Đa Tình Hoàn

Chương 1: Đa tình công tử không dư hận




Đệ tứ Thất Chủng Binh Khí truyền kỳ

---------------------------------------------------------------------------

Đêm, đêm đã khuya lắm.

Hai cái vòng lóng lánh màu bạc dưới ánh đèn.

Cát Đình Hương nhè nhẹ mân mê những cái ngấn trên vòng, khóe miệng lộ một nụ cười.

Lão đã là một người già nua, nhưng ngón tay vẫn còn linh hoạt và có sức mạnh như thuở thiếu thời, bất cứ gì lão muốn được, lão đều lấy được vào trong tay.

Lão muốn cặp vòng này đã bao nhiêu năm nay, hiện tại rốt cuộc cũng đã lấy được vào trong tay. Cái giá lão phải bỏ ra tuy rất lớn, nhưng thu hoạch lại đủ để bồi thường mọi thứ.

Bởi vì cặp vòng bằng bạc này vốn thuộc về Thịnh Thiên Bá.

Thịnh Thiên Bá một tay sáng lập ra Song Hoàn môn, oai chấn biên thùy phía Tây đã gần ba mươi năm nay!

Hiện tại Song Hoàn môn, cái bá nghiệp trong võ lâm đã thâm căn, cố đế, cơ hồ không ai lay động nổi, đã bị lão một tay xô nghiêng, chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi!

Cái giá lão đã phải bỏ ra, bất kể là lớn bao nhiêu, đều đã xứng đáng lắm.

- Giết một người, là khắc một cái ngấn trên vòng bạc.

Đấy là tập quán bao nhiêu năm nay của Thịnh Thiên Bá, anh hùng giết người như cỏ, nhưng lão không hề thích giết người.

Người lão muốn giết, ắt hẳn phải là người đáng cho lão giết.

Ba mươi cái ngấn đó tuy không sâu, trong đó có chôn giấu ba mươi mạng hảo hán danh tiếng hiển hách một thời!

Lúc bọn họ còn sống, thanh danh hiển hách, lúc chết cũng oanh động một thời, chết rồi, còn lưu lại chỉ bất quá là một cái ngấn mờ nhạt thế thôi.

Hiện tại, người giết bọn họ, cũng đã chết dưới tay người khác, lão còn để lại được gì?

Thậm chí ngay cả một vết ngấn cũng còn không có!

Khóe miệng của Cát Đình Hương đượm một nụ cười, trong ánh mắt thì bất giác lộ vẻ tịch mịch.

Lão biết mình cũng sẽ như Thịnh Thiên Bá, sớm muộn gì ngày nào đó cũng sẽ chết về tay người khác. Người giết lão sẽ là ai nhỉ?

Trên bàn còn để một cuộn giấy màu vàng, Cát Đình Hương mở ra, lấy vòng bạc chặn lên hai đầu cuộn giấy.

Cuộn giấy đã cũ lắm, trên đó có viết tên bảy người :

- Thịnh Trọng : đường điệt của Thịnh Thiên Bá, hiếu vũ, có sức mạnh, song hoàn phân lượng rất nặng.

- Lý Thiên Sơn : lạnh lùng, hung ác, túc trí đa mưu.

- Hồ Đại Cương : kiêu hãn dũng mãnh.

- Vương Nhuệ : khí đồ của Thiếu Lâm, hoàn tục xong gia nhập Song Hoàn môn.

- Dương Lân : đại đạo ở Long Tây, võ công tạp nhất.

- Thịnh Như Lan : con gái của Thịnh Thiên Bá, giỏi ám khí.

Tiêu Thiếu Anh : con nhà thế gia đã bị sa sút, vì tham rượu nói chuyện vô lễ với sư thơ, đã bị trục xuất khỏi Song Hoàn môn hai năm trước, tung tích không rõ.

Bảy người này, vốn là bảy đại đệ tử của Song Hoàn môn, trừ Thịnh Thiên Bá ra, bọn họ cơ hồ có thể coi là bảy người danh tiếng nhất, thế lực nhất của một dãy đất vùng Tây bắc.

Hiện tại, Cát Đình Hương đánh vào một dấu X trên mỗi cái tên đó.

Cái ý tứ là muốn nói, những người này nếu không chết thảm thiết dưới ngọn đao, thì cũng đang ôm vết thương nặng chạy trốn, dù may mắn chưa chết, nhưng cũng đã thành người tàn phế.

Tương lai, dù có người sẽ đánh bại Cát Đình Hương, nhưng y nhất định sẽ không phải là một trong những người đó.

Cái tên Tiêu Thiếu Anh tuy để trống, tuy y đã thoát qua tai nạn này, nhưng Cát Đình Hương trước giờ cũng không xem cái gã tán gia bại sản, hiếu sắc tham bôi, tính tình phóng đãng này vào mắt.

Huống gì y đã bị Thịnh Thiên Bá trục xuất khỏi môn trường từ lâu, vốn không thể nào còn coi là đệ tử của Song Hoàn môn được.

Khóe miệng của Cát Đình Hương bất giác lại lộ ra một nụ cười đắc ý.

Song Hoàn môn cường thịnh một thời, kiêu hùng một cõi, hiện tại rốt cuộc đã tan tành như mây khói.

Bọn họ còn để lại được gì?

Chỉ bất quá là cặp vòng bằng bạc này, làm kỷ niệm thắng lợi của Cát Đình Hương thế thôi.

* * * * *

Đêm càng khuya.

Gió thổi trên cánh cửa sổ phủ rèm xanh, ngoài cửa bỗng có tiếng chân thật nhẹ vang lên.

Cát Đình Hương không cần quay đầu lại, lão đã biết người vừa đến là ai.

Đây là thư phòng của lão, cũng là căn phòng bí mật của lão.

Ngoài Ngũ Nương ra, nhất định không thể có ai khác lại, cũng không có ai dám lại.

Ngũ Nương họ Quách, là danh kỹ ở Giang Nam, lão mới đem châu báu lại mua về không lâu, hiện tại cô đã thành một vị phu nhân bán chính thức sủng ái nhất của lão.

Với đàn bà và ngựa, Cát Đình Hương trước giờ rất có tài thưởng lãm, đàn bà lão chọn, dĩ nhiên là người đẹp tuyệt trần.

Quách Ngọc Nương không những đẹp, mà còn nhu mì chìu chuộng, rất hiểu ý người khác.

Cát Đình Hương nghĩ gì trong bụng, thường thường lão không cần phải nói ra, cô đã an bày sẵn cho lão đâu vào đó.

Hiện tại đêm đã khuya lắm, lão đang cảm thấy đói bụng.

Quách Ngọc Nương đã ôm một mâm thức ăn có bốn món nhậu lão thích nhất, một dĩa bì cuốn và một bình Bích Lư Xuân vào.

Cát Đình Hương cố ý chau mày nói :

- Sao cô còn chưa ngủ?

Quách Ngọc Nương cười ngọt ngào nói :

- Bởi vì em mới làm cho ông vài món điểm tâm đây.

Cát Đình Hương nói :

- Sao cô biết được?

Quách Ngọc Nương nhoẻn miệng cười nói :

- Mỗi lần đánh bạc lớn xong, bất kể thắng thua, ông đều không ngủ được, huống gì hôm nay?

Hôm nay Cát Đình Hương không những thắng được cả thanh danh bất hủ muôn đời, lão cũng thắng cả một món tài phú kếch sù của cả một vùng Tây Bắc.

Canh bạc lớn này, lớn hơn tất cả những canh bạc lão đã từng đánh qua.

Cát Đình Hương nhìn cô ánh mắt bất giác lộ vẻ rất mãn ý, lão thở ra ôm lấy eo cô nói :

- May mà hôm nay ta thắng, nếu không e rằng ngay cả cô ta cũng thua cả luôn.

Quách Ngọc Nương cười nói :

- Em chẳng hề bận tâm tí nào, em đã tính đúng là ông thắng rồi.

Cát Đình Hương cười nói :

- Sao?

Quách Ngọc Nương xoa nhẹ lên mái tóc của lão, cô ta dịu dàng nói :

- Em thấy ông lần đầu, đã thấy ông là người không hề làm chuyện gì không chắc trong tay, vì vậy bất kể ông có muốn em hay không, em đều đeo cứng ông.

Cát Đình Hương cười lớn.

Nhất chiến thành công, bách chiến giương danh, người đẹp trong vòng tay, êm ấm như ngọc, đời người như thế này, còn muốn gì hơn? Hiện tại lão có thể cười được, bất kể lão cười có lớn bao nhiêu, cũng nhất định không có ai cảm thấy chói tai.

Quách Ngọc Nương đặt mâm đồ ăn xuống, nhìn cặp vòng bạc để trên bàn, bỗng hỏi :

- Đây là Đa Tình Hoàn của Thịnh Thiên Bá đấy sao?

Cát Đình Hương gật gật đầu.

Quách Ngọc Nương nói :

- Thịnh Thiên Bá là người đa tình sao?

Cát Đình Hương trả lời thật khẳng định :

- Không phải, nhất định không phải.

Quách Ngọc Nương nói :

- Vậy thì sao cặp vòng của lão lại kêu là Đa Tình Hoàn?

Cát Đình Hương nói :

- Bởi vì cặp vòng ấy mà dính vào thứ gì, lập tức sẽ xiết chặt lấy, nhất định là không buông, cũng giống như một người đàn bà đa tình vậy.

Quách Ngọc Nương lại bật cười, cười càng ngọt ngào :

- Hiện tại em cũng đã xiết chặt ông rồi, ông đừng hòng thoát nổi.

Cát Đình Hương cười lớn nói :

- Ta vốn cũng không tính chạy đi đâu.

Quách Ngọc Nương nói :

- Đa Tình Hoàn... Cái vòng đa tình, con người đa tình, cái tên này đặt ra cũng hay quá.

Cát Đình Hương nối lời :

- Chỉ tiếc là tên có đặt hay cho lắm, cũng chẳng có dùng được gì.

Quách Ngọc Nương nói :

- Hiện tại lão đã chết rồi sao?

Cát Đình Hương nói :

- Không những đã chết rồi, Song Hoàn môn lão sáng lập, cũng tiêu tùng theo mây khói luôn.

Lão nhìn chăm chú vào cái vòng bạc, rồi lại chầm chậm nói tiếp :

- Lão xuất đạo từ năm mười sáu tuổi, tung hoành giang hồ bốn chục năm, thân đánh trăm trận, một mình sáng lập ra Song Hoàn môn, cũng có thể nói là oai phong một thời, nhưng hiện tại lão để lại, chỉ bất quá là cặp vòng bạc này thế thôi.

Quách Ngọc Nương nói :

- Còn một thứ nữa.

Cát Đình Hương hỏi :

- Còn gì nữa?

Quách Ngọc Nương nói :

- Thù hận!

Cát Đình Hương chau mày một cái, gương mặt tựa hồ biến sắc, dĩ nhiên lão biết thù hận đáng sợ ra làm sao.

Quách Ngọc Nương nói :

- Thù hận cũng giống như là hạt mầm vậy, chỉ cần có một chút xíu gì còn để lại, còn ở trong lòng người ta, thì sẽ có một ngày nào đó lại sinh sôi nảy nở ra.

Cát Đình Hương rót cho mình một ly rượu, uống một hơi cạn sạch, lão bỗng cười nhạt nói :

- Dù có thù hận để lại đâu đó, cũng chẳng có người để báo phục.

Quách Ngọc Nương hỏi :

- Không có lấy một người sao?

Cát Đình Hương nói :

- Không!

Quách Ngọc Nương lại mở cuộn giấy ra nói :

- Mấy người này sao?

Cát Đình Hương nói :

- Thịnh Trọng, Lý Thiên Sơn, Hồ Đại Cương, Thịnh Như Lan, đều đã chết trong loạn đao, Vương Nhuệ và Dương Lân cũng đã thành kẻ tàn phế.

Quách Ngọc Nương nói :

- Người tàn phế cũng báo thù được đấy chứ.

Cát Đình Hương nói :

- Vì vậy ta không hề buông tha bọn họ.

Quách Ngọc Nương hỏi :

- Ông đã phái người truy nã?

Cát Đình Hương nói :

- Ta bảo đảm bọn họ trốn không thoát nổi.

Quách Ngọc Nương lại nhìn một lượt qua hết bảy cái tên :

- Còn Tiêu Thiếu Anh thì sao?

Cát Đình Hương lại cười cười nói :

- Gã này vốn không thể tính là một người.

Quách Ngọc Nương hỏi :

- Tại sao?

Cát Đình Hương nói :

- Tiêu gia vốn là một nhà vọng tộc ở Long Tây, gia tài ức vạn, phú giáp một cõi, nhưng chưa đến ba năm, toàn bộ đã bị y phá nát tan hoang.

Quách Ngọc Nương đang lắng nghe, không những vậy còn đang chờ lão nói thêm chuyện đó.

Cát Đình Hương lại nói :

- Y vốn là đệ tử quan môn của Thịnh Thiên Bá, Thịnh Thiên Bá vốn rất có nhiều kỳ vọng vào y, nhưng y lại trộm đồ châu báu của Thịnh phu nhân đêm bán, lấy tiền mua rượu chơi bời.

Quách Ngọc Nương thở nhẹ ra, nói :

- Xem ra bản lãnh gã này cũng không phải kém cỏi.

Cát Đình Hương cười lớn nói :

- Đấy cũng là bản lãnh sao?

Quách Ngọc Nương nghiêm mặt nói :

- Dĩ nhiên là bản lãnh đấy chứ.

Thần tình của cô bỗng biến thành nghiêm trang :

- Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, phá tan được cả gia tài ức vạn, thế gian này còn có mấy ai?

Hạng người này quả cũng không nhiều lắm.

- Dám ăn trộm châu báu của bà vợ Thịnh Thiên Bá, đem ra uống rượu chơi bời, lại có được mấy người? Hạng người đó còn ít hơn nữa.

Quách Ngọc Nương nói tiếp :

- Vì vậy những chuyện y làm, người khác không những làm không được, cũng không ai dám làm.

Cát Đình Hương chỉ còn nước thừa nhận.

Quách Ngọc Nương nói :

- Ngay cả những chuyện như vậy y đều làm được, thiên hạ còn có chuyện gì y làm không được nữa?

Cát Đình Hương không còn uống rượu nữa. Chỉ cần có một chuyện đáng phải suy nghĩ, lão nhất định không uống rượu, nếu không, cặp vòng bạc chỉ sợ đã có thêm một cái ngấn nữa rồi. Lão không chừng cũng đã được chôn ở đám loạn thạch cương phía sau Song Hoàn sơn trang rồi.

Lão trầm tư một hồi :

- Cô nghĩ ta nên đề phòng hắn?

Quách Ngọc Nương nói :

- Em lúc nào cũng nghĩ, trên đời này có hai hạng người nhất định không thể không đề phòng.

- Hai hạng người nào?

Quách Ngọc Nương nói :

- Một hạng là vận khí may mắn, còn hạng kia là lá gan đặc biệt lớn.

Cát Đình Hương nhớ câu đó vào lòng.

Chỉ cần lời nói hợp lý, lão đều nhất định không quên.

Quách Ngọc Nương nói :

- Từ hồi y bị Thịnh Thiên Bá trục xuất khỏi môn trường rồi, là hành tung không còn thấy đâu?

Cát Đình Hương nói :

- Hai năm nay, quả thật không ai biết hắn ở đâu, bởi vì vốn không có ai muốn đi tìm hắn.

Quách Ngọc Nương hỏi :

- Nếu muốn tìm, có tìm ra được không?

Cát Đình Hương cười cười, nói :

- Nếu ta muốn tìm thật, trên đời này nhất định không có gì ta tìm không ra.

Lão bỗng cao giọng gọi :

- Cát Tâm!

Ngoài cửa lập tức có người ứng tiếng :

- Có mặt.

Cát Đình Hương phân phó :

- Kêu Vương Đồng lại đây.

Vương Đồng thõng tay, đứng trước mặt Cát Đình Hương, làm như tùy thời tùy lúc đều chuẩn bị quỳ xuống ôm chân lão hôn.

Trước giờ chưa có ai hoài nghi đến tấm lòng trung kiên phục tòng của y đối với Cát Đình Hương, cũng chưa có ai hiểu được y đáng sợ đến đâu. Y là một người trầm mặc phi thường, rất ít khi mở miệng, cũng rất ít khi cười, gương mặt lúc nào cũng có vẻ trống vắng lãnh đạm, hai bàn tay lúc nào cũng thích bỏ vào trong tay áo.

Y thò tay ra, thông thường chỉ có hai mục đích, ăn cơm và giết người!

Trong cuộc đời của y, giết người cơ hồ đã biến thành chuyện trọng yếu như ăn cơm.

Hiện tại, tuy đã khuya lắm, nhưng chỉ cần Cát Đình Hương mở miệng phân phó, không đầy khoảng khắc, y đã xuất hiện trước mặt Cát Đình Hương, không những vậy, vĩnh viễn là tuyệt đối tỉnh táo.

Cát Đình Hương nhìn y, ánh mắt bất giác lại lộ vẻ mãn ý, cũng giống như lão đối với Quách Ngọc Nương vậy.

Nếu lão phải chọn một trong hai người, người lão nhất định chọn không phải là Quách Ngọc Nương.

- Ngươi gặp qua Tiêu Thiếu Anh?

Vương Đồng gật gật đầu, bảy đại đệ tử của Song Hoàn môn, y đều có gặp qua.

Nhiều năm về trước, y đã tùy thời tùy lúc chuẩn bị lấy mạng bảy người đó!

Cát Đình Hương nói :

- Ngươi xem y là hạng người như thế nào?

Vương Đồng nói :

- Y không gì cả.

Ba chữ “không gì cả” từ miệng Vương Đồng thốt ra, cũng không thể xem là lời phê bình quá tệ.

Thịnh Trọng trời sinh thần lực, dũng mãnh vô địch, những cái ngấn khắc trên vòng của y, nhiều tới một trăm ba mươi ba ngấn, trong đó đa số đều là cao thủ đệ nhất lưu trong võ lâm, bày hàng số một trong bảy đại đệ tử. Thế thì đối với Tiêu Thiếu Anh y có xem ra gì.

Nhưng Vương Đồng chỉ phê bình có ba chữ :

- Không gì cả!

Về sau chuyện xảy ra đã chứng minh y không hề nhận lầm, Thịnh Trọng chỉ đánh ra năm chiêu, đã bị chết dưới tay y!

Khóe miệng của Cát Đình Hương lộ vẻ mỉm cười, lão ra mệnh lệnh ngắn ngủi :

- Đi tìm hắn, đem hắn về đây!

Vương Đồng không nói thêm tiếng nào, cũng chẳng hỏi gì thêm.

Cát Đình Hương đã muốn y đem gã này về, thì gã này có chết hay sống đều không có gì quan hệ.

Nhìn y bước ra, Quách Ngọc Nương bất giác thở nhẹ ra một hơi :

- Không biết vì lẽ gì, mỗi lần em thấy ông ta, em cứ nhịn không nổi phải rùng mình cả lên, làm như thấy một con rắn độc vậy.

Cát Đình Hương hững hờ nói :

- Cô nhìn lầm rồi.

- Nhìn lầm rồi?

- Dù ba ngàn con rắn tẩm độc bỏ vào một chỗ, cũng không bì được một ngón tay của y.

Trên bàn có để bút mực.

Cát Đình Hương bỗng cầm bút lên, đánh dấu X vào trên cái tên Tiêu Thiếu Anh.

Quách Ngọc Nương lại nhịn không nổi hỏi lão :

- Hiện tại không phải y còn chưa chết sao?

- Đúng vậy, hiện tại hắn còn chưa chết.

Cát Đình Hương bỗng cười nói tiếp :

- Chỉ bất quá từ cái lúc Vương Đồng đi ra khỏi cửa bắt đầu, hắn coi như đã là một người đã chết...