Dạ Tôn Dị Thế

Quyển 2 - Chương 27: Chương 27: Bắt đầu thi đấu, Nguyệt Quang thánh tử!




Khi mặt trời bừng sáng ánh dương quang, trong Lưu Vân thành nổi lên từng trận trống vang. Không có như đại khí nghiêm nghị trước trận chiến, chỉ có tiếng trống oai hùng dũng cảm.

Trong Lưu Vân thành mọi người đều biết tiếng trống như vậy là đại biểu cho cái gì, vì thế một đám hưng phấn sớm rời giường, đi chiếm lấy vị trí tốt nhất xem trận đấu truyền thống phấn khích sắp tới này.

Hôm nay là ngày bài danh chiến đội Lưu Vân thành.

Trên đường cái rộng thênh thang kéo dài vô tận, một đám người chen chúc nhau chậm rãi hướng về trung tâm quảng trường Lưu Vân.

Lưu Vân quảng trường rộng lớn mênh mông, hôm nay so với ngày xưa không biết náo nhiệt hơn bao nhiêu lần!

Trên cơ bản ngoại trừ sân tỷ thí chiến đấu cùng đài chủ tịch ra, những nơi khác đều chật ních người, ngay cả không trung cũng có huyền giả cưỡi huyền thú phi hành quan sát.

Về phần vì sao không có huyền giả phi hành quan sát, đó đương nhiên là vì huyền tông cùng huyền giả đã ngoài huyền tông không cần phải làm như vậy, bởi vì bọn họ đều có chỗ ngồi trên đài chủ tịch.(Huyền giả phi hành # huyền giả cưỡi huyền thú phi hành, ở đây không đồng cấp bậc. Chớ nhầm! ^^)

“Các vị con dân Lưu Vân thành, hôm nay là ngày bài danh chiến đội mỗi năm của Lưu Vân thành chúng ta. Thật cao hứng mọi người đều có thể tới tham gia, điều này ta xin cảm tạ.” Phất tay ý bảo dừng trống, Lưu Vân thành chủ Lưu Vân Dung đối với người xem bên dưới vừa uy nghiêm lại không kém phần thân mật nói.

Tiếp theo, Lưu Vân Dung tiếp tục nói:“Bài danh lần này so với các năm trước không hề giống nhau, bởi vì năm nay Lưu Vân thành chúng ta có hai vị khách quý tới dự.”

Mỉm cười đối với hai vị một thân bạch y vừa thuần khiết lại hoa lệ: “Hoan nghênh khách quý của chúng ta, Nguyệt Quang thần điện thánh tử đại nhân cùng thần điện chấp hành trưởng lão.”

Vừa nghe thấy Nguyệt Quang thần điện thánh tử đại nhân cùng chấp hành trưởng lão, mọi người lập tức quỳ xuống, kính ngưỡng vạn phần, trên mặt tràn đầy thành kính.

Thực lực của Nguyệt Quang thần điện ở phiến Nguyệt Hoa đại lục này tuyệt đối là quyền uy tồn tại, liền ngay cả đế vương cũng phải nhượng bộ ba phần, có thể nói, trừ bỏ các gia tộc lánh đời thần bí ra, Nguyệt Quang thần điện chính là lão đại.

Vị có quyền lực lớn nhất Nguyệt Quang thần điện là Nguyệt Quang Thánh Hoàng, tiếp theo là Nguyệt Quang thần tử, sau đó là thánh tử, thánh nữ. Mà lúc này ngồi trên đài chủ tịch chính là Nguyệt Quang thần điện thánh tử đại nhân.

“Gặp qua thánh tử đại nhân.” Mọi người cùng nhau hành lễ nói.

“Đứng lên đi.” Tuy rằng là thanh âm từ tính, nhưng lại ngạo mạn vô cùng, kiêu ngạo đến cực điểm, tựa hồ căn bản cũng không đem những người này để vào mắt.

Kỳ thật, hắn cũng làm như vậy, từ lúc bắt đầu tới đây cũng chưa từng liếc đám người phía dưới một cái.

Lời vừa nói ra, mọi người cũng nghe được trong đó là nồng đậm khinh thường cùng ngạo mạn. Nhưng mọi người cũng không chấp nhặt, tựa hồ đó là người của Nguyệt Quang thần điện, nên vốn phải như thế.

Đây là địa vị của thần điện ở Nguyệt Hoa địa lục, thực lực cường hãn đến độ cơ hồ không gì có thể dao động.

Lúc này, Nguyệt Vũ cùng đoàn người Khống Thiên đang ở trong phòng nghỉ ngơi của chiến đội chuẩn bị thi đấu.

Khi nàng nghe thấy bên ngoài có đối thoại, cảm giác với cái tên Nguyệt Quang thánh tử này vô cùng kém! Ngay sau đó đối với Nguyệt Quang thần điện cũng liền tệ theo.

Tổ chức nào thì dạng người đó, xem bộ dáng người này, hẳn là Nguyệt Quang thần điện kia cũng chẳng phải thứ tốt gì!

“Hảo, hiện tại ta tuyên bố bài danh chiến đội ần này chính thức bắt đầu. Bên dưới cho mời thành viên mười chi chiến đội chúng ta.” Nghiêm túc tuyên bố bài danh chiến đội bắt đầu, Lưu Vân Dung xoay người đi hướng chỗ ngồi của mình.

Mười chi chiến đội, phân biệt theo thứ hạng từ năm trước mà lần lượt tiến vào là: Cuồng Phong, Ngạo Sương, Phích Lịch, Đại Vũ, Liệt Hỏa, Thiết Huyết, Phệ Quang, Ngân Mang, Sóng Thần, Khống Thiên.

Khi nghe tới tên Khống Thiên này, mọi người có chút không hiểu, vì sao không phải Đại Lực mà lại là Khống Thiên? Chưa nghe nói qua có một chi chiến đội như vậy a!

“Từ hôm nay trở đi, Đại Lực chiến đội chúng ta từ nay về sau sẽ đổi tên thành Khống Thiên! Mà ta, chính là đội trưởng Khống Thiên, Dạ Phù Phong!” Đi trên đài chiến đấu, Nguyệt Vũ nghe được thanh âm thảo luận bên dưới, mở miệng tuyên bố khí phách mười phần.

Thiếu niên nói không lớn, nhưng đủ để cho mỗi một người ở đây đều nghe được rành mạch. Thanh âm đạm mac mà lại uy nghiêm, cường thế, làm cho người ta không chú ý cũng khó!

Từ hôm nay trở đi, Lưu Vân thành sẽ nhớ kỹ cái tên Dạ Phù Phong này. Bao nhiêu năm sau, Lưu Vân thành càng bởi vì từng giao thiệp với người kia mà càng cảm thấy tự hào……

“Oa, thiếu niên này là ai a? Như thế nào lớn lên lại tuấn vậy a? Sao chưa từng thấy qua a? Khi nào thì gia nhập Đại Lực? Hắn nói hắn kêu Dạ Phù Phong, nga, mẹ ơi, ngay cả tên đều soái như vậy, không được ta muốn hôn mê…”

Mỗ nữ tử hoài xuân (gái trẻ) hai mắt bạo hồng nhìn chằm chằm Nguyệt Vũ, sau đó càng xem càng chịu không nổi, cuối cùng hoa hoa lệ lệ hôn mê bất tỉnh…

“A~~~~~, hảo soái a, người ta cũng chưa từng gặp qua soái ca nào như vậy, người ta nhìn mà tâm đều nhảy ra ngoài, hảo kích động, hảo kích động!” Nữ tử mê trai, hét lên một tiếng, sau đó tự nhận là thực ôn nhu ngốc nghếch si tình……

“Ân, thiếu niên này hẳn là năm nay mới tới, nghe nói là tân đội trưởng Khống Thiên.” Mỗ nữ tử vẻ mặt lãnh khốc nói, nhưng là trong mắt hồng tâm lại bại lộ lang tính* của nàng (*tức là bộ dáng hám trai chỉ muốn ăn ngay người ta đó mà)…

Đây chính là sức quyến rũ soái ca, một giây giết hết động vật giống cái, vô luận ngươi là cái loại hình gì!

“Khống Thiên, a, tên thật đúng là kiêu ngạo a, cũng không biết thực lực thế nào. Nếu không có thực lực mà còn dám lấy tên kiêu ngạo như vậy, là ngại còn chưa đủ mặt mũi sao?”

Trên đài cao, một lão giả toàn thân áo xanh mở miệng quát. Thanh âm kia không chút nào che dấu sát ý cùng cừu hận.

Người này chính là gia gia của Lí Hạo Thiên, Lí Lôi.

Từ lúc biết chuyện tại Phệ Ma Sâm Lâm kia, Lí Lôi đã nghĩ muốn giết Nguyệt Vũ, nề hà quy củ hạn chế nên không động thủ, vì thế vẫn chịu đựng.

Nguyệt Vũ xoay người nhìn về phía phát ra thanh âm, liếc mắt một cái, Nguyệt Vũ chỉ biết người này hẳn chính là gia gia tên Lí Hạo Thiên kia, Huyền tôn Lí Lôi. Huyền tôn quả nhiên không sai a, lấy vị trí đều tốt như vậy!

“Có thực lực này hay không, so mới biết được, ngài nói như vậy có phải hơi sớm hay không ?”

Thản nhiên liếc mắt Lí Lôi một cái, Nguyệt Vũ mặc dù kinh hãi khí thế cường hãn của hắn, nhưng vẫn như trước bình tĩnh trả lời. Trong giọng nói lộ vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh thong dong, còn có phản cảm không chút nào che dấu.

Đối với người như thế, mặc kệ là cường đại hay không, Nguyệt Vũ vẫn thực khinh bỉ!

“Hừ, bất quá chỉ là một tên phế vật mang theo một đám rác rưởi mà thôi, có cái gì mà đáng nói? Đợi lát nữa cho các ngươi biết cái gì mới là chênh lệch.”

Lí Lôi thật sự hận không thể đi lên đánh chết Nguyệt Vũ, thấy thế nào cũng liền bốc hỏa. Nhưng dù sao cũng đang là trường hợp công cộng, hắn không thể cứ như vậy mà xuống tay, sẽ ảnh hưởng không tốt.

“Tốt lắm, nếu các vị đã chuẩn bị tốt, ta đây liền tuyên bố một chút quy tắc trận đấu lần này.” Một bên Lưu Vân Hàm Phong rất là thức thời, đánh vỡ cục diện xấu hổ như vậy. Vì thế không khí trường đấu lại khôi phục tường hòa như trước……

“Trận đấu chiến đội lần này, chúng ta dùng quy tắc mới. Bất quá mọi người yên tâm, quy tắc này tuyệt đối công bình! Đầu tiên chúng ta rút thăm đem mười chi chiến đội phân thành hai tổ, rút được số lẻ liền ở tổ thứ nhất, số chẵn liền ở tổ thứ hai. Mỗi tổ năm đội, phân thành chiến đấu tự do.

Năm chi đội cùng trên đài tỷ thí, gắng sức đem thành viên chiến đội khác đánh rớt ra khỏi đài chiến đấu. Trải qua thời gian tranh đoạt nhất định, cuối cùng xem đội ngũ nào còn lại nhiều người. Lấy từ cao xuống thấp, mỗi tổ tuyển ra ba chi đội trực tiếp tiến vào vòng sau.

Mà bốn chi đội còn lại kia cũng không cần nản lòng, bởi vì các ngươi còn có một cơ hội sống lại.

Trong bốn đội đó sẽ có một đội có cơ hội đi tiếp vào vòng trong, cùng rút thăm chọn đối thủ với sáu chi đội trước, nếu có vận khí rút được thăng cấp ký liền có thể trực tiếp tiến vào vòng bán kết.

Mà sáu chi đội còn lại chia ra làm ba, tiến hành trận đấu đối kháng, ba đội thắng sẽ tiến vào vòng bán kết.

Vòng bán kết cũng là rút thăm, bất quá lượt rút thăm đó sẽ quyết định đối thủ của các ngươi là ai.

Hai đội ngũ chiến thắng trong vòng bán kết có thể tiến vào trận chung kết.

Trong quá trình diễn ra trận đấu đó, các trận đấu khác đều được theo giõi, sau đó xem nhân số là bao nhiêu.

Quy tắc chính là như vậy, bất quá hy vọng mọi người trên võ đài không cần đoạt tính mạng người khác, bởi vì một khi các ngươi tham gia trận đấu lần này, chính là ngầm đồng ý tất cả quy tắc, nếu không tuân thủ, sẽ bị quy tắc gạt bỏ!”

Thanh âm Lưu Vân Hàm Phong nhu hòa giống như xuân phong (gió xuân) lại tựa như thanh tuyền (suối trong) xâm nhập vào tiếng huyên náo khiến cho tất cả đều im lặng, quy tắc phiền phức như vậy lại không làm cho người ta cảm thấy nhàm chán, ngược lại khiến người ta có một loại cảm giác sảng khoái.

Quả nhiên, sức quyến rũ soái ca là không thể đỡ được a!