Dạ Tôn Dị Thế

Quyển 2 - Chương 9: Mới vào Lưu Vân thành




Lưu Vân thành, là tòa thành nằm ở phía nam đại lục, một trong những thành thị biên ải quan trọng nhất của Lossa đế quốc.

Lưu Vân thành chiếm vị trí thập phần ưu việt, danh khí cũng không thua kém thành thị hay kinh đô của các tiểu quốc khác.

Phía bắc cùng phía đông Lưu Vân thành là nơi giao tiếp với hai khu rừng rậm đại danh đỉnh đỉnh Khấp Huyết Sâm Lâm cùng Phệ Ma Sâm Lâm.

Về phần phía nam còn lại là dãy núi kéo dài vô biên vô tận, một trong những nơi tiếng tăm lừng lẫy của cửu đại hiểm cảnh - Vô Tận Phiêu Miểu, nằm ngay tại phía tây Lưu Vân thành.

Bởi vì Vô Tận Phiêu Miểu rộng lớn vô ngần, lại phi thường nguy hiểm cách trở, cho nên Lưu Vân thành muốn đi đến đế đô quả thực là chuyện không dễ dàng!

Cứ việc như thế, bởi vì Lưu Vân thành địa thế phức tạp, phần đông hiểm cảnh, khu vực nguy hiểm cấp bậc phân chia rõ ràng, cho nên được rất nhiều mạo hiểm giả lựa chọn làm nơi lịch lãm.

Lưu Vân thành được xưng là nơi lịch lãm đệ nhất Nguyệt Hoa đại lục!

Mặc dù đây là chỉ là ngoại thành song cũng náo nhiệt đến cực điểm, tùy thời vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng một vài quý tộc tiến đến lịch lãm.

Bởi vì tiến đến lịch lãm là một số quý tộc, cao thủ chân chính sẽ không tới nơi này, cho nên cường giả nơi này tính ra thực hi hữu!

Lúc này Lưu Vân thành như trước phồn thịnh đang đắm chìm trong ánh nắng rực rỡ quanh năm của Nguyệt Hoa đại lục. Dưới ánh thái dương, tòa thành như dung nhập với sơn mạch mênh mông vô tận trông càng thêm thần bí, bi thương.

Ngoài thành Lưu Vân, Nguyệt Vũ một thân lam lũ, sợi tóc hỗn độn giống như ổ gà. Đang nhìn trước kia một thân tuyệt thế vô song mà lúc này đã biến thành “Vô cùng thê thảm”! Nguyên bản ngũ quan trắng nõn tinh xảo đến hoàn mỹ giờ này đã như ô nước sơn bôi đen [i](mặt đen thui, nhem nhuốc)[/i] nhìn không ra bộ dáng ban đầu!

Lúc trước, sau khi Kim Văn Điện Hổ bị Nguyệt Vũ khế ước xong, vốn tưởng rằng có màu sắc tự vệ đi ra xem náo nhiệt một chút, nhưng nhìn lại Nguyệt Vũ một thân như vậy cảm thấy thật sự là có đủ mất mặt, vì thế cân nhắc một chút, hắn vẫn là quyết định bảo trụ mặt mũi, cho nên thập phần vô sỉ chuồn vào huyền thú không gian ngủ đi!

Lúc này Nguyệt Vũ ngẩng đầu nhìn thành trì đồ sộ tại biên cảnh, trong mắt tràn đầy khiếp sợ!

Chỉ thấy tường thành này rất cao, ước chừng hơn trăm thước, nhưng lại ẩn ẩn vào tận trời mây!

Phía trên tường thành nguy nga là rất nhiều tiểu tháp cùng với oanh kích pháo chuyên dụng phòng ngự.

Cửa thành được làm từ hai phiến hắc thiết quặng to lớn, thoạt nhìn vô cùng uy vũ khí phái! Thủ hai bên cửa thành là mấy chục binh lính toàn thân mặc chiến khải.

Một đám tinh thần chấn hưng, trang nghiêm túc mục!

Nhìn lên thành trì thỉnh thoảng có thể thấy vài bóng dáng bay tới bay lui của huyền thú được thuần hóa chuyên dụng để vận chuyển!

“Không thể tưởng được, Lưu Vân thành này đúng là thật khí phái a, xem ra không có tới sai địa phương.” Nguyệt Vũ trong lòng thầm nghĩ.

Cúi đầu nhìn lại một thân nồng đậm phong vị nghệ thuật, Nguyệt Vũ có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Bộ dáng như vậy ngươi cho là nàng muốn ư?

Chẳng qua là sau khi rời khỏi Ngạo Quyết dong binh đoàn, liền một thân một mình ở trong rừng rậm lịch lãm vài ngày!

Hơn nữa Phệ Ma Sâm Lâm đáng giận kia trừ bỏ dòng sông Tịch Nguyệt lúc trước ra thì không có nguồn nước nào khác.

Này bảo nàng làm thế nào cho phải?

Không có biện pháp a, chỉ có thể cứ như vậy mà đi!

Không nhìn ánh mắt phản cảm của mọi người, Nguyệt Vũ mặt không đỏ khí không suyễn nâng bước hướng đến trong thành.

Nhưng tựa hồ còn cố tình có tên mắt chó không thấy người a!

Chỉ thấy tên kia kiêu ngạo đắc ý, mỗ vị đại ca thủ thành tự cho là đúng, thập phần khinh thường, âm dương quái khí nói:“Ta nói, tên khất cái kia, chẳng lẽ ngươi không biết, Lưu Vân thành này không thu khất cái sao? Mau cút cho ta a, bằng không đánh cho mẹ ngươi cũng không nhận thức ngươi!”

Thái độ ác liệt, ngôn ngữ thô tục, nhất thời làm bộ dáng trang nghiêm lúc trước tiêu biến sạch sẽ.

Tình hình này…. một tên thủ vệ còn có thể trèo lên đầu Nguyệt Vũ!

Đây tuyệt đối là không được!

Nghe xong lời này, Nguyệt Vũ trong mắt lạnh lùng rớt xuống 0 độ, ánh mắt âm lãnh thẳng tắp nhìn chằm chằm vị thủ vệ nói năng lỗ mãng kia.

Nhận được ánh mắt của Nguyệt Vũ, mỗ vị binh lính kia chỉ cảm thấy linh hồn mình đang run rẩy! Thậm chí động một chút đều cảm thấy là chuyện vô cùng xa xỉ.

Ánh mắt thiếu niên này rất lãnh, rất sắc bén!

Giống như chuyện vừa rồi không tồn tại, Nguyệt Vũ quay đầu, phẩy tay áo một cái, sau đó tiêu sái chạy lấy người, chỉ để lại một chút bóng dáng mặc dù bẩn loạn một chút nhưng lại như trước tuấn tú phiêu dật.

Tiến vào trong thành, vẫn là ánh mắt hoặc khinh thường hoặc khinh bỉ lúc trước nhìn Nguyệt Vũ.

Nhưng Nguyệt Vũ là ai, như thế nào có thể để tâm cái ý tưởng của mấy kẻ tầm thường như vậy?

Dù biết một thân thật sự là có đủ tổn hại bộ mặt thành phố, Nguyệt Vũ tuy rằng không ngại cái nhìn của người khác, nhưng là nàng lại cực vì để ý mấy thứ bẩn thỉu trên người mình!

Cẩm Y Hiên...

Cẩm Y Hiên là tiệm may lớn nhất Lưu Vân thành, lúc này bên trong một vị chưởng quầy đang duyệt sổ sách, đột nhiên cảm thấy trước mắt ánh sáng bị chặn. Vừa ngẩng đầu liền thấy một thiếu niên toàn thân bẩn loạn đang đứng ở quầy tính tiền. Lập tức trong mắt chán ghét chợt lóe qua.

Dù sao cũng là thương nhân cáo già, làm người đều đạt tới cảnh giới thâm hậu! Biểu tình trên mặt kia biến đổi rất nhanh. Bất quá dù mau thế nào vẫn bị Nguyệt Vũ nhìn thấy.

Không cho là đúng, Nguyệt Vũ từ trong chỉ giới lấy ra một đống bạch tinh tệ quăng trên quầy, lạnh nhạt phân phó nói:“Lấy cho ta mấy bộ trang phục cùng trường bào, hai màu hắc bạch. Nhiêu đó hẳn là đủ rồi.” Ngữ khí thản nhiên hàm chứa sức quyến rũ làm người ta khó có thể kháng cự, người nghe được cũng xúc động muốn đi hoàn thành mệnh lệnh!

Vừa kinh hãi khí thế thiếu niên lại vừa mừng như điên khi thấy một đống bạch tinh tệ trên bàn, chưởng quầy lập tức khom người đáp:“Tôn kính khách nhân, thỉnh ngài chờ, ta lập tức sai người chọn lựa cho ngài mười bộ thượng chất y phục, trước hết mời ngài tọa.”

Hành động cúi đầu khom lưng này cùng với vẻ khinh thường lúc trước, quả thật là hình thành tiên minh đối lập!

Chút bạch tinh tệ kia, đối với Nguyệt Vũ mà nói không tính cái gì, bởi vì trong chỉ giới của nàng có rất nhiều, đều là do cha mẹ lưu lại.

Bất quá đối với vị chưởng quầy này mà nói chính là phát tài, vài bộ quần áo chỉ vài cái bạch tinh tệ là đủ rồi, hiện tại khen ngược, Nguyệt Vũ người ta vừa ra tay chính là mấy chục cái!

Phải công nhận hiệu suất làm việc của chưởng quầy này rất cao. Chỉ trong chốc lát đã có người đem quần áo đưa đến đây.

Đại khái nhìn một chút, Nguyệt Vũ đối với y phục này có vẻ rất vừa lòng. Bất quá nàng không có lập tức thay, tất nhiên là có nguyên nhân, chính là bởi vì thân thể nàng hiện tại thật sự là quá bẩn!

Kết quả là, nàng mở miệng hỏi:“Các ngươi có nơi có thể tắm hay không? Ta muốn rửa mặt chải đầu một chút, thuận tiện thay đổi y phục trên người.”

Nghe xong lời này, chưởng quầy sửng sốt một chút, bất quá nhìn đến Nguyệt Vũ một thân bẩn loạn lập tức hiểu được.

Đối với một đại khách hàng như vậy, chưởng quầy đương nhiên sẽ không thể đắc tội. Vì thế phân phó hạ nhân nói:“Các ngươi nhanh đi chuẩn bị tốt nước ấm để vị khách nhân tôn kính này hảo hảo tẩy rửa một chút.”

Sau khi Nguyệt Vũ đi theo hạ nhân đi tắm rửa, còn lại chưởng quầy một mình đối với một đống bạch tinh tệ kia, trong lòng vô cùng vui vẻ, khóe mắt, đuôi lông mày cộng thêm miệng đều cười đến toạc đại!

Bên này chưởng quầy đang vui vẻ cùng sổ tiền của mình thì bên kia Nguyệt Vũ đã hoàn toàn sạch sẽ thay đổi một thân bạch y mới đi ra.

Một lần nữa trở lại trong điếm, Nguyệt Vũ liền thấy tên chưởng quầy tham tiền ngây ngô cười. Lập tức cũng không thèm để ý, chỉ chú ý hướng ra bên ngoài.

Mỗ vị chưởng quầy tham tiền lại một lần nữa cảm thấy trước mắt ánh sáng bị chặn, vì thế lại ngẩng đầu.

Không ngẩng đầu không lo a, vừa nhấc đầu, chưởng quầy liền cảm thấy thế giới này quá mức chói mắt, muốn mở to mắt đều cảm thấy khó khăn!

Đó là một thiếu niên mĩ đến không thể hình dung, hắn sống nhiều năm như vậy cũng chưa nhìn thấy phong cảnh nào xinh đẹp như vậy.

Chỉ thấy Thiếu niên một thân áo trắng phiêu dật vạn trượng hồng trần; một đầu mặc phát tung bay chân trời góc biển.

Khí chất tuyệt thế vô song, phiêu miểu bất phàm, dưới dương quang sáng chói, bừng tỉnh cách một thế hệ*! (Túy:(*)ta cũng không rõ, nếu biết sẽ sửa sau ^^)

Tựa như di thế độc lập, vũ hóa đăng tiên!

Chỉ động tác giơ tay nhấc chân cũng tiêu sái vô cùng khiến cho người ta quên cả năm tháng!

Nhìn theo phong cảnh như mĩ họa chậm rãi biến mất trước mắt của mình, chưởng quầy xúc động lệ nóng doanh tròng!

Không thể tưởng được, đời này hắn lại may mắn có thể nhìn thấy cảnh sắc so với thần linh hàng thế còn đẹp hơn…

Đi trên đường cái, thanh âm khoa trương của người đi đường không dứt bên tai. Bọn họ nhìn Nguyệt Vũ, ánh mắt đều là tràn đầy kinh diễm, có người xem liền quên mất hành tẩu, ngơ ngác nhìn chằm chằm, thẳng đến khi Nguyệt Vũ đi xa……

“Ngươi xem thiếu niên này lớn lên thật sự là tuấn a, ta chưa bao giờ gặp qua thiếu niên nào xinh đẹp như vậy đâu!” Mỗ vị đại thẩm không khỏi tự đáy lòng ca ngợi dung nhan tuyệt thế của Nguyệt Vũ.

“Đúng vậy, sống vài thập niên, nhưng lại chưa thấy qua người xinh đẹp như vậy, thật là có phúc a!” Mỗ đại gia cảm khái nói.

“Các ngươi xem, trên vai hắn còn có một con sủng vật a. Xem ra hẳn là kẻ có lai lịch từ gia tộc nào đó đi lịch lãm! Lớn lên anh tuấn như vậy lại là thiếu gia công tử, quả nhiên là rất giỏi a!”

“……”

Mọi người ngươi một câu ta một câu, miệng đều bàn luận Nguyệt Vũ anh tuấn như thế nào, vĩ đại như thế nào.

Lúc này trong huyền thú không gian tu luyện, mỗ thú gặp Nguyệt Vũ phi thường có phong cách, phi thường được hoan nghênh, vì thế vô sỉ lấy màu sắc tự vệ đi ra, đứng ở trên vai Nguyệt Vũ. Ngẩng cao đầu, dáng vẻ đắc ý, giống như đối tượng người ta đang khen chính là nó!

Thật sự là một tên tự kỷ!

Lúc mỗ chích lão hổ, không, chuẩn xác mà nói hiện tại chính là nhất chích miêu, đang hưởng thụ sự khích lệ như vậy, bỗng một đạo thanh âm cực kì không khó nghe đột nhiên vang lên…