà như trời chuyển nhiều mây.

Hơi nhíu lại hàng chân mày thanh tú, Phương Vân Dật một lần nữa bắt lấy tay hắn, gắt gao ôm vào lòng, Lăng Thịnh Duệ muốn rút thế nào cũng không buông ra, dáng dấp cậu ta như một đứa trẻ nhỏ không biết xấu hổ là gì.

Lăng Thịnh Duệ không biết làm gì hơn, chỉ đành ngẩng đầu, dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn.

Bác sĩ và y tá vẫn còn ở đây, không biết chứng kiến xong một màn này sẽ có cảm tưởng gì, Lăng Thịnh Duệ không muốn mình bị hiểu lầm đâu.

Phương Vân Dật thấy hắn không giãy dụa nữa, hơi vênh vênh cằm lên, vẻ mặt cười đến kiêu ngạo.

Lăng Thịnh Duệ nhất thời cười khổ, chỉ đành mặc cho cái tên tính cách trẻ con này cầm lấy tay mình, thiếu niên này nhiều nhất cũng chỉ hơn con trai hắn vài tuổi, hắn cũng không cứng rắn dụng tâm chấp nhất cự tuyệt gì cậu ta.

Hai người tứ chi tiếp xúc với nhau có hơi đen tối, Phương Nhược Thần nãy giờ luôn đứng một bên trầm mặc không nói sắc mặt chuyển biến âm trầm, trên môi thì thầm vài câu, nhưng thủy chung vẫn không hề nói một tiếng nào.

“Bệnh nhân vừa tỉnh lại, cần nghỉ ngơi nhiều một chút, bây giờ mời các anh đi ra ngoài trước.” Vị bác sĩ sau khi kiểm tra hoàn tất thân thể Lăng Thịnh Duệ đột nhiên mở miệng, đánh vỡ bầu không khí quỷ dị lúc nãy.

Phương Nhược Thần diện vô biểu tình gật đầu, ngữ khí bình thản: “Vâng, tiểu Dật, chúng ta đi thôi.”

Phương Vân Dật mỉm cười, lúc này mới buông lỏng tay Lăng Thịnh Duệ ra: “Thế thôi, chúng tôi đi trước nhé, anh ở lại nghỉ ngơi cho tốt.”

Lăng Thịnh Duệ nhẹ nhàng xoa xoa cái tay bị niết đến phát đau của mình, không thèm ngẩng đầu nói: “Ừ.”

Phương Vân Dật vô cùng thân thiết nhéo nhéo má hắn: “Đại thúc à, anh đáng yêu quá đi, ngày mai tôi sẽ lại thăm anh đó nha.”

Lăng Thịnh Duệ nhất thời sửng sốt, một người với xấp tuổi dày dạn như hắn còn bị nhéo má khen là đáng yêu, việc này quả thực có hơi… khó hiểu.

Những nơi bị niết có chút hơi đau nhức, nhiệt độ đầu ngón tay của thiếu niên dường như còn sót lại trên da mặt, Lăng Thịnh Duệ vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa bên má, có hơi thất thần một chút.

Hắn còn nhớ rõ, sáng hôm ấy bị Phương Vân Dật trong cơn thịnh nộ cho hắn một tát cũng là bên mặt này.

Chàng trai giống như ác ma này, vừa nãy cực giống một thiên sứ dịu dàng, Lăng Thịnh Duệ nhất thời cảm thấy khó hiểu, hai loại cá tính hoàn toàn bất đồng, rốt cuộc cái nào mới là con người thật của Phương Vân Dật? Còn có cả Phương Nhược Thần, nếu cậu ta chán ghét hắn, cớ sao lại có vẻ mặt tiều tụy thế kia? Chẳng lẽ là do lương tâm cắn rứt? Hay là…

Lăng Thịnh Duệ không dám nghĩ tiếp nữa, hắn cảm thấy hai anh em nhà này càng ngày càng khó nắm bắt.

“Cạch!”

Tiếng mở cửa rất nhỏ vang lên, Lăng Thịnh Duệ nhất thời phục hồi tinh thần, lúc này mới phát hiện trong phòng bệnh chỉ còn lại hắn và vị bác sĩ đeo kính kia, Phương gia hai huynh đệ đã sớm cùng cô y tá kia ra ngoài rồi.

“À, thưa bác sĩ, xin hỏi còn có chuyện gì không?” Lăng Thịnh Duệ lễ phép mở miệng nói, từ đầu, hắn đã cảm thấy vị bác sĩ này có hơi kì lạ, nhưng rốt cuộc không biết là lạ ở chỗ nào.

Bác sĩ xoay người, một đôi mắt đen thâm trầm xuyên qua cặp kính phản quang nhìn vào hắn, giống như mặt biển ngoài khơi về đêm, sâu không thấy đáy.

Lăng Thịnh Duệ nhất thời cảm giác có gì đó không đúng lắm, lập tức ngồi dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn: “Anh rốt cuộc là ai?”

Khóe miệng nam nhân câu lên một nụ cười tàn nhẫn, vóc dáng cao gầy thon dài từ từ tiến đến gần hắn, động tác ung dung thong thả, toàn thân toát ra một mùi vị nguy hiểm, vừa đánh vừa lui(2), giống như một con dã thú đang ngấm ngầm tiếp cận con mồi.

(2) có 1 cụm từ ở đây mình không hiểu lắm, nguyên văn là 收而不敛 Shōu ér bù liǎn (thu mà bất liễm). Ai biết thì chỉ mình với 

“Không nhận ra tôi rồi sao?” Nam nhân đứng trước giường bệnh, lạnh lùng hỏi.

Ngữ khí của nam nhân rất bình thản, Lăng Thịnh Duệ nghe không ra ý tứ của hắn, nhưng lại cảm thấy được cơn tức giận vô cùng rõ ràng, mà còn là thịnh nộ đến cực điểm.

Lăng Thịnh Duệ sắc mặt vốn tái nhợt nay trong phút chốc mặt cắt không còn một giọt máu, trắng bệch như tờ giấy, giống hệt màu trắng của áo choàng của vị bác sĩ đang mặc.

Tuy rằng diện mạo rất khác biệt, nhưng khí thế sắc bén như sói của nam nhân hắn thế nào cũng không quên, chỉ là vì sao lại xuất hiện ở đây? Mà thân phận hắn lại là một… bác sĩ?

“Xem ra, anh quả nhiên là quên tôi luôn rồi.” Nam nhân hơi thất vọng lắc lắc đầu, tháo xuống cặp kính gọng viền đen đeo trên mặt, lộ ra gương mặt tuấn mỹ vô cùng, tiếp theo sau liền lấy hai miếng kính sát tròng màu đen trên mắt ra, lộ ra đôi con ngươi tím sắc.

“Như vậy, chắc anh phải nhớ ra tôi rồi chứ.” Nam nhân cúi người, nắm lấy hai vai Lăng Thịnh Duệ, tiến sát đến mặt hắn.

Lúc đôi tay kia chạm vào vai của Lăng Thịnh Duệ, thân thể Lăng Thịnh Duệ có hơi chấn động, có chút thấy kinh, vô ý thức muốn nhích qua một bên tránh né, lại bị nam nhân dụng lực thật mạnh đè xuống tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Bất đắc dĩ, Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, lúng túng mấp máy môi muốn mở miệng nói, nhưng lại bị đôi mắt tím kia của nam nhân làm cho ngây ngẩn cả người ra.

Không nghi ngờ gì nữa, đó là một đôi mắt đẹp đến tuyệt mỹ, đường cong trơn mịn, lông mi kéo dài nồng đậm, gương mặt trước mắt cực kì đẹp trai, quả thực có thể nói là hoàn mỹ, đặc biệt là đôi mắt tím sắc kia, giống như hai quả nho chín mọng, phát ra ánh sáng lấp lánh của pha lê, thần bí mà ưu nhã, khi nhìn vào phảng phất như bị hút vào bên trong, xinh đẹp đến mức đoạt hồn nhiếp phách.

Lăng Thịnh Duệ nhất thời rơi vào đáy vực màu tím mê hoặc kia.

“Có còn nhớ tôi tên là gì không?” Nam nhân khẽ vuốt ve một bên má của Lăng Thịnh Duệ, mỉm cười chiêm ngưỡng hắn, dịu dàng hỏi, âm thanh trầm thấp đầy từ tính.