Dạ Thuật

Chương 53




CHƯƠNG 53

Ngự Dược đường, không phải là nơi ai cũng có thể tùy tiện vào.

Song Phi tới vài lần, lần nào cũng bị thủ vệ ở cửa ngăn lại, hắn chỉ có thể thấy rất nhiều thị nữ mang theo đủ loại hòm thuốc vào vào ra ra, vẻ mặt vội vã.

Không ai chịu nói cho hắn biết rốt cuộc Tiết Lăng Phong bị hành hình thế nào, hiện tại ra sao rồi.

Hắn liền an tĩnh ngồi xuống, ngồi ở trên thềm đá trước cửa Ngự Dược đường mà đợi, đến khi mặt trời chậm rãi chìm về phía tây, hoàng hôn chụp xuống bầu trời, tựa như nhiều năm qua, hắn ở ngoài cửa sổ của một nam nhân chờ đợi qua từng đêm vắng vẻ.

Đêm dần sâu, trời nổi gió mát. Thu trùng (trùng=sâu) kêu râm ran trong một trận gió lạnh không biết từ đâu thổi tới, trở nên gián đoạn, lúc kêu lúc nghỉ.

Một vầng lãnh nguyệt cô độc treo nơi chân trời.

Thủ vệ trông cửa đã thay ca ba lần, Song Phi vẫn ngồi không nhúc nhích ở chỗ ban đầu.

Cho đến khi hắn thấy nhị hộ pháp Dư Phàm từ trong Ngự Dược đường đi ra.

“Chủ nhân ta thế nào rồi?”

Dư Phàm vừa ra khỏi Ngự Dược đường, nam nhân này liền tới đón đầu chặn lối của hắn. Lần này Dư Phàm nhìn Song Phi chăm chú, hắn thật muốn nhìn ra một cái gì đó, nam nhân này ngoại trừ đẹp, còn có chỗ nào có thể khiến Tiết Lăng Phong đến mạng cũng không cần.

Nhưng hắn nhìn không ra, hắn không biết ràng buộc giữa họ, trong mắt hắn, Song Phi mãi chỉ là một nam nhân có vẻ ngoài xinh đẹp mà thôi.

“Hắn không được tốt lắm.”

Dư Phàm đi vòng qua Song Phi, tiếp tục con đường của mình.

“Ta có thể vào thăm hắn hay không, hộ pháp đại nhân?”

Người phía sau lại đuổi theo, Dư Phàm nhìn ra sự sầu lo thật sâu trong đôi mắt người này.

“Trang chủ nói, hắn không muốn thấy ngươi!”

Nghe Dư Phàm nói vậy, Song Phi không đuổi theo nữa. Dư Phàm đi xa thật là xa, lại quay đầu nhìn Song Phi một chút, hắn cho rằng nhất định nam nhân này sẽ đi, không ngờ người đó chỉ tới bên thang lầu yên lặng ngồi xuống, ôm đầu gối lẳng lặng chờ trong gió lạnh.

Sáng hôm sau, lúc Dư Phàm trở lại Ngự Dược đường, lại thấy nam nhân kia vẫn ngồi chỗ cũ, nhìn người ra kẻ vào Ngự Dược đường, hỏi thăm từng người có khả năng biết tin tức về tình huống của Tiết Lăng Phong.

Song Phi thấy Dư Phàm đi tới, liền đi qua quỳ xuống, hành lễ với hắn, “Dư đại nhân, xin lỗi, hôm qua ta quá mạo phạm rồi.”

Dư Phàm thấy hắn quỳ, liền lắc đầu, bảo hắn đứng dậy, nói với hắn rằng: “Ngươi không cần quỳ nữa, Hoắc hộ pháp đã nói, ngươi không còn là ảnh vệ nữa.”

Thấy nam nhân nọ mở to hai mắt, Dư Phàm liền bổ sung: “Ngươi cũng không cần phải gọi trang chủ là chủ nhân nữa, ngươi sau này xưng hộ hắn là trang chủ giống như chúng ta đi.”

Nói xong, Dư Phàm cũng không nhìn ra Song Phi biểu hiện ra vẻ vui mừng hay kích động gì cả, nam nhân này chỉ trầm mặc đứng yên thật lâu, sau đó thấp giọng nói: “Dạ.”

Nhìn bóng dáng Dư Phàm đi vào Ngự Dược đường, Song Phi lại trở lại thềm đá ngồi xuống, xoay người lại. Hắn không còn là ảnh vệ nữa, không còn là cái bóng thấp hèn, bị người ta khinh thường nữa, nhưng vì sao hắn không có cảm giác mừng như điên? Vì sao hắn không thấy vui sướng vì đã tự do? Vì sao nhiều chuyện như vậy, đều biến thành không giống như hắn tưởng?

Vì sao, hắn trái lại nghĩ, hắn và Tiết Lăng Phong càng lúc càng xa cách? Đã lâu như vậy, số phận họ rốt cuộc tới thời khắc không thể không chia biệt rồi sao?

Lúc Song Phi cúi đầu, có một nữ hài tử vừa khóc vừa chạy lên đầu thềm đá, hướng vào trong Ngự Dược đường, lúc nàng đi qua bên cạnh Song Phi, nhìn hắn một cái, trên mặt đầy nước mắt, thấy hắn ngồi đó có vẻ có chút giật mình, nhưng không dừng lại mà chạy thẳng vào.

Song Phi nhận ra nàng là Mộ Dung Ly, toàn bộ Bàn Long sơn trang đều biết nàng là nữ hài tử mà Tiết Lăng Phong thích nhất. Lúc nàng vào dược đường, bảo vệ cửa thấy nàng liền không hề ngăn càn.

Qua khoảng chừng nửa nén nhang, Mộ Dung Ly đi ra mắt đỏ hồng, lúc nàng đi tới đầu thềm đá, Song Phi cất tiếng gọi nàng lại.

“Mộ Dung tiểu thư, trang chủ thế nào rồi?”

Mộ Dung Ly ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cúi đầu, “Ta không biết, Dư Phàm đại nhân không cho ta vào gặp Lăng Phong ca ca. Ta chỉ từ xa xa thấy rất nhiều người đứng bên giường Lăng Phong ca ca, đang băng bó cho huynh ấy, ta không biết vì sao.”

Nói xong nàng lại ngẩng đầu, khóc nhìn Song Phi: “Ta nghe mọi người trong trang nói Lăng Phong ca ca bị thương rất nặng, vì sao lại như vậy? Sáng sớm hôm qua lúc ta thấy huynh ấy về phòng vẫn còn khỏe mạnh.”

Song Phi nghe nàng nói xong, không đáp lời, lại ngồi xuống thềm đá, mặc kệ phải đợi bao lâu Tiết Lăng Phong mới có thể bằng lòng gặp hắn, hắn vẫn sẽ chờ ở chỗ này. Nếu như Tiết Lăng Phong vẫn không gặp hắn, hắn sẽ chờ tới ngày y từ Ngự Dược đường đi ra.

Tối ngày thứ ba, Dư Phàm đang trông nom bên giường Tiết Lăng Phong.

Nam nhân trên giường nhắm chặt hai mắt, trên đầu phủ một lớp mồ hôi mỏng, hô hấp nặng nhọc.

Dư Phàm biết y đang khó chịu, liền tới gần ghé vào lỗ tai y thấp giọng hỏi: “Trang chủ, ngài có muốn uống nước không?”

Tiết Lăng Phong không mở miệng, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Dư Phàm liền rầu rĩ ngồi sang một bên, để Tiết Lăng Phong tiếp tục nghỉ ngơi. Chỉ vừa tới gần, hắn cũng đã cảm giác được thân thể Tiết Lăng Phong nóng dị thường. Các lão y nhân ở Ngự Dược đường đều chưa từng thấy qua thủ đoạn xảo quyệt như vậy trong Thiên Ảnh môn, họ tốn rất nhiều công sức, mới có thể lấy châm ra khỏi thân thể Tiết lăng Phong, nhưng lại không có cách nào làm cho y giảm sốt.

Họ đều kiến nghị tìm Âu Dương Ngọc đến khám, thế nhưng lam hương duy nhất trong trang có thể tìm người đó đã không còn. Dư Phàm biết, Tiết Lăng Phong cũng tất nhiên biết cây hương  đó đi đâu rồi, nhưng Dư Phàm không hiểu, vì sao người này dù thống khổ thế nào, đến một câu trách cứ cũng không nói ra.

Bỗng nhiên, nam nhân trên giường mở mắt, nhìn Nhị hộ pháp ngồi bên cạnh một chút, khàn giọng hỏi: “Hắn còn ở ngoài sao?”

Dư Phàm gật đầu, “Vẫn ở.”

Tiết Lăng Phong trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc nói rằng : “Để hắn vào.”

Lúc Dư Phàm từ Ngự Dược đường đi ra, hàn khí buổi tối khiến hắn run rẩy một chút, ánh mắt hắn trực tiếp hướng tới vị trí kia, không ngoài dự đoán nam nhân vẫn đang chờ ở nơi đó.

Nếu Tiết Lăng Phong không nói gì với hắn, vậy mình dù có ý kiến to lớn thế nào cũng không thể đi chỉ trích hắn, vì vậy Dư Phàm bước đến có chút không tình nguyện.

Song Phi thấy Dư Phàm tới, lập tức đứng lên, còn không chờ đối phương mở miệng đã giành nói trước: “Trang chủ bằng lòng gặp ta rồi sao?”

Dư Phàm liếc hắn một cái vẻ không tình nguyện, “Đúng vậy.”

“Cảm tạ!”

Dư Phàm còn chưa có phản ứng gì, người trước mặt đã vội vã chạy vào trong Ngự Dược đường. Hắn nhìn bóng lưng gấp gáp của người nọ một chút, liền không quay lại Ngự Dược đường nữa, xoay người đi về hướng ngược lại.

Trong căn phòng gỗ nho nhỏ, tản ra hương thơm nhàn nhạt, giá cắm nến cao cao đứng ở bốn góc phòng, vẫn đang thiêu đốt một cách u tĩnh.

Tiết Lăng Phong tựa ở trên giường, nhìn người vừa vào, người nọ không nói câu gì, chỉ quỳ bên giường y.

Cuối cùng Tiết Lăng Phong mở miệng trước, “Ngươi không ăn không uống ngồi ở ngoài, là để làm gì?”

Song Phi ngẩng đầu lên nhìn Tiết Lăng Phong một cái, lại cúi đầu, thấp giọng nói: “Chủ nhân, xin lỗi.”

Ánh mắt Tiết Lăng Phong rơi xuống trên người hắn một hồi, sau đó lại rời đi: “Không cần phải gọi chủ nhân nữa, Dư Phàm không nói với ngươi sao?”

Người quỳ trên mặt đất tựa hồ không biết nên đáp lại thế nào, mãi lâu sau mới trả lời: “Dư Phàm đại nhân có nói, là thuộc hạ quên mất.”

Trong thanh âm, có một phần thất lạc bị tận lực đè nén.

Có điều Tiết Lăng Phong không nghe ra. Y chỉ cần nhìn thấy người này, trong đầu sẽ hiện ra hình ảnh hắn cùng một chỗ với ảnh vệ kia, chỉ cần y vừa nghĩ tới đó, máu trong cơ thể sẽ bắt đầu đảo lộn.

“Ngươi tự do rồi, không phải là ngươi muốn điều này sao? Ngươi muốn đi đâu, muốn đi cùng ai cũng được.”

Sau khi Tiết Lăng Phong nói xong, không chờ được người dưới đất đáp lại, mà ập đến là một cơn đau đớn bén nhọn lan tràn theo hô hấp từ ***g ngực tới miệng vết thương, y bỏ tay vào trong chăn, túm chặt lấy khăn trải giường.

Song Phi vẫn không nói gì, nhưng sự thống khổ đó cũng nhanh chóng khiến Tiết Lăng Phong mất kiên nhẫn, thanh âm cũng bắt đầu trở nên bực bội: “Rốt cuộc ngươi muốn gặp ta là có chuyện gì?”

Sao trước đây y không cảm thấy nhỉ? Cái tật không chịu nói lời nào của người này dằn vặt người khác như thế?

Kỳ thực Song Phi bị hắn hỏi xong không biết nên trả lời thế nào. Hắn còn có thể có chuyện gì? Không phải là vì hắn muốn thấy y hay sao? Không phải là vì muốn có thể ở bên cạnh y chia sẻ nỗi đau sao?

Nhưng câu trả lời như vậy không có cách nào để nói ra một cách thoải mái, trước khi hắn chưa nghĩ ra biện pháp nói rõ chuyện của hắn và Quy Khư, hắn không có cách nào hảo hảo nói chuyện với Tiết Lăng Phong. Thế nhưng hắn lại không biết nên nói thế nào, bởi vì căn bản là Tiết Lăng Phong không chủ động hỏi, hắn không thể đoán ra y có nhìn thấy màn đó giữa hắn và Quy Khư hay không.

Lẽ nào Tiết Lăng Phong thấy toàn bộ rồi sao?

Tim Song Phi thắt lại, hắn bị Tiết Lăng Phong vứt bỏ, nỗi thống khổ như vậy hắn còn có thể chịu nổi; nếu như là bởi vì chính hắn, mà giữa hắn và Tiết Lăng Phong mất đi hy vọng, vậy hắn không có cách nào có thể chịu nổi.

“Ta không thể ở lại đây một lúc được sao?”

Người vẫn quỳ dưới đất, rốt cuộc dè dặt mở miệng.

Tiết Lăng Phong không thèm tốn thời gian với hắn nữa, thẳng thắn quay đầu vào trong, nhắm mắt lại.

Y cho rằng không thấy hắn, sẽ dễ chịu hơn một chút, không ngờ chỉ cần khí tức của người này tồn tại xung quanh y, y sẽ thấy đau đớn trùy tâm thứ cốt. (khoan vào tim, châm vào xương)

Muốn hắn cút đi, thế nhưng lời đã ra tới cửa miệng, lại biến thành “Ngươi đi gọi đại phu đến đây.”

Đại phu đứng ở bên giường, buộc tay Tiết Lăng Phong vào đầu giường, đề phòng lúc thay thuốc cho y sẽ bởi vì đau đớn mà động chạm vào vết thương.

“Trang chủ, loại thuốc giảm đau này không thể dùng nhiều, sẽ khiến miệng vết thương thối rữa.”

Tiết Lăng Phong ở trên giường không nói một câu, Song Phi quỳ gối một bên cũng không nói gì nữa. Hắn ngẩng đầu nhìn Tiết Lăng Phong, mặc dù vải trói tay là vải mềm, nhưng bởi vì bị trói liên tục, trên cổ tay vẫn xuất hiện từng vệt hồng.

Bản thân có lỗi với y, Song Phi nhìn vết thương màu đỏ sậm, bởi vì tầm mắt bị chắn, hắn không thể thấy rõ những thương tích khác của Tiết Lăng Phong.

Hắn nhớ người này luôn nói với hắn, cho y một chút tời gian nữa. Kỳ thực y vẫn luôn nỗ lực không ngừng, chính là mình từ bỏ trước.