Dạ Thuật

Chương 57




CHƯƠNG 57

Gác đêm, đó là canh giữ tại cửa nơi ở của Tiết Lăng Phong, bất kể bên trong lúc đó có người hay không, cũng không quản buổi tối lạnh thế nào.

Đứng canh quá nửa đêm, Tiết Lăng Phong mới mang theo Tiểu An cùng cười nói từ bên ngoài trở về.

Tiết Lăng Phong thấy Song Phi vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, liền đi qua hỏi thăm: “Có lạnh không?”

“Đương nhiên là lạnh rồi!” Tiểu An từ phía sau theo kịp, tủm tỉm cười mở cái bao trên lưng ra, bên trong đầy những thứ cậu cùng với Tiết Lăng Phong mua ở chợ đêm.

“Ăn chút gì đó ấm ấm đi.”

Y phục của Tiểu An dù là trong đêm đông lạnh lẽo cũng có vẻ rất diễm lệ, cậu lấy từ trong túi ra hai cái bánh bao đưa tới trước mặt Song Phi, “Đây là bánh bao trong cửa hàng Vi Ưng đó nha, ta xếp hàng lâu lắm mới mua được, còn đang nóng đó, ngươi ăn đi!”

Song Phi nhìn lướt qua, nhưng không nhận.

Thất tịch năm ngoái, Tiết Lăng Phong đưa hắn đi ăn bánh bao Vi Ưng, xếp hàng nửa canh giờ mới mua được.

Sự cảm động lúc đó, đến hôm nay ký ức vẫn còn mới mẻ, nhưng đã biến thành sự trào phúng của số phận.

“Sao không nhận hả?” Tiết Lăng Phong nhìn Song Phi, cầm lấy bánh bao trong tay Tiểu An, đưa cho thị vệ của y, “Cầm lấy.”

Song Phi không nói tiếng nào mà nhận lấy, trên mặt không có biểu cảm gì.

Tiết Lăng Phong bỗng cảm thấy khó chịu.

“Ăn, ngay bây giờ.” Mệnh lệnh lạnh như băng.

Nhưng cho đến khi hai cái bánh bao được ăn xong, Tiết Lăng Phong cũng không thấy vẻ mặt thị vệ của y có thay đổi gì.

“Ăn ngon không?” Tiểu An thấy Song Phi đờ đẫn ăn hết hai cái bánh bao, vẫn cười cười nhìn hắn.

Tiết Lăng Phong thấy hai mắt Song Phi vẫn nhìn vào rừng cây yên tĩnh, thậm chí cũng không liếc nhìn hai người họ.

“Đang hỏi ngươi đó, ngươi câm rồi à?”

Y không thể nhìn cái vẻ mặt đạm mạc của hắn, khiến y nổi lên một luồng lửa giận vô danh.

“Chưa đủ à? Vậy ăn thêm cái nữa là được, vừa vặn ta mua ba cái về.”

Tiểu An lại đưa một cái bánh bao nữa ra, nụ cười trên mặt cậu không suy chuyển, thế nhưng hàm ý bên trong đã thay đổi.

Thấy Song Phi lại không nhận, cậu liền kéo kéo y phục của Tiết Lăng Phong, “Trang chủ, thị vệ của ngài chê tay ta bẩn à?”

Tiết Lăng Phong xoa xoa đầu nam hài, nhìn thẳng vào ảnh vệ của y, “Có phải là ngươi lại muốn tới Hình đường không hả?”

Rốt cuộc Song Phi cũng mở miệng, “Ta không muốn ăn nữa.”

Bức được người ta lên tiếng, Tiết Lăng Phong thấy ngọn lửa trong lòng được giải tỏa hơn phân nửa. Y mang theo người cùng về phòng, trở tay cài cửa lại.

Bên trong nhanh chóng truyền ra âm thanh vui cười đùa giỡn, rồi nến bị tắt đi, ngay sau đó là tiếng thở dốc cuồng loạn của Tiết Lăng Phong và tiếng rên rỉ vong tình của nam hài.

Trong đêm đông hàn lãnh, chúng truyền tới một cách rõ ràng, đến lỗ tai một người đang đứng ở cửa.

Tới sau nửa đêm, thanh âm trong phòng dần an tĩnh xuống, một lát sau, cửa phòng bị mở, Tiểu An mặc hồng bào đi ra, trên mặt còn mang theo màu đỏ ửng sau khi tình cảm mãnh liệt rút đi.

Cậu nhìn lướt qua Song Phi, nam nhân kia vẫn đứng hờ hững nơi đó, như thể chưa từng động đậy.

Cậu biết, đó chính là nam nhân mọi người trong trang đồn đãi, từng là người Tiết Lăng Phong sủng ái nhất. Nhưng cậu chỉ biết, còn không thể nói là “đã từng”, nếu như đã không có hứng thú nữa, thì thẳng thắn không để ý nữa, nhưng Tiết Lăng Phong vẫn đang thường thường đi trêu chọc hắn, kích thích hắn, như là tiết hận.

Ban đêm rất lạnh, Tiểu An nắm chặt áo bông trên người, bỏ đi rất nhanh.

Song Phi hơi ngẩng đầu lên, ánh trăng xa vời sắp hạ xuống. Ban đêm mới là an toàn nhất, như vậy sẽ không có ai nhìn thấy lệ hắn từng rơi.

.

Mùa đông luôn rất dài rất dài, cái ***g băng tuyết như không nhìn thấy tận cùng.

Nhưng mỗi ngày Vương Tam đều ở vườn sau chăm chút hoa cỏ, chỉ là Song Phi không nhìn thấy nữa. Có lúc Vương Tam cũng sẽ nhớ tới nam nhân trầm mặc ít lời kia, nghe nói giờ hắn làm thị vệ, ông thấy cũng không tệ, dù sao cũng tốt hơn nằm dưới thân người khác.

Cảm tình của của Tiểu An đối với tuyết lại biến chuyển thành chán ghét, cậu đến từ nơi rất ấm áp, ở đây khiến cậu thấy lạnh không chịu nổi.

“Trang chủ, ta không quen ở chỗ này.”

Tiểu An ôm eo Tiết Lăng Phong, nam nhân này vừa ở trên người cậu phát tiết xong.

“Sao lại không quen?”

Tiết Lăng Phong trở mình, thỏa mãn nằm xuống, đêm nay y không hăng hái lắm, chỉ tới một lần.

“Ở đây quá lạnh, hơn nữa ngài bận rộn như vậy, rất ít có thời gian theo ta, ta thấy tịch mịch lắm. Vương Tam ta cũng không thích, lão già quá rồi, ta nói chuyện với lão thậm chí lão còn chẳng nghe rõ lắm, lúc giúp ta tắm, ta cũng luôn thấy là lạ. Ta muốn đổi người khác tới, có được không?”

“Ngươi muốn đổi ai tới?” Tiết Lăng Phong thuận miệng hỏi một câu, con mắt chưa từng mở ra.

Tiểu An nhìn y một hồi, phóng thấp giọng: “Ta muốn đổi Song Phi, được không?”

Tiết Lăng Phong bỗng mở mắt, nhìn cậu. Tiểu An lập tức bị hù không nhẹ, kỳ thực cậu chỉ muốn thử một chút, không ngờ Tiết Lăng Phong ngược lại còn cười: “Được, ngươi thích là tốt rồi.”

Nghe Tiết Lăng Phong nói xong, Tiểu An lập tức mặt mày rạng rỡ, Tiết Lăng Phong biết thị vệ của y lúc này hẳn là đang ở ngoài cửa gác đêm, liền gọi: “Song Phi, tiến đến.”

Ngoài cửa nửa ngày không truyền đến phản ứng.

“Song Phi!”

Tiết Lăng Phong lại gọi một tiếng, ngoài cửa vẫn không ai đáp.

Tiết Lăng Phong thấy kỳ quái, liền mặc y phục mở cửa ra xem, nhất thời liền nổi giận không nhẹ, ngoài cửa nào đâu còn bóng dáng thị vệ của y!

.

Đêm nay vẫn lạnh như trước, tuyết ngừng rồi, nhưng vẫn phủ dày trên mặt đất, từng bước chân của Song Phi in trên nền tuyết, để lại dấu vết thật sâu.

Hắn quay đầu lại, nơi ở của Tiết Lăng Phong vẫn sáng như trước, chỉ là hắn không cần nghe tiếng rên rỉ khiến kẻ khác đau đớn nữa.

Hắn lại quay đầu, dứt khoát đi sâu vào trong rừng, giờ này khắc này, dù hắn chẳng thể cầm giữ được điều gì nữa, cũng không nguyện để đối phương tàn nhẫn nhắc nhở hắn rằng, hắn chẳng còn gì, hắn chẳng là gì.

Kỳ thực, từ ngày trở thành ảnh vệ, hắn đã không còn là nương tử của Tiết Lăng Phong, bao sự xoay vần tới giờ, ngoại trừ tâm của mình ra, không còn gì là chưa thay đổi cả.

Ngồi lên tảng đá phủ rêu trong đêm tuyết rất lạnh lẽo, nhưng Song Phi chỉ tìm được một nơi như thế có thể nghỉ chân, hắn gỡ kiếm bên hông cắm vào tuyết, ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu lẳng lặng nhìn bầu trời đen kịt.

Không biết từ khi nào, hắn đã thành thói quen ngưỡng vọng trời đêm, bầu trời mênh mang sâu thẳm ẩn chứa cô độc và tịch mịch vô biên vô hạn, cũng như tâm tình của hắn lúc này, trong trời đất rộng lớn, chung quy hắn vẫn cô độc sao?

Hắn vốn tưởng Tiết Lăng Phong liều mình thụ hình thay hắn thì sẽ cho hắn một cơ hội nữa, bắt đầu lại từ đầu, thế nhưng thẳng đến khi nam hài kia xuất hiện, Song Phi mới ý thức được, có lẽ căn bản không có cái cơ hội được bắt đầu lại lần nữa với Tiết lăng Phong. Một phiến lá bị gió thổi rơi xuống, Song Phi mở lòng bàn tay tiếp được, chiếc lá phiêu linh, nhưng vẫn còn mình thương hại nó, còn bản thân thì sao?

(phiêu linh = rơi chầm chậm, cũng để tả sự lênh đênh, trôi dạt)

Hắn có thể bỏ đi, thực sự đã tới lúc hắn nên ra đi rồi. Đầu tháng ba là sinh nhật Tiết Lăng Phong, cũng là ngày mà mười năm trước hắn vạn dặm đi tới Bàn Long sơn trang, một đoạn tình cảm này, bắt đầu ở đó cũng kết thúc tại đó.

Sắc trời đã hơi hửng sáng, Song Phi nghĩ thầm Tiết Lăng Phong và Tiểu An hẳn là đã xong việc rồi, mình cũng nên trở về canh giữ trước cửa của họ, dù sao, hiện tại hắn cũng là một thị vệ.

Song Phi chưa đi được mấy bước, chợt nghe thấy phía trước truyền đến từng đợt tiếng chân gấp gáp, thậm chí, hắn còn nghe được giọng Tiết Lăng Phong.

“Lục soát cho ta! Đừng để hắn chạy!”

Tiết Lăng Phong khoác lông cừu nặng nề đứng trên tuyết, Tiểu An thì như một ngọn lửa dựa sát vào lòng y. Cậu cúi đầu buông mắt, thần sắc không hề thoải mái, cậu nhìn ra được Tiết Lăng Phong vẫn rất quan tâm tên ảnh vệ từng làm nam sủng của y đó, nếu không sao lại hưng sư động chúng tìm kiếm hắn trong đêm.

“Trang chủ, ta ở đây.”

Song Phi tiến lên, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, quỳ gối trước mặt Tiết Lăng Phong. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trầm mặc không nói gì, họ biết quan hệ giữa Tiết Lăng Phong và nam nhân này không phải chuyện đùa, vậy nên hiện tại chỉ có thể chờ chỉ thị của Tiết Lăng Phong.

“Ngươi ở chỗ này làm gì?!”

Tiết Lăng Phong ôm Tiểu An đi tới trước mặt Song Phi, tuyết đọng dưới chân bị y giẫm thành những hố sâu.

“Xin lỗi, thuộc hạ tự tiện rời cương vị, thỉnh trang chủ thứ tội.”

Thanh âm bình tĩnh, vừa không có sự sợ hãi lại không có chút áy náy trong lời nói, Song Phi bỗng nhiên ngẩng đầu, lẳng lặng ngóng nhìn Tiết Lăng Phong.

Tiết Lăng Phong sa sầm mặt nhìn hắn, một câu cũng không nói, còn Tiểu An ở trong lòng y nũng nịu: “Trang chủ, ở đây lạnh ghê hà, nếu tìm được hắn rồi, chi bằng chúng ta quay về phòng đi thôi.”

“Ừm.” Tiết Lăng Phong quấn chặt áo lại cho Tiểu An, xoay người liền quay trở lại, sau khi đi vài bước, y mới quay đầu căn dặn bọn thị vệ đi theo, “Người này tự tiện rời cương vị, mang hắn về treo trên cây trước cửa phòng ta răn đe, trời sáng mới thả ra.”

Tiết Lăng Phong về tới phòng, hết cả buồn ngủ, còn Tiểu An thì mệt cực kỳ, lập tức nằm xuống ngủ cạnh y.

Bởi y đã phân phó, nên Song Phi nhanh chóng bị người dẫn về, Tiết Lăng Phong ngồi trên giường hơi xoay đầu nhìn bóng những người đó ngoài cửa sổ, y nghe thấy ngoài cửa có người nhẹ giọng lăng nhục, thậm chí có cả tiếng đá, đại khái mọi người đang oán giận chỉ vì mình Song Phi mà nửa đêm còn phải điều động nhân lực.

Song Phi vẫn trầm mặc như mọi khi, Tiết Lăng Phong không nghe thấy một nửa âm thanh của hắn, một lúc sau, y mới thấy có bóng người bị chậm rãi treo lên, thân thể thon dài đem chiếc bóng vừa vặn chiếu vào trên giấy cửa sổ. Tiếp đó thị vệ ngoài phòng cũng tản đi, lưu lại mình Song Phi bị treo trong sân.

Hắn đã làm sai, mình chỉ theo phép mà phạt hắn. Tiết Lăng Phong tự nhủ như thế, y nhìn cái bóng hầu như không hề có động tĩnh hay âm thanh kia lần cuối cùng, xoay người chui vào chăn.

Trời rất nhanh sáng, Tiết Lăng Phong cũng tỉnh sớm, hình như y có tâm sự, sáng sớm đã mặc y vật vào rồi ra cửa.

Song Phi đã được thả ra, chỉ là không biết bị mang đi nơi nào, có lẽ là xuống phía dưới nghỉ ngơi rồi. Tiết Lăng Phong thở dài một hơi, trong lòng lẫn lộn rối bời.

“Người đâu, gọi Song Phi tới đây.” Tiết Lăng Phong kêu một thị vệ đến, bảo hắn đi gọi Song Phi.

Song Phi bị treo hơn nửa đêm, đang dùng nước nóng ngâm cổ tay đau đớn của mình, vẻ mặt hắn chán nản nhìn trong bồn nước dần dần có một vệt máu nhộn nhạo, cười cười xem thường, nếu như đã phiền chán mình như thế, lúc trước Tiết Lăng Phong hà tất phải thụ hình thay mình nhỉ?

Giữa lúc hắn đang miên man suy nghĩ, có một thị vệ đi vào, đối phương nói với hắn, Tiết Lăng Phong muốn gặp hắn.

“Thuộc hạ bái kiến trang chủ.”

Song phi còn chưa khôi phục hoàn toàn huyết sắc, vẻ mặt tiều tụy mà quỳ gối trước mặt Tiết Lăng Phong, hắn không biết có phải sự nghiêm phạt tối qua còn chưa kết thúc hay không, nên sáng sớm nay sẽ tiếp tục.

“Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần làm thị vệ nữa.” Tiết Lăng Phong nói băng lãnh, “Tiểu An cần một người hầu mới, đó là ngươi, sau này ngươi sẽ phụ trách hầu hạ Tiểu An, đừng có làm hắn không vui.”

Song Phi ngớ người, một lát vẫn không hé răng, Tiết Lăng Phong từ trên cao nhìn xuống hắn, rốt cuộc không nhịn được khẽ quát: “Lời ta nói, ngươi không nghe thấy sao?”

“Đã nghe thấy, thuộc hạ tuân mệnh. Giờ thuộc hạ đi giao nhận đồ đạc.”

Song Phi nhanh chóng đứng lên, sau đó lui ra ngoài, Tiết Lăng Phong thấy thần sắc hắn bình tĩnh, bỗng nhiên nhớ tới, ngay từ đầu ảnh vệ của y bất kể là vui vẻ hay thống khổ vĩnh viễn đều giấu ở sau mặt nạ, còn bây giờ, có phải đối phương đã đeo một chiếc mặt nạ khác rồi không.