Dạ Thuật

Chương 58




CHƯƠNG 58

Khi Dư Phàm thấy thủ hạ đưa Song Phi tới trả lại y vật và bội kiếm, mới biết được Tiết Lăng Phong để hắn đi làm người hầu cho Tiểu An.

Nam nhân đó lúc giao ra tất cả đồ vật của thị vệ, vẫn bình tĩnh như trước. Hắn yên lặng đưa y phục đã gấp gọn, chỉnh trang yêu bài và bội kiếm, cứ như cơ hội mà hắn chịu bao nhiêu thống khổ để cầu tới chẳng có bất cứ giá trị gì.

Có lẽ Tiết Lăng Phong thực sự không còn tình ý gì với hắn nữa, trong lòng Dư Phàm nghĩ vậy. Hắn đi tới trước mặt Song Phi, đến gần mới phát hiện ra, trong ánh mắt nam nhân này kỳ thực cất giấu sự đau xót khắc cốt ghi tâm.

“Song Phi, ta vẫn nói câu kia, bất cứ khi nào ngươi muốn đi đều có thể đi, thế nhưng đi rồi thì không cần trở về, không cần gặp lại nữa.”

Tuy rằng tất cả những dấu hiệu của Tiết Lăng Phong bây giờ cho thấy y đã di tình biệt luyến (đi yêu người khác rồi =.=), có điều Dư Phàm vẫn muốn bảo đạm vạn vô nhất thất.

Song Phi ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Dư Phàm, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Vương Tam đang ở trong sân chăm chút hoa cỏ, thì thấy người hầu của Bàn Long sơn trang đưa một người tới hậu viện. Ông tập trung tinh thần nhìn kỹ, hóa ra là Song Phi bấy lâu không gặp.

Họ không dừng lại để ý tới lão đầu, mang theo người vội vã đi tới gian phòng trước đây.

“Song Phi! Song Phi!”

Có lẽ Vương Tam rất kích động, còn chưa kịp khắc chế bản thân đã gọi người ta, ở cái tuổi của ông, có thể chạm mặt một ‘người quen’ đã không dễ dàng rồi.

Vương Tam thấy đối phương lạnh nhạt nhìn lướt qua phía bên này, nhưng giống như trước kia, biểu thị là hắn nghe thấy, có điều cũng không trả lời.

Trong lòng Vương Tam vui vẻ, đối tượng mà ông thích cùng nói chuyện phiếm lại trở về, tuy rằng mình nói cả đống cũng không được nửa câu đáp lại, thế nhưng người nọ có một thói quen tốt mà ông rất thích, đó chính là khi người khác nói chuyện với hắn, hắn sẽ chăm chú lắng nghe.

Kỳ thực bản thân từng tuổi này, chẳng qua chỉ muốn có người nghe ông lải nhải, dù sao ông nghe người khác nói cũng sắp nghe không rõ nữa rồi.

Lúc Song Phi bị đưa vào trong phòng, Tiểu An đang buồn chán ngồi trên giường, bên ngoài băng thiên tuyết địa, đứng lên mặc y phục thôi cũng cần dũng khí.

“Các ngươi lui hết ra đi.”

Tiểu An thấy Song Phi vào, lập tức cười vẫy lui những hạ nhân khác.

Song Phi đứng trong phòng, cách bài biện của căn phòng chưa từng thay đổi, chỉ có thêm ít hoa cỏ. Tiểu An chăm chú nhìn hắn một hồi, sau đó cười nói: “Song Phi, trông ngươi thật là đẹp, thảo nào trước đây trang chủ thích ngươi như vậy. Kỳ thực ta cũng rất thích ngươi a, nhưng hình như ngươi rất ghét ta, vì sao vậy?” (Còn phải hỏi ah??!)

Thấy Song Phi không trả lời, Tiểu An lại tự cười nói: “Có phải là ngươi khinh thường ta hay không? Hà tất? Chúng ta đều là người như nhau. Ta đoán trước đây ngươi cũng được trang chủ mua về giống như ta đúng không? Bởi vì chỉ có người như chúng ta, mới có tên không họ, để khỏi bôi bẩn mặt mũi tổ tông nhà ai cả.”

. . .

“Thế nhưng trang chủ chẳng kể cho ta chuyện của các ngươi trước kia gì cả, Song Phi, chi bằng ngươi nói cho ta nghe đi.”

Tiểu An nói một mình nửa buổi, lại đợi một hồi lâu, cũng không thấy nam nhân trong phòng đáp gì lại, thậm chí đến dấu hiệu chuẩn bị trả lời cũng không có.

“Ngươi đúng là không thích nói chuyện, y như họ kể. Quên đi, ta muốn đi tắm.”

Tiểu An đạp chăn ra, từ trên giường ngồi dậy, vươn hai cánh tay trắng trẻo, nhìn chằm chằm Song Phi chờ đợi.

Song Phi nhìn cậu một cái, bước tới ôm cậu lên, đi qua một đoạn tuyết ngắn, đến ôn tuyền nhỏ sau phòng, thả người vào trong đó.

Được ngâm vào nước nóng, Tiểu An mới thở nhẹ ra, nơi này thực sự lạnh không chịu nổi, cậu quay đầu lại nhìn nam nhân bên bờ vẫn không nhúc nhích, bỗng nhiên xoay người ôm lấy cổ hắn.

“Lạnh chết mất, ngươi mau xuống đây, giúp ta chà lưng!”

Thân thể ướt sũng của Tiểu An bám vào Song Phi, nhanh chóng làm y phục đối phương bị ẩm ướt.

“Buông tay.”

Cuối cùng Tiểu An cũng nghe thấy nam nhân này mở miệng.

“Ta không buông! Ta muốn chà lưng!!!”

Tiểu An càng thêm sống chết ôm chặt lấy cổ đối phương không buông, toàn bộ thân thể đều cố sức áp sát vào.

Song Phi nhìn thiếu niên ôm chặt lấy hắn, bỗng nhiên dưới tay dùng sức.

“A a!!! A —— đau, đau…”

Tiểu An hét rầm lên, chút khí lực cỏn con của cậu sao có thể là đối thủ của một nam nhân, hai tay nhanh chóng bị bóp tới đau đớn, tiếp đó cả người bị kéo thẳng xuống, ném vào trong nước.

Thiếu niên ngửa mặt chìm vào trong nước, uống phải mấy ngụm nước, may là cái ao không sâu, cậu sờ soạng ho vài cái, rốt cuộc miễn cưỡng bò được từ dưới nước lên.

Không đợi cậu mở miệng khóc, đã thấy Tiết Lăng Phong đứng ở bên bờ, y không nhìn cậu, mà là đẩy ngã nam nhân kia lên một thân cây.

“Trang —— “

Tiểu An vừa định gọi, đã thấy Tiết Lăng Phong giáng một cái tát xuống Song Phi, lực đạo không nhẹ, nhãn thần cũng hung ác độc địa, so với trang chủ ăn nói dịu dàng mà ngày thường cậu thấy cứ như là hai người, khiến cậu sửng sốt.

Cậu còn chưa có sửng sốt xong, đối phương đã giáng xuống cái tát thứ hai.

“Nghe nói ngươi còn muốn chạy? Hửm?”

Tiết Lăng Phong nhìn chằm chằm Song Phi, trên mặt lộ ra tiếu ý lạnh lùng.

“Ta không có…”

Hắn còn chưa dứt lời, lại một cái bạt tai đánh tới.

“Nói dối, ngươi ngoại trừ nói dối thì còn có thể làm gì? Hả?” Nụ cười của Tiết Lăng Phong lạnh thêm, cuối cùng thu liễm lại bên môi, “Ta sớm đã nói với ngươi, còn muốn chạy? Ngươi đừng mơ! Ngươi không nhớ rõ nữa à?”

“Thuộc hạ nhớ rõ.”

Vài giọt máu rơi xuống tuyết, Song Phi mới biết được đã bị đánh chảy máu, bởi vì toàn bộ miệng hắn đã tê dại rồi, một chút vị đạo cũng không cảm giác được. Khi Tiết Lăng Phong đánh hắn, tới giờ chưa từng lưu tình.

“Vậy thì tốt.” Ánh mắt Tiết Lăng Phong lạnh lùng, nhìn Song Phi giơ tay lau vết máu bên khóe miệng, bỗng nhiên cười băng lãnh.

‘Chát!’, lại một cái tát khác, uổng công lau đi giọt máu vừa rồi. Song Phi dứt khoát đứng yên, để y đánh cho đã tay. Nhưng Tiết Lăng Phong lại không đánh nữa, cười lạnh nói: “Này là đánh thay Tiểu An, vừa rồi ngươi làm gì? Nếu ngươi không muốn làm người hầu, thì cứ thành thật nói cho ta biết, đừng có ở đây bằng mặt mà không bằng lòng!”

Y lại tiến tới gần hắn hơn một chút, đến bên cạnh cổ hắn, như là muốn hôn hắn, nhưng chỉ là tiếp tục nói rằng: “Ngươi đừng có trở nên giống những người khác, ta không thích.”

Song Phi mím môi không hé răng, thực ra hắn không thể chịu đựng sự đụng chạm của người lạ, thói quen huấn luyện mười năm đã không bị hắn khống chế, mà là tùy thời tùy chỗ tự động sản sinh phản xạ, dù là Tiết Lăng Phong đánh chết hắn, lần sau hắn vẫn sẽ túm người xuống ném vào trong nước.

Tiểu An đứng trong nước, vẫn còn ngớ người, thấy Tiết Lăng Phong đi về phía mình, cậu bắt đầu không khỏi sợ hãi, thỏ tử hổ bi, vừa rồi cậu tận mắt thấy số phận của một nam nhân thất sủng. Tuy rằng cách khá xa, không nghe rõ họ nói gì, thế nhưng tư thế như vậy, khiến người ngoài như cậu cũng thấy sợ hãi trong lòng.

Một ngày kia, khó bảo toàn người bị đánh sẽ không phải là cậu.

“Tiểu An, tắm xong chưa? Có muốn ta ôm ngươi vào nhà không? Bên ngoài lạnh lắm nhỉ.”

Tiết Lăng Phong ngồi xổm xuống bên hồ, giờ ánh mắt đã ôn nhu, ngữ khí đã hòa ái.

“Trang chủ —— “

Niên thiếu nhu thuận mà khiếp đảm tựa sát tới, ngả vào lòng nam nhân, thấp giọng nói: “Song Phi khi dễ ta.”

“Ta biết, vừa rồi ta đã giáo huấn hắn rồi.” Tiết Lăng Phong xoa đầu Tiểu An, “Sau này hắn sẽ không dám nữa, có điều ngươi cũng không nên tùy tiện chạm vào hắn.”

“Ừm.”

Thiếu niên nhỏ giọng đáp ứng, ôm lấy cổ Tiết Lăng Phong. Cậu thấy nam nhân kia còn đứng dưới tàng cây, cúi đầu lau vết máu không ngừng chảy bên khóe miệng.

Tới bữa tối, đương nhiên là Tiết Lăng Phong cùng ăn với Tiểu An, Song Phi được cho phép về ăn. Hắn rót đầy chén cho hai người, đặt ấm trà trong tay lên bàn, thỉnh an Tiết Lăng Phong, sau đó lui ra ngoài phòng.

Hiện tại hắn ở một mình, cơm nước là tự làm, hắn thích làm đơn giản thôi, thích làm những thứ có thể không cần dùng đũa gắp.

Trên đường trở về, hắn chạm mặt Dư Phàm.

Dư Phàm phải tới hình đường, lĩnh mười lăm trượng, thủ hạ đang dìu hắn về phòng, hắn chỉ mặc một bộ áo lót trắng, y phục đã bị thấm máu loang lổ.

“Dư đại nhân.”

Song Phi thấy hắn như vậy, lấy làm kinh hãi.

Dư Phàm ngẩng đầu, thấy là Song Phi, liền sai thuộc hạ dìu hắn đi tới.

“Trang chủ biết chuyện ta nói với ngươi rồi.” Hắn đi thẳng vào vấn đề, “Ta cũng không biết là ai truyền những lời đó tới tai ngài.”

“Xin lỗi.” Song Phi chỉ có thể nói lời này.

Dư Phàm nhìn vết tích bị đánh trên mặt Song Phi, lắc đầu, “Lời nói của ta, vẫn còn giữ chắc. Nếu như ngươi quyết định xong, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi.”

Sau khi về phòng, cơm tối chỉ là hai đĩa rau đơn giản. Song Phi đang chuẩn bị ngồi xuống ăn thì bóng Mộ Dung Ly nhanh chóng chạy từ cửa vào.

Nàng  dễ dàng lấy được đũa bát từ trong chạn ra, sau đó lấy cho mình ít thức ăn, rồi chạy tới trước bàn cơm, thản nhiên ngồi xuống.

“Đúng là đồ ngươi làm ăn vẫn ngon hơn.”

Song Phi liếc nhìn nàng một cái. Từ sau khi chuyển tới đây, tiểu cô nương này thường xuyên chạy tới, nàng là một người hoạt bát hướng ngoại, không còn cái quy định ‘Cấm vào phòng Song Phi’ như khi còn ở hậu viện của Tiết Lăng Phong, nàng nhanh chóng trở nên thân quen với người nọ.

“Ta làm thêm cho ngươi ăn.”

Nếu không phải ăn một mình, thì cơm nước không thể tùy tiện như vậy.

Mộ Dung Ly lộ ra một nụ cười hoạt bát.

Lúc Song Phi đang làm cơm, nàng liền tới gần.

“Hôm nay ta lén thấy trang chủ lại đánh ngươi, sao vậy?”

Song Phi cúi đầu thái thức ăn, vẫn không ngừng, “Đương nhiên là bởi vì ta có lỗi.”

“Có phải là bởi vì tên Tiểu An kia không?”

Khi Mộ Dung Ly nhắc tới tên của thiếu niên kia, ngữ khí thường trở nên rất oán giận, tràn ngập sự đồng tình với ‘kẻ yếu’.

“Cũng không hẳn.” Song Phi bỏ thịt thái sợi vào nồi, Mộ Dung Ly nhanh chóng ngửi thấy mùi thơm ngon lành.

“Song Phi, một ngày nào đó Lăng Phong ca ca sẽ lại đối tốt với ngươi.” Nàng ngồi xuống cạnh hố chứa củi, tay chống cằm, “Thật đấy, huynh ấy sẽ như thế.”

Song Phi quay đầu nhìn nàng một cái, cười nhàn nhạt.

“Sau sinh nhật của Lăng Phong ca ca là ta phải đi rồi.” Ánh mắt Mộ Dung Ly rơi xuống ánh lửa đang cháy, “Ta sắp thành thân rồi, cũng không được gặp ngươi nữa, ngươi sẽ tới thăm ta chứ?”

“Sẽ không.” Song Phi tiếp tục nấu ăn, không quay đầu lại.

Mộ Dung Ly có chút thất vọng, nhưng không truy hỏi vì sao, bởi nàng biết nhiều khi nam nhân này sẽ không giải thích.

“Chàng sẽ đến, vào bữa tiệc chúc mừng sinh nhật Lăng Phong ca ca, ngươi sẽ đi nhìn giúp ta nhé! Ta đã thấy bức họa của chàng rồi, cũng được lắm, tuy rằng không đẹp như ngươi, nhưng Lăng Phong ca ca nói vẻ ngoài của nam nhân không quan trọng.”

Mộ Dung Ly kể về người đính hôn mình chưa gặp bao giờ, mặt hơi đỏ lên, có chú hưng phấn, “Ngươi đi nhìn một cái dùm ta, sau đó nói cho ta biết trông chàng có giống như trên bức họa không.”

“Ừm.” Song Phi khẽ lên tiếng.

Mộ Dung Ly cười xấu hổ. Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy mái tóc đen bóng phủ trên lưng Song Phi, lại bắt đầu không nhịn được muốn giơ tay ra nắm, thế nhưng rốt cuộc vẫn không làm, nàng hiểu hắn, biết hắn không thích bị người khác chạm vào.

Không biết sinh nhật nên tặng gì cho y, Song Phi thấy mình gần đây hay bất giác đờ ra, hắn muốn tặng gì đó cho y, làm cho y có thể nhớ kỹ mình.

Bởi vì sau đó, hắn sẽ ra đi, cả đời này họ cũng sẽ không gặp lại.

Hắn chỉ muốn làm cho y có thể nhớ kỹ mình hơn một chút, bởi vì hắn nghĩ mình đã giao phó cả đời vì y, y nên nhớ, yêu cầu này không quá đáng đâu nhỉ.

Chỉ thế thôi, hắn liền có thể tự nhủ mình không sống uổng cuộc đời này. Hắn ở lại trong trí nhớ của người khác, không giống những ảnh vệ kia, vô thanh vô tức, chết trong cô đơn.