Dạ Thuật

Chương 34




CHƯƠNG 34

Bàn Long sơn trang có rất nhiều cách vơ vét của cải, liên quan đến rất nhiều con đường. Lớn thì có những tiền trang, tửu loại, thuyền đội nổi tiếng vùng Trung Nguyên, nhỏ thì có củi gạo dầu muối hàng ngày, chỉ cần có nơi buôn bán, hầu như đều có bóng dáng nó chen chân vào.

Tiết Lăng Phong làm người chưởng gia, đương nhiên phải dồn tinh lực lo toan tất cả. Gia nghiệp của Bàn Long sơn giang truyền từ đời này qua đời khác, y đương nhiên không thể để nó suy thoái trong tay mình.

Lần này y đi Tô Châu, là bởi vì Từ Hữu Tiến chưởng quản buôn bán dược liệu của Bàn Long sơn trang ở nơi đó lợi dụng chức quyền, điên cuồng bòn rút tiền từ việc làm ăn của chủ nhân Tiết Lăng Phong, dược liệu mua vào giá thấp báo cáo giá cao, rốt cuộc bị gã báo thành một cái lỗ thủng lớn một mình không thể bù vào được.

Tiết Lăng Phong rất ít khi tự mình đứng ra, đợi tới lúc y đại giá quang lâm, thì chỉ còn hai lối thoát, hoặc là trả đủ tiền cho y, sau đó cút đi; hoặc là giao mạng ra.

Ở Tô Châu xa xôi, Từ Hữu Tiến đã nhận được bồ câu đưa tin rằng trang chủ sắp tới, đang luống cuống tay chân chuẩn bị nghênh tiếp, đồng thời vã mồ hôi chạy khắp nơi vay tiền bù vào.

Nhưng ở trong Bàn Long sơn trang, vẫn là một bầu không khí hoàn toàn bình thản an tĩnh, không có mấy người biết trang chủ sắp ra ngoài tìm người ta tính sổ. Tiết Lăng Phong đi đòi mạng một người, cho tới giờ đều là im lặng tốc chiến tốc thắng, không hề gióng trống khua chiêng thông báo.

Y vẫn ôn nhu đùa giỡn với đám nữ nhân của y, hoặc là dây dưa mơ hồ cùng một chỗ với ảnh vệ của y, chỉ là, y không bao giờ qua đêm ở trong căn phòng có trúc xanh trước cửa nữa.

Bắt đầu từ đêm đó, Tiết Lăng Phong sau khi ăn cơm trong phòng Song Phi, đút cho ảnh vệ của y ăn no, liền đứng dậy rời đi.

“Sáng mai xuất phát, buổi tối ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”

Đây là câu duy nhất y nói tối nay.

Mấy ngày qua, ngoại trừ lúc ăn, Tiết Lăng Phong chưa bao giờ tiến vào gian phòng này.

Song Phi nhìn trong ánh sáng nến lờ mờ, thân ảnh cao lớn mà lạc tịch kia đi tới cửa không quay đầu lại, nhãn thần bỗng phát hiện đã ảm đạm xuống.

Y thực sự rất tịch mịch sao? Hay chỉ là ảo giác của mình mà thôi.

Mỗi ngày hắn đều có thể nghe được âm thanh chủ nhân của hắn ở trong sân cười nói với các sủng phi, mỗi ngày đều thấy y xuân phong đắc ý, cao cao tại thượng tiếp thu sự thỉnh an của thuộc hạ.

Sao y có thể tịch mịch được, nếu có, đó chỉ sợ cũng chỉ là bởi vì địa vị phi phàm, mà có vẻ có chút ‘Nơi cao không khỏi lạnh’ mà thôi. Hoặc có thể, chỉ là bởi vì lúc họ mới gặp, bóng dáng cô đơn bất lực của Tiết Lăng Phong đã khắc quá sâu vào trong ngực hắn.

Cửa sau vừa mở ra, một thanh âm nổi giận đùng đùng truyền tới.

“Huynh định đi đâu?!!”

Tiết Lăng Phong đứng ở cửa chặn đường nhìn, vậy nên Song Phi không thấy người ngoài cửa là ai, nhưng khẳng định, người này lùn hơn Tiết Lăng Phong rất nhiều, hơn nữa nghe giọng, thì là Mộ Dung tiểu thư mà lần trước bị hắn đẩy ngã xuống đất.

“Không đi đâu cả.”

Tiết Lăng Phong cúi đầu nhìn người trước mặt, cười cười. Không biết vì nguyên nhân gì, nụ cười của y không tự nhiên như lúc ban ngày.

“Nói bậy! Vương Tam đang xếp gì đó lên xe ở trên đường cái bên ngoài trang đấy!”

“Đi ngủ đi.”

“Không!”

Thân ảnh nhỏ xinh chen vào qua khe hở giữa Tiết Lăng Phong và cánh cửa, bởi vì quá cố sức, nàng thoáng cái đã nhào tới giữa phòng.

Ngẩng đầu liền thấy nam nhân lần trước đẩy nàng đang ngồi bên cạnh bàn, nàng sửng sốt một chút, hình như nam nhân kia cũng hơi ngạc nhiên.

Sau đó nàng lại xoay người, đứng thẳng, hướng về phía Tiết Lăng Phong còn đang ở cửa kêu lên: “Huynh toàn lén-chuồn-đi!”

“Qua đây.”

Môi Tiết Lăng Phong mím chặt lại, mở cửa ra một chút.

“Không! Huynh định đi đâu? Mang muội đi với! Huynh còn gạt người ta, nói cái gì mà không đi đâu cả, huynh nghĩ rằng muội còn có thể tin á?!”

Tiểu cô nương quật cường vô cùng hướng Tiết Lăng Phong kêu la, còn mang theo sự phẫn nộ vì bị lừa.

“Qua đây.”

Tiết Lăng Phong vẫn hai chữ cũ, thế nhưng thanh âm đã lạnh đi rất nhiều.

“Không.”

Lúc Tiết Lăng Phong dịu dàng, nàng có thể càn quấy, thế nhưng hiện tại…

Có điều nàng vẫn bướng bỉnh cự tuyệt, trái lại lùi về phía Song Phi ngồi.

Tiết Lăng Phong nhìn chằm chằm thân ảnh nàng lùi về sau, cửa lập tức mở rộng ra thêm chút nữa, trầm giọng nói “Qua đây, ngay lập tức.”

“Huynh sẽ về sớm một chút chứ?”

Nói cho cùng, không có bất cứ ai dám cãi lời cảnh cáo của Tiết Lăng Phong tới lần thứ ba. Tiểu cô nương không lui tiếp nữa, ngược lại nhỏ giọng hỏi. Lúc nhìn thấy Tiết Lăng Phong gật đầu, nàng mới ngoan ngoãn đi tới bên cạnh y. Lúc Tiết Lăng Phong mang nàng ra ngoài, nàng len lén quay đầu lại, nhìn về phía nam nhân từ đầu tới cuối vẫn ngồi bên cạnh bàn, không nói lời nào.

Tiết Lăng Phong cấm bất cứ kẻ nào vào phòng này. Mặc dù là nàng, cũng sẽ bị bắt buộc phải ra ngoài.

“Lăng Phong ca ca, chừng nào thì huynh trở về?”

Tiết Lăng Phong nắm tay nàng, đưa nàng về phòng. Bọn họ đi qua hành lang quanh co uốn lượn trong đình viện, nàng ngước lên nhìn y, nhìn bên cạnh gương mặt đẹp hoàn mỹ của y, và đôi mắt vẫn buông xuống.

Gió đêm rất lạnh, một vài sợi tóc nhẹ nhàng phiêu động bên khuôn mặt y, nàng có thể nhìn ra được, sự kiêu ngạo và tịch mịch của y.

“Rất nhanh.”

Tiết Lăng Phong vẫn không nâng mắt lên, không tập trung, chẳng biết là đang suy nghĩ gì.

“Lăng Phong ca ca, huynh sẽ không rời khỏi A Ly đúng không?”

“Sẽ không đâu.”

Rốt cuộc Tiết Lăng Phong cũng quay đầu, nở nụ cười với tiểu cô nương.

Một nụ cười rất mơ hồ, rất miễn cưỡng.

Nàng nhìn ra được, mỗi lần bước ra khỏi căn phòng của nam nhân kia, y đều không lấy gì làm vui vẻ. Nàng cũng không nhắc lại, kéo tay y trở về phòng, sau đó ở cửa phất tay nói ‘Tạm biệt’ với y, sau đó, ngoan ngoãn đi thẳng về giường ngủ.

Nàng không giống với những nữ nhân khác của Tiết Lăng Phong, nàng được Tiết Lăng Phong nhặt về từ rất nhiều năm trước, ở trong mắt y, nàng là muội muội, là một người phải hảo hảo nuôi nấng lớn lên, rồi phiêu phiêu lượng lượng, môn đăng hộ đối gả đi. Y đối với nàng rất tốt, nàng rất khó có thể tưởng tượng được những từ ngữ mà người khác dùng để hình dung Tiết Lăng Phong, tỷ như lạnh lùng, tàn nhẫn, bỡn cợt với đời.

Mộ Dung Ly cũng coi Tiết Lăng Phong như ca ca, y thay đổi cuộc đời nàng, thay đổi số phận nàng, từ một đứa trẻ bị vứt bỏ, biến thành người duy nhất trong Bàn Long sơn trang mà nam nhân cao quý kiêu ngạo này từng dụng tâm.

Y đối nàng dụng tâm, vậy nên, bên trong Bàn Long sơn trang này, cũng chỉ có nàng thấy qua sự tịch mịch trong lòng y. Cô độc khắc sâu như vậy, cho nên chỉ cần y thoáng thả lỏng tâm tư, thì liếc mắt là có thể nhìn thấu.

Nàng hy vọng y có thể hạnh phúc, bởi vì phải có một phần kiên cường như thế nào mới có thể ở trước mặt người khác che giấu sự cô quạnh như vậy. Nàng không hiểu giang hồ, nhưng nàng cũng biết, càng là người cao cao tại thượng, càng không thể để bị người khác nắm được nhược điểm.

Sáng sớm ngày thứ hai, trời mới hơi rạng, xe ngựa của Tiết Lăng Phong đã đỗ thỏa đáng ngoài cửa lớn.

Đi ra tiễn y chỉ có ba hộ pháp, những người khác tại Bàn Long sơn trang phỏng chừng đều còn đang chìm trong mộng.

Tất cả đều rất tĩnh lặng.

Việc buôn bán dược liệu chiếm khoảng một phần mười sinh ý của toàn bộ Bàn Long sơn trang, là một phần rất quan trọng. Lần này Tiết Lăng Phong đi, là để nó cải triều hoán đại, biến cố càng lớn, thì càng ít người biết càng tốt, tránh khỏi một phen tranh quyền đoạt vị, rắc rối đẻ rắc rối. Y chỉ thích dùng người mình muốn dùng, không thích làm ra tuyển cử ở trong trang, tên Từ Hữu Tiến kia chính là tuyển qua hết tầng này tới tầng khác đến trước mặt y, khiến không muốn cũng không có biện pháp.

Ảnh vệ của y an tĩnh đứng bên xe ngựa chờ y, trường sam màu thiên thanh hòa làm một với sắc trời. Vết thương của hắn vẫn chưa lành, trên tay còn nhằng nhịt băng gạc.

“Vào trong.”

Y nhìn thoáng qua Song Phi, ý bảo hắn lên xe trước, rồi xoay người nói gì đó với mấy hộ pháp, một lát sau mới đi vào trong xe.

Xa phu vung roi lên, mã xa từ từ tiến vào trong sương sớm, trên ngọn cây hai bên đường mơ hồ có tiếng động lao vút đi, đó là bóng dáng ảnh vệ đuổi theo chủ nhân.

Trên một ngọn cây tuyết tùng cao cao tại cửa sơn trang, một tiểu cô nương yên lặng ngồi đó, nhìn ca ca nàng mang theo nam nhân trầm mặc kiệm lời kia chậm rãi đi xa.