Dạ Thuật

Chương 44




CHƯƠNG 44

Xiếc khỉ nhanh chóng biểu diễn xong, lại tới một lượt hí khúc mới.

Tiết Lăng Phong buồn chán tựa trên ghế, sự mới mẻ được ở chốn đông đúc nháy mắt liền biến mất, tiếng ồn ào ầm ĩ chỉ khiến y thấy phiền.

Từ Tiểu Sảnh cũng thấy rất không thú vị, nàng ngồi ở một bên, buồn chán chơi đùa với bím tóc của chính mình.

“Không thích xem à?”

Tiết Lăng Phong thấy Song Phi vẫn ngồi thẳng tắp, biểu tình từ đầu tới cuối không có bất cứ cải biến gì. “Có phải ngươi thấy xem không hay không, vừa rồi lúc xem xiếc khỉ không thấy ngươi cười.”

Song Phi nhìn con hát ở dưới đài trầm mặc một hồi, sau đó đáp: “Thuộc hạ chỉ là xem không hiểu.”

“Xem không hiểu? Ngươi có thể hiểu cái gì? Hí khúc ngươi không nghe được, đến xiếc khỉ ngươi cũng không hiểu sao? Vậy sao trước đây ngươi có thể ngồi bất động mà xem cả một buổi chiều?”

Vừa nói xong, đến chính Tiết Lăng Phong cũng cảm giác được vừa rồi trong giọng mang theo một chút thói quen, cao cao tại thượng trách cứ và khinh thị. Nói cho cùng, cũng như những người khác, trong lòng vẫn là khinh thường ảnh vệ. Bọn họ đại bộ phận không biết đọc sách viết chữ, cũng không có năng lực câu thông và giao lưu, một mực thề sống thề chết trung thành trái lại khiến những người sở hữu họ không coi họ ra gì.

Nhưng Tiết Lăng Phong có chút hối hận vừa rồi đã nói như vậy, y đã đáp ứng chỉ cần hắn hảo hảo học trở thành nương tử của y, thì y sẽ đối với hắn thật tốt, có điều ảnh vệ của y hình như đã quen bị răn dạy rồi, không hề có một phản ứng nào dư thừa, chỉ là đã nhận ra sự bất mãn của chủ nhân, vậy nên đáp lời cũng có vẻ sợ hãi.

“Chủ nhân, đó là bởi vì thuộc hạ lúc đó không biết nên đi đâu. Theo lý ta không thể rời khỏi bên cạnh ngài, vậy nên không dám đi xa.”

Cả nửa buổi Tiết Lăng Phong không lên tiếng.

Y nhớ ảnh vệ của y từng nói, nếu như bị không cần tới nữa, sẽ không cần phải sống. Có phải đến một ngày không thể đi theo chủ nhân, bọn họ sẽ không biết làm thế nào để nắm giữ chính số phận của mình hay không?

Kỳ thực nhìn từ một góc độ khác để ngẫm lại, bọn họ cũng rất đáng thương. Cuộc đời đều chỉ có một lần, mà cuộc đời của họ lại dành cho người khác, trung thành như vậy, trái lại bị lợi dụng và ghét bỏ.

Vì vậy, giọng của Tiết Lăng Phong cũng mềm xuống, “Quên đi, hí khúc đó cũng không có gì lý thú, ta cũng chẳng thấy có hứng, ta mang ngươi đi ăn chút gì đó.”

Ba người còn chưa ngồi ở rạp hát được nửa canh giờ, đã đi ra.

Tiệm cơm cũng không cách quá xa rạp hát, Từ Tiểu Sảnh đề nghị sau khi ăn xong tiếp tục đi dạo chợ, Tiết Lăng Phong suy nghĩ một hồi, liền đáp ứng.

Lúc ăn, Tiết Lăng Phong và Từ Tiểu Sảnh ngồi song song, Song Phi ngồi ở phía đối diện họ.

Hắn đã có thể tự ăn rồi.

Sáng sớm Âu Dương Ngọc vội vàng tới khám cho hắn, vết sưng đỏ đã tiêu hơn phân nửa. Âu Dương Ngọc vừa đắc ý cực kỳ về y thuật của mình, vừa tháo băng gạc trên tay hắn đi, chỉ bao một chút ở chỗ các đốt ngón tay.

Sau khi cơm nước đều được đưa lên, Tiết Lăng Phong để một cái thìa sứ vào bát hắn, rồi lại gắp một ít thức ăn bỏ vào.

Từ Tiểu Sảnh ngồi một bên nhìn, thấy nam nhân kia không lên tiếng, Tiết Lăng Phong gắp cái gì, cũng chỉ là cúi đầu ăn hết, thấy rất thú vị. Nàng cũng bắt chước Tiết Lăng Phong, thả chút đồ vào trong bát Song Phi.

Một lúc sau, nàng phát hiện nam nhân kia không ăn thứ gì nàng gắp.

“Trang chủ, vì sao hắn không ăn thứ ta gắp cho?”

Tiết Lăng Phong nhìn nàng một cái, cười nói: “Bởi vì hắn là thuộc hạ của ta, đương nhiên chỉ ăn thứ gì ta cho. Ngươi không cần phải quan tâm tới hắn, tự ăn là được ồi.”

“Là như vậy à! Hóa ra còn có loại nô tài thú vị như thế, nếu như ta cũng có một người thì tốt.” Từ Tiểu Sảnh nhìn Song Phi, chống cằm cảm khái một câu.

Nàng vẫn thích có hạ nhân như vậy, vẻ ngoài thì đẹp, lại trung thành, tùy thời tùy chỗ đều ở bên cạnh, thề sống thề chết không rời. Nàng nghe hắn đối thoại với Tiết Lăng Phong, tuy rằng không nói nhiều, nhưng thanh âm rất êm tai, cũng rất phục tùng.

“Ngươi cũng thích à? Nếu ngươi có thể giao thứ ta muốn, ta sẽ bán một người cho ngươi.”

Những lời này khiến Từ Tiểu Sảnh lập tức hưng phấn hẳn lên, nàng vội vã truy hỏi: “Thật vậy à?! Cần bao nhiêu tiền mới có thể mua được? Ta muốn có một người cũng đẹp như của trang chủ, có được không?”

“Ngươi mua về có gì hữu dụng đâu? Ngươi đã có rất nhiều hạ nhân rồi còn gì.” Tiết Lăng Phong thấy đôi mắt nàng sáng ngời, trong lòng cười thầm.

“Còn chưa nghĩ ra, nhưng cứ mua trước đã. Theo ta đi dạo phố cũng được, còn phải ăn thứ gì ta đút cho nữa. Đám nô tài của ta không được như của ngài, ta thấy họ quá ngu ngốc! Một điểm cũng không thú vị. Trang chủ, hay là bán người này cho ta, có được hay không?”

Tiết Lăng Phong cười ha hả, hỏi nam nhân đối diện từ đầu tới cuối không nói lời nào: “Song Phi, ngươi nghĩ ngươi có thể bán được bao nhiêu tiền?”

Từ Tiểu Sảnh cũng không nói, hai người đều chỉ nhìn Song Phi, chờ hắn đáp lời.

Qua một lúc lâu, Tiết Lăng Phong mới thấy ảnh vệ của y chậm rãi ngẩng đầu lên, thấp giọng đáp: “Thuộc hạ không biết.”

Từ Tiểu Sảnh “Xì” một tiếng phì cười, càng thấy nô tài này thú vị. Tiết Lăng Phong không cười nữa, y mơ hồ phát giác ra cái gì đó, quay đầu lại nghiêm túc nói với Từ Tiểu Sảnh: “Đừng cười nữa, ăn đi.”

Từ Tiểu Sảnh lập tức ngưng cười, nàng không rõ vì sao bỗng nhiên Tiết Lăng Phong lại lạnh lùng như thế, nhưng sự uy nghiêm không cho phép phản kháng khiến nàng không dám nói gì.

Y phát giác ra, trong lòng ảnh vệ của y đang khổ sở. Y không rõ vì sao lại có cảm giác đó, ảnh vệ của y vẫn giữ biểu tình như vậy, vẫn trả lời y như vậy, nhưng y cảm giác được sự thống khổ dưới đáy lòng hắn. Y suy nghĩ một chút, vừa rồi mình cùng Từ Tiểu Sảnh vui đùa, có lẽ đã làm hắn tổn thương.

Từ Tiểu Sảnh vừa ngoan ngoãn ăn cơm, vừa nhìn Tiết Lăng Phong lại gắp thêm vài thứ cho ảnh vệ của y, nam nhân kia vẫn yên lặng ăn.

Ba người ăn xong, liền ra chợ chơi.

Từ Tiểu Sảnh nhìn thấy sạp nhỏ bán trang sức, nào là trâm cài lấp la lấp lánh, nào là son hồng hồng, phấn trắng trắng, liền lập tức nhào tới. Tiết Lăng Phong đi tới bên cạnh nàng, cho nàng một ít tiền, “Thích gì thì tự mua.”

Từ Tiểu Sảnh nhận lấy, nàng minh bạch ý tứ của những lời này là muốn nàng đi riêng, tuy rằng trong lòng có chút không muốn, nhưng vẫn gật đầu.

Tiết Lăng Phong kéo tay Song Phi đi về hướng ngược lại.

“Có lẽ chỉ có hai chúng ta cùng nhau vẫn tốt hơn, đúng không? Ngươi thấy thích thứ gì, thì phải nói cho ta đấy.”

Hai người cùng dạo quanh chợ cả nửa ngày, nhưng không mua một thứ gì.

Tiết Lăng Phong liền nghĩ, đại khái là ảnh vệ của y căn bản không biết mình muốn cái gì, thích cái gì.

Một sạp sách nhỏ ven đường xuất hiện trong tầm mắt Tiết Lăng Phong, y bỗng nhiên nhớ ra ảnh vệ của y bình thường ở trong hậu cung cũng khá buồn chán, không bằng mua vài quyển sách về, để Vương Tam dạy hắn biết chữ đọc sách.

Sạp nhỏ bán chủ yếu là một ít thi từ tản khúc, tiểu thuyết ngụ ngôn, Tiết Lăng Phong tiện tay nhặt hai ba quyển, đưa cho Song Phi, “Nếu ngươi xem không hiểu, sau khi trở về để Vương Tam dạy ngươi đọc chữ.”

(Tản khúc: hình thức từ khúc thịnh hành trong các thời Nguyên, Minh, Thanh ở Trung Quốc)

Ảnh vệ của y gật đầu, đưa hai tay ra nhận, dáng vẻ hình như rất thích, lúc nói ‘Cảm tạ’ có chút vui vẻ.

Lúc Tiết Lăng Phong mang Song Phi trở về, đã là chạng vạng. Chợ quá lớn, cũng không gặp mặt Từ Tiểu Sảnh, bởi vì nàng nhanh chóng tiêu hết số tiền Tiết Lăng Phong cho, đã về dược đường từ sớm.

Thời điểm ăn cơm chiều, Âu Dương Ngọc nói với Tiết Lăng Phong, chỉ cần cho hắn thời gian bảy ngày là có thể. Tiết Lăng Phong cười gật đầu “Coi như ta nợ ngươi một phần nhân tình, ta sẽ nhớ kỹ.”

Đêm đã khuya, Tiết Lăng Phong ở trong phòng Âu Dương Ngọc tới muộn mới đi ra. Bọn họ đã từng rất thân, cho dù sau khi lớn lên rất ít lai vãng, nhưng vẫn gần gũi hơn người bình thường.

Chỉ có ánh trăng soi sáng hành lang gấp khúc trong bóng tối, Tiết Lăng Phong vốn định đi thẳng về phòng, nhưng sau khi vòng qua một góc, thấy đèn trong phòng Song Phi vẫn còn sáng.

Ánh sáng nến mờ nhạt lộ ra sau khung cửa sổ đó như một loại mê hoặc im lặng, Tiết Lăng Phong không chút nghĩ ngợi đi về phía ngọn đèn đó.

Sau khi đẩy cửa đi vào, Tiết Lăng Phong thấy ảnh vệ của y đang ngồi trước giá nến xem sách mà lúc chiều y mua cho. Nhìn thấy Tiết Lăng Phong tới muộn như thế, Song Phi có chút kinh ngạc, vội vã buông quyển sách trong tay đi qua hành lễ.

Còn Tiết Lăng Phong thì càng giật mình, y thật không ngờ ảnh vệ của y lại đang xem sách, lẽ nào hắn biết chữ?

“Ngươi hiểu được à?” Tiết Lăng Phong đi qua, lật một trang trên đó, chính là bài ‘Bạch đầu ngâm’, “Ngươi biết chữ?”

Song Phi gật đầu, hắn đương nhiên là biết chữ, nam quán mà trước đây hắn bán mình tuy rằng không tên không tuổi, chỉ ở trên một trạm dịch nho nhỏ, nhưng tất cả những thứ nên được huấn luyện, nên hiểu, hắn đều đã từng tiếp thu. Đọc sách, viết chữ, đánh đàn, quan trọng hơn cả là phải hầu hạ khách nhân như thế nào.

Thấy ảnh vệ của mình gật đầu, Tiết Lăng Phong liền bảo hắn tới, “Ngươi xem tới đâu rồi? Đọc cho ta nghe.”

Song Phi nhìn lướt qua sách, thì thầm: “Ninh đồng vạn tử toái ỷ dực, bất nhẫn vân gian lưỡng phân trương.”

Tiết Lăng Phong thấy quả nhiên là hắn biết chữ, liền hỏi tiếp: “Ngươi biết lời này là có ý gì không?”

Song Phi trầm mặc một hồi, đáp: “Thà chết cũng không nguyện chia lìa.”

“Ngươi hiểu? Nếu ngươi hiểu những lời này, ngươi có biết là nó nói tới loại tình cảm gì hay không?”

Lúc này đây, ảnh vệ của y trầm mặc thật lâu, cuối cùng tới lúc mở miệng, còn nhìn y một cái rất nhẹ rất chậm: “Có lẽ tựa như giữa ngài và phu nhân của ngài.”

Tiết Lăng Phong ngây ngẩn cả người, ảnh vệ của y, hóa ra hắn so với trong tưởng tượng của y còn sâu sắc hơn rất nhiều. Hắn cũng không phải một công cụ không biết chữ, không có tình cảm, không có tư tưởng, nhận thức đối với thế giới.

Tiết Lăng Phong kéo ảnh vệ của y tới bên giường ngồi xuống: “Song Phi, vì sao ngươi lại hiểu? Ngươi biết thích một người là cảm giác gì sao?”

Ảnh vệ của y cúi đầu ngồi, một lát sau, bên môi có chút ý cười lướt qua, “Chủ nhân, vào thời gian ta còn chưa tới Thiên Ảnh môn làm ảnh vệ, giữa ta và một người, cũng là như vậy. Hoặc là nói, ta tưởng rằng giữa chúng ta lúc đó là như vậy.”

.

‘Bạch đầu ngâm’ là bài thơ của Lý Bạch xuất phát từ câu chuyện giữa Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân cùng bức thư ‘Bạch đầu ngâm’ của Trác Văn Quân. Hai câu thơ Song Phi đọc dịch nghĩa là ‘Thà rằng cánh chim tan nát mà được cùng nhau chết, chứ không muốn sống giữa trời mây mà phải chia lìa’

Thảm khảo thêm google và bản dịch thơ của một số tác giả để biết thêm về chi tiết câu chuyện.