Dạ Tôn Dị Thế

Quyển 1 - Chương 5: Bản mạng khế ước, lột xác




Bên trong Vô Quy Sâm Lâm kỳ thật so với tưởng tượng của mọi người khác biệt rất lớn! Thế nhân vẫn đều cho rằng Vô Quy Sâm Lâm là một nơi âm trầm, khủng bố đến cực điểm. Mà bên trong vừa nhắc tới đã làm người ta biến sắc, chính là địa phương ma thú hoành hành, một nơi giống như địa ngục, ánh nắng chưa bao giờ chiếu tới.

Nhưng giờ Nguyệt Vũ đang thấy chính là một nơi hoàn toàn khác . Cái gì ma thú hoành hành, đây căn bản ngay cả chim cũng nhìn không thấy! Cái gì mà không có ánh sáng, đây căn bản chính là cảnh xuân sáng lạn! Hảo một nơi thế ngoại đào nguyên, hảo một nơi nhân gian tiên cảnh!

Quả nhiên lời đồn đãi không thể tin a!

Mà nơi Nguyệt Vũ đang đứng lúc này cách vị trí sơn động phát sáng ban nãy một đoạn, cho nên Nguyệt Vũ không thấy rõ quang mang kia.

Hiện tại tâm tình Nguyệt Vũ không biết vì sao lại thập phần kích động, trong lòng nghĩ cái thứ loang loáng kia chắc chắn thiên linh địa bảo gì đó. Huống hồ, Nguyệt Vũ cảm thấy nơi đó sẽ là mấu chốt giúp mình quật khởi tại thế giới này!

Không nói hai lời, hơi chút chờ mong cùng bất an, Nguyệt Vũ rất nhanh mà lại cảnh giác hướng sơn động chạy đi.

Càng tới gần sơn động, hào quang càng có vẻ càng thêm sáng trong. Hơn nữa kim quang lúc này đã mang theo nhè nhẹ huyết sắc, thoạt nhìn mị hoặc vô cùng, lưu tinh* vô song. Làm cho người ta nhịn không được muốn tới gần, nhìn rõ ràng đến tột cùng là cái gì ,ở nơi nào

*lưu tinh: sao băng (ý chỉ lấp lánh đẹp tựa sao băng)

Rốt cục, Nguyệt Vũ đã tới cửa sơn động, giờ có thể thấy rõ ràng bộ dáng của nó. Nhưng vừa thấy, đó lại là một cái sơn động rất nhỏ, cái cửa động chỉ cao có một thước, độ rộng cũng chỉ hơn thước một chút. Không chỉ có như thế, hai bên cửa động mọc rất nhiều cây bụi linh tinh!

“Quanh cửa sơn động này tất cả đều là cỏ, một chút dấu vết bị dẫm đạp cũng không có, khẳng định không phải nơi trú ngụ của dã thú, nhìn xem bên trong rốt cuộc sẽ có cái gì đây?”

Không rõ ràng lắm, một cái sơn động như thế rốt cuộc có thể xuất hiện quang mang thần bí gì, Nguyệt Vũ trong lòng nghi hoặc nói.

Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, cho dù sơn động này có nhiều nguy hiểm, Nguyệt Vũ cũng cảm thấy mình nên xông vào một lần, bởi vì tình cảnh hiện tại không hề lưu cho nàng một con đường sống! Chính mình hiện giờ, tại cái thế giới này nhỏ yếu tới mức hèn mọn, dù cho bản thân có cơ trí vô song, tâm cao khí ngạo thế nào, tuyệt đối thực lực như vậy trước mặt thần mã đều là mây bay!

Cho nên Nguyệt Vũ khát vọng thực lực, khát vọng biến cường, mà điều kiện tiên quyết để biến cường chính là thân thể này phải biến cường, không thể cứ như bây giờ ngay cả huyền lực cũng không thể tu luyện.

Ôm quyết tâm không thành công liền xả thân, Nguyệt Vũ dứt khoát kiên quyết đi vào……

Xem cái cửa động bé xíu như vậy, Nguyệt Vũ còn tưởng rằng trong động nhất định cũng là nhỏ hẹp, âm u cộng thêm ẩm ướt, nhưng sự thật lại hoàn toàn tương phản. Động này cư nhiên còn rộng thùng thình, còn thực sáng ngời, tuyệt không ẩm ướt.

Trừ bỏ trống trải, cũng không cảm thấy có điểm đặc biệt gì khác .

Dọc theo bốn vách tường của sơn động, Nguyệt Vũ cẩn thận quan sát một chút, nhưng là trừ bỏ nham thạch vẫn là nham thạch, cũng không có cái thứ gì đó mà nàng muốn thấy!

Lập tức, Nguyệt Vũ liền cảm thấy kỳ quái. Nếu trong động cái gì cũng không có thì dị tượng kỳ quái vừa rồi xảy ra như thế nào đây?

Ngay tại lúc Nguyệt Vũ cơ hồ có ý định buông tha, đột nhiên, trong động quang mang đại thịnh. Thất thải quang mang giống như một tấm màn đem toàn bộ sơn động bao phủ, thoạt nhìn thực sự rất mĩ!

Thật lâu sau, khi hào quang đã thối lui , cách Nguyệt Vũ một đoạn không xa xuất hiện một điểm phát sáng, mà thất thải quang mang lúc trước cũng đã biến mất……

Nguyệt Vũ nhìn chằm chằm nơi phát sáng, vẫn không nhúc nhích.

Thật lâu sau hào quang xúm lại hình thành một cái đại quang cầu. Nhịn không được tò mò, Nguyệt Vũ đến gần đại quang cầu muốn xem xét cẩn thận.

Chỉ thấy đại quang cầu chậm rãi dâng lên lơ lửng giữa không trung, một lát sau, hào quang thối lui, một tiểu hài tử nho nhỏ xuất hiện rất trước mắt Nguyệt Vũ. Sau khi thấy rõ, Nguyệt Vũ, đầu tiên hiện lên không phải kinh ngạc mà là kinh diễm! Bởi vì kia đứa bé thật sự là rất chói mắt, rất đặc biệt! Nói thật, Nguyệt Vũ cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua tiểu hài tử khác người như vậy..

Đó là một tiểu nam hài, bộ dáng đại khái khoảng năm,sáu tuổi. Chiều cao so với tiểu hài tử bình thường không có gì khác nhau, nếu có cái gì khác thì chính là bộ dạng quá mức xinh đẹp!

Nhưng thấy hắn một thân thất thải cẩm y, một đầu ngân phát như thác nước theo gió bay lên. Khí chất mờ mịt giống như tiên đồng. Hai hàng lông mày như kiếm, hai mắt sáng ngời, bộ dáng tự cao tự đại, độc nhất vô nhị, thoạt nhìn khí phách mười phần, giống thiên sứ lại giống Ma thần!

Khí chất phức tạp như vậy đều tập trung trên người một nam hài, cũng không làm người ta thấy không ổn,tựa hồ kết hợp thế thực bình thường, người như vậy chính là chúa tể của vương giả!

Nguyệt Vũ cho tới bây giờ rất ít bội phục người nào, nhưng vừa liếc mắt một cái nàng đã vô cùng bội phục tiểu hài tử trước mắt này, một thân khí phách bễ nghễ thiên hạ, xinh đẹp tuyệt sắc vô song

Lúc Nguyệt Vũ quan sát tiểu nam hài kia, tiểu nam hài cũng đang nhìn Nguyệt Vũ. Khi hắn thấy những gì biểu đạt trong ánh mắt của Nguyệt Vũ thì cảm thấy thật vừa lòng.

“Không sai a, không hổ là khế ước giả mình nhìn trúng!”

Vị tiểu soái ca rất phúc hắc nghĩ.

“Ngươi là ai? Như thế nào lại ở nơi này?”

Bội phục thì bội phục thật nhưng có những việc vẫn phải biết rõ ràng.

“……” Tiểu nam hài đối diện không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn Nguyệt Vũ.

“Đối với việc tự tiện xông vào địa bàn của các hạ, tại hạ thật có lỗi, tại hạ tiến vào vì hiếu kì ánh sáng phát ra từ trong động này, nếu có mạo phạm thỉnh thứ lỗi.”

Gặp đối phương không trả lời, mà hành động tự tiện xông vào làm mình đuối lý, huống hồ cái người thoạt nhìn vô hại trước mặt này tuyệt đối không thể trêu vào, cho nên Nguyệt Vũ chỉ có thể thỉnh tội trước.

Nghe xong lời nói của Nguyệt Vũ, tiểu nam hài kia vẫn không có phản ứng gì, khi Nguyệt Vũ chuẩn bị cáo từ rời đi, đối phương liền bắn một đạo kim quang tới. Kim quang tới quá mức đột nhiên, Nguyệt Vũ không kịp phản ứng lại đã bị đánh tới trên tay, vì thế máu tươi liền theo cánh tay Nguyệt Vũ nhỏ xuống.

Nguyệt Vũ trong lòng kinh hãi, thực lực tiểu quỷ này quả nhiên là sâu không lường được, tùy tiện khoát tay một cái ngay mình đều tránh không khỏi, tuy rằng hắn dường như cũng không muốn ép mình vào chỗ chết.

Vậy hắn muốn làm gì? Sau một lúc hoang mang kinh ngạc, một đạo thanh âm thâm trầm mang theo từ tính từ từ vang lên trong tai Nguyệt Vũ, âm thanh tựa hồ mang theo ma lực làm cho người ta nhịn không được hãm sâu trầm luân!

“Lấy máu của ngươi, lấy linh hồn của ta, ký kết khế ước, từ nay về sau đồng sinh cộng tử, bất li bất khí. Ngươi có bằng lòng hay không? Ta xưng, Triệt” Tiếng nói giống như ma mỵ làm ngươi ta không thể kháng cự, lời thề đến từ thời thượng cổ xa xưa, lúc Nguyệt Vũ chưa kịp phản ứng lại, đã mơ mơ hồ hồ đáp ứng.

“Ta nguyện ý.”

Sau khi Nguyệt Vũ trả lời, đúng lúc thiên địa quy tắc buông xuống. Chỉ thấy toàn bộ sơn động tràn ngập ngân quang, lúc này tiểu quỷ đó đã biến thành bản thể ma thú khổng lồ, tập trung nhìn vào, cư nhiên là một con sắc long (sắc là màu sắc, đừng lầm nhé! ^^), cả người phát ra hào quang thất thải lưu ly! Thân hình long to lớn, cơ hồ tràn ngập toàn bộ đại sơn động.

Long thủ (đầu rồng) dâng trào, long thân xoay quanh, long vĩ (đuôi rồng) đong đưa, long ngâm cửu thiên!

Hảo một sắc long làm người ta nhịn không được quỳ xuống thần phục, không hổ vương giả của các loài thú! Một người một rồng, dưới chân một cái khế ước đại trận rõ ràng xuất hiện. Trận hình từ xa xưa mà lại thần bí hào quang lòe lòe, tràn ngập thánh thần cùng lực lượng.

Trong khế ước trận, Nguyệt Vũ bị vây trong lực lượng khổng lồ, cỗ lực lượng kia sau khi tiến vào cơ thể nàng liền biến mất không thấy tăm hơi. Đang lúc Nguyệt Vũ cảm thấy kỳ quái, nơi đan điền đột nhiên một trận đau nhức, nhưng lại lóe bạch quang.

Chậm rãi, cơn đau kia càng ngày càng kịch liệt, từ đan điền bắt đầu lan tràn khắp toàn thân. Bạch quang cũng theo nguyên bản tại đan điền biến thành toàn thân sáng lên! Nếu lúc này Nguyệt Vũ còn có khí lực, nàng sẽ phát hiện, thân thể của mình từng chút một bị cải hóa (cải thiện, biến hoá).

Nguyệt Vũ thật sự không biết làm sao mà vượt qua được, chỉ dựa vào nghị lực kiên định nhịn xuống.Trước kia Nguyệt Vũ không có trải qua bản mạng khế ước, cho nên nàng liền cho rằng khi khế ước cũng chỉ như phản ứng bình thường. Nhưng mà, nàng không biết là, khế ước nào lại thống khổ như vậy a, hơn nữa nàng cũng bởi vì quá đau nên quên không có chú ý tới tiểu cầu sáng rỡ tại đan điền đang bắt đầu tỏa ra năng lượng giúp mình tẩy kinh phạt tủy (cải biến kinh mạch).

Một bên người khởi xướng -Triệt, trong lòng cũng là chấn động. Vốn hắn tìm Nguyệt Vũ khế ước là do phát hiện trên người Nguyệt Vũ có một cỗ lực lượng rất lớn bị phong ấn, tuy rằng phong ấn kia rất mạnh, nhưng trời sinh cảm giác linh mẫn vẫn làm hắn nhận ra. Nếu phong ấn được giải trừ, như vậy người có được lực lường này ngày sau sẽ trở thành một vị tuyệt thế cường giả. Đương nhiên, có thực lực cũng không phải toàn bộ nguyên nhân, hắn, Triệt còn không có nghèo túng đến loại tình trạng này!

Quan trọng là bản tính của vị khế ước giả này cũng không tệ lắm, ngày sau nhất định có thể giúp mình hoàn thành tâm nguyện.

Nguyên lai hết thảy bao gồm cả khế ước đều là một kế hoạch chuẩn bị vô cùng chu đáo!

Nhưng kẻ bày ra chuyện này vạn vạn thật không ngờ là, lực lượng của hắn thế nhưng không đủ mở ra cái phong ấn kia, xem ra cần chính chủ nhân theo sự tăng trưởng thực lực mà dần dần cởi bỏ! Cũng không biết vị khế ước giả này thiên phú thế nào, chỉ mong sẽ không làm cho mình thất vọng đi! Hy vọng chính mình có thể sớm ngày quay về nơi đó, sớm ngày đoạt lại hết thảy những gì thuộc về mình!

Đang lúc thừa nhận lực lượng khổng lồ tràn vào cơ thể, Nguyệt Vũ đã muốn hấp hối, đối với nàng, một người chưa bao giờ trải qua chuyện này thật sự là một cái khảo nghiệm khó, ngay cả mấy cái cao giai cao thủ cũng khó chịu đựng được đi!

Bạch châu tại đan điền, sau khi tiếp nhận lực lượng khổng lồ lúc khế ước liền đánh sâu vào phong ấn, một bộ phận lực lượng theo năng lượng trắng ngà của hạt châu rót vào cơ thể của Nguyệt Vũ, kinh mạch năm năm không có huyền lực chậm rãi hồi sinh sau khi bị hủy!

Hồi lâu sau, bạch quang rốt cục biến mất, mà Nguyệt Vũ cũng bởi vì sự cải tạo thân thể quá mức mãnh liệt mà hôn mê. Nhưng Nguyệt Vũ vẫn chưa phát hiện, sau khi nàng hôn mê không lâu, có một đạo thiên địa quy tắc buông xuống, đó là một đạo tượng trưng cho quy tắc huyền giả thăng cấp. Mà quy tắc này biểu hiện là một đóa hoa màu cam, viền hoa có chín cánh.

Đây chính là đồ án Cửu Nguyệt đại huyền sư, mà Nguyệt Vũ rốt cục cũng thoát khỏi năm năm danh xưng phế vật, từ nay về sau nàng rốt cục cũng có khả năng cùng người khác cạnh tranh