Dạ Tôn Dị Thế

Quyển 5 - Chương 12: Thiên sơn thăng cấp




Bên trong đầm lầy hắc ám mênh mông vô bờ, một con thuyền được hình thành từ vô số đóa hoa rất nhanh liền tiến đến.

Đóa hoa màu trắng, lóe ra u quang thản nhiên, trên một mảnh hải dương hắc ám vô nhai hợp với một khoảng thiên không sương mù mờ mịt, trông có vẻ cực kì tịch liêu. Nhưng, cũng cực kì ảo mộng.

Đóa hoa hình thành hai chiếc thuyền, trong một dòng nước hắc ám thỉnh thoảng lại toát ra một đám bọt khí, đồng thời cũng phiếm phiếm sương mù thản nhiên.

"Cảm giác như vậy thật sự là quỷ dị, ta như thế nào lại cảm giác có chút không an toàn a?"Đứng ở đuôi thuyền, Tử Tinh nhìn chất lỏng màu đen phía dưới, trong lòng có chút ác hàn.

Hắn không nghi ngờ, nếu không cẩn thận rớt xuống, tuyệt đối tuyệt đối sẽ thi cốt vô tồn!

"Thiết, có cái gì mà hảo quỷ dị? Còn không cảm giác được an toàn, thật sự là nhát gan!"Trịnh Vũ hèn mọn nhìn thoáng qua Tử Tinh, rất là khinh bỉ châm chọc nói.

"Này, ai nói ta nhát gan? Ta bất quá chỉ là không thích ứng được với mấy thứ vừa đen vừa bẩn thôi? Còn ngươi thì..." Tử Tinh tức giận liếc mắt Trịnh Vũ một cái, vì bản thân nói sạo.

"......"

Hai người ngươi một câu ta một câu, thế nhưng lại làm cho không khí áp lực lập tức trở nên rất là sinh động.

"Không biết đầm lầy Tán Hồn rốt cuộc có bao nhiêu rộng lớn a." Nguyệt Vũ đứng ở đầu thuyền, nhìn một mảnh sương mù mờ mịt trước mắt, trong lòng nghi hoặc.

Bàng bàng bàng ~

Đột nhiên, một trận tiếng động rất nhỏ vang lên, đồng thời, khiến cho đế vương lưỡng song hoa* lay động một chút. Tuy rằng không kịch liệt, nhưng cũng đủ khiến cho cảnh giác trong lòng mọi người tăng cao lên.

(*) đế vương lưỡng song hoa: hai chiếc thuyền song song của đế vương. (bản convert là 'đế vương hai chiếc thuyền song song' cho nên Túy định để hán việt cho hay.)

"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Chẳng lẽ là gặp được huyền thú?"

"Không biết a, ta thật muốn nhìn, là cái thứ chó má gì, dám tìm chết!"

"......"

Trong lúc nhất thời, mọi người đều hết sức chăm chú chuẩn bị ứng phó. Tại cái nơi sâu không lường được như này, bọn họ cũng không dám lỡ đãng. Bởi vậy, đã sớm hảo hảo chuẩn bị cho nguy hiểm.

Mọi người một đám đứng ở mép thuyền, cúi đầu nhìn xuống dòng nước trong đầm lầy Tán Hồn.

Vốn là đất trũng màu đen, thoáng thoáng vài cái bọt khí, lúc này thế nhưng đang tản ra. Đồng thời, một lượng lớn bọt khí từ trong nước toát ra.

"Chủ nhân, trong đầm lầy Tán Hồn này có độc trùng cấp thấp." mày kiếm Cửu Sắc dựng thẳng, hơi hơi nhíu mi nhìn đất trũng.

Nguyệt Vũ gật gật đầu. Nàng cũng đoán được mấy thứ này hẳn là độc trùng lúc trước Quân Dạ Hi nói cho nàng. Nghe nói mấy thứ này sinh sống cùng nhau, cho dù là Huyền đế cao nhất gặp phải cũng đau đầu vạn phần. Thậm chí là vô số cao thủ còn từng ngã xuống tại đầm lầy Tán Hồn này!

Nguyệt Vũ nghĩ đến, tuấn mi nhẹ nhàng nhướng lên. Nàng thật ra muốn nhìn, trùng độc trong truyền thuyết tại đầm lầy Tán Hồn này bưu hãn thế nào!

Phía dưới, đột nhiên, chui ra rất nhiều bóng dáng màu đen. Tiên* nổi lên vô số, mang theo nọc độc Dung Huyền Trọng Thủy.

(*)Tiên: Roi (kiểu như đuôi ý)

Còn chưa chờ mọi người nghĩ làm thế nào chống đỡ chúng tới thuyền, bốn phía đế vương lưỡng song hoa tự động sinh ra một tầng kết giới lúc sắc. Tự động ngăn cách trùng độc này ở bên ngoài.

Hô, nguy hiểm thật! Mọi người Khống Thiên không khỏi hô một hơi. Nhiều độc trùng tiên mang theo nọc độc Dung Huyền Trọng Thủy như vậy, nếu dính vào người, một thân tu vi này của bọn họ cũng sẽ bị phá hủy!

Vô số bóng dáng màu đen bu thành một mảng lớn trên đất trũng quanh bốn phía đế vương lưỡng song hoa. Độc trùng màu đen có bốn chân dài, thân mình to như một nắm đấm. Ở hai sườn đầu độc trùng, mọc lên hai cái châm độc. Ở đuôi lại dài ra ba cái gai độc! Bộ dáng hung ác như vậy, ánh mắt màu lam lại vừa dài vừa thâm, thoạt nhìn cực kì quỷ dị!

Đột nhiên, độc trùng quỳ rạp trên mặt đất,như bị mệnh lệnh, đều cùng nhau bắn về phía đế vương lưỡng song hoa.

Độc trùng màu đen, tốc độ cực nhanh, hai châm độc trên đầu lại đột nhiên dài ra, lóe ra u quang màu đen.

Độc trùng màu đen phô thiên cái địa (trút xuống khắp nơi), như thủy triều đánh úp lại, che khuất tầm mắt mọi người, chỉ chừa một mảnh màu đen dữ tợn.

Bàng bàng bàng ~

Một thanh âm kịch liệt vang lên ở bốn phía thuyền, khiến cho hai chiếc thuyền mạnh mẽ lay động. Từng mảng lớn nọc độc màu đen, từ trong cơ thể độc trùng phun ra, thẳng tắp đánh úp về phía hai chiếc thuyền.

"Mẹ nó, thật ghê tởm!" Không biết là ai kêu lên một tiếng.

"Hừ, chỉ bằng chút nọc độc cùng va chạm đã nghĩ đâm cháy đế vương lưỡng song hoa của ta? Nằm mơ!" Thấy vậy, Cửu Sắc sắc mặt trầm xuống, khinh thường nhìn lướt qua đám độc trùng bên ngoài thuyền.

"Có thể chống đỡ bao lâu?" Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi, mở miệng hỏi nói.

"Đế vương lưỡng song hoa không phải độc trùng có thể đâm cháy. Bất quá, nếu chúng cứ quấn quít vây lấy, chúng ta liền không thể tiến thêm một bước về phía trước!"Cửu Sắc sắc mặt ảo não. Là đế vương thú hay bất luận huyền thú nào bị một đám không có cấp bậc như này cuốn lấy, đều cảm thấy tức giận.

Nguyệt Vũ gật gật đầu, trong lòng hiểu rõ, nếu cứ như vậy, cho dù đế vương lưỡng song hoa của Cửu Sắc có thể chống đỡ một thời gian dài, cũng không làm nên chuyện gì. Không khéo còn bị nhốt cả đời a?

Ánh mắt sắc bén của Nguyệt Vũ nhìn lướt qua độc trùng, trong mắt hiện lên hàn quang. Bọn người kia, huyền lực không có, bản thể lại cường hãn. Không chỉ có như thế, tại nơi này, huyền lực của bọn họ quả thực chính là vô dụng! Phượng mâu híp lại, Nguyệt Vũ nghĩ tới biện pháp khác.

Đám độc trùng này tuy rằng không có linh thức, không sợ uy áp, thậm chí liền ngay cả huyền lực cũng không màng, nhưng dù thế nào cũng chỉ là một lũ trùng, tự nhiên sẽ phải sợ một ít thứ gì đó. Tỷ như nói, hỏa!

Có lẽ hỏa diễm bình thường đối với độc trùng hàng năm ngâm mình trong Dung Huyền Trong Thủy không có lực sát thương. Nhưng nếu là hỏa diễm đệ nhất trong truyền thuyết, danh xưng Phần Thiên hỏa, vậy thì không cần nói rồi!

"Các ngươi không nên đụng đến mép thuyền." Nguyệt Vũ khẽ quát một tiếng, lập tức bàn tay mềm mại vung lên, một cỗ Phần Thiên hỏa đỏ như máu liền xuất hiện trên tay.

Hỏa diễm đỏ như máu, lóe ra hồng quang thản nhiên, thoạt nhìn có chút thấp thoáng, nhưng lại cường hãn vô cùng.

Phần Thiên hỏa vừa ra, mọi người trong thuyền đều cảm thấy rung động sâu trong linh hồn. Một loại cảm giác vô lực hư vô mờ mịt nảy lên trong lòng. Liền ngay cả Quân Dạ Hi vẫn lạnh nhạt đứng ở một chỗ, thân mình cũng cứng đờ.

Về phần Cửu Sắc, bởi vì có quan hệ khế ước với Nguyệt Vũ, cho nên cũng không e ngại Phần Thiên hỏa. Không chỉ có như thế,  khi Phần Thiên hỏa xuất hiện trên tay Nguyệt Vũ, toàn bộ đế vương lưỡng song hoa đều dấy lên hừng hực liệt hỏa.

Hỏa diễm đỏ như máu làm cho người ta sợ hãi, khiến cho độc trùng một đám đều hoảng sợ không dám tiến lên, có con thậm chí còn thẳng tắp chui vào đất trũng. Có chút độc trùng không kịp dừng lại công kích, đụng phải Phần Thiên hỏa liền trực tiếp hóa thành tro tàn.

"Mọi người bắt đầu thúc dục huyền lực toàn tốc rời đi. Phần Thiên hỏa này chống đỡ không được bao lâu." Nguyệt Vũ nhìn Phần Thiên hỏa quả nhiên là hiệu quả rất tốt, trong lòng vui vẻ, lập tức quay đầu đối với mọi người phân phó nói.

Mọi người nghe Nguyệt Vũ nói như vậy, cũng không chần chờ, thậm chí là triệu hồi ra huyền thú của chính mình, bắt đầu thúc dục huyền lực, cấp tốc chạy về phía trước.

Phần Thiên hỏa thiêu đốt đế vương lưỡng song hoa, một đường thông suốt đi thẳng. Đám độc trùng cũng không dám tiến lên ngăn trở. Có chút con không muốn sống liền chịu hậu quả hôi phi yên diệt......

Không biết chạy bao lâu sau, mọi người xuyên thấu qua hào quang Phần Thiên hỏa tản mát ra đỏ như máu, liền nhìn thấy cảnh sắc mông mông lung lông hư vô mờ mịt phía trước.

Sương khói lượn lờ, núi non trùng điệp. Thanh sơn cao ngất nguy nga, lại tự nhiên mang theo hơi thở nặng nề tang thương. Trọng sơn mây mù lượn lờ, mỗi một chi tiết đều tự thành một bộ họa thủy. Hùng vĩ mà thướt tha, lưu chuyển mà vòng quanh, thật đúng là ngàn vạn phong tình!

Sơn phong tiên cảnh, linh lung xuất trần. Phong cảnh di thế độc lập như vậy, thật sự là mĩ đến phiêu miểu. 

(Túy: Đoạn này chém gió đấy ╮( ̄▽ ̄" )╭)

Đứng nhìn phong cảnh trước mắt, Quân Dạ Hi cùng Nguyệt Vũ nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được tia vui sướng.

Cảnh sắc như vậy, không thể nghi ngờ là thuyết minh, bọn họ đã xuyên qua đầm lầy Tán Hồn. Về phần phong cảnh trước mắt này, khẳng định là Thiên sơn bắc cảnh! (Túy: ờ, chính là phong cảnh thiên sơn Vụ Ẩn thành phương bắc o(* ̄▽ ̄*)o)

"Nga, đến, mau nhìn, chúng ta đến!" Hậu tri hậu giác (mãi sau mới biết), mọi người Khống Thiên cũng thấy được sơn sắc mông lung, kích động hô lên thanh âm.

"Đúng vậy, rốt cục đến đây!"

"Không thể tưởng được ta cũng có cơ hội đến Thiên sơn trong truyền thuyết này, đây thật sự không phải là nằm mơ!"

"......"

Mọi người không khỏi vô cùng cảm khái. Cực bắc này, cùng với đầm lầy Tán Hồn, bọn họ từ nhỏ cũng nghe nói qua. Nơi trong truyền thuyết như vậy, lúc trước cũng chỉ dám tưởng tượng mà thôi. Chưa bao giờ nghĩ tới bọn họ kiếp thế nhưng còn có cơ hội tới đến địa phương này!

Mọi người nhìn Nguyệt Vũ, trong lòng không khỏi sinh ra cảm kích. Nếu không phải có đội trưởng, chỉ sợ cuối cùng cả đời bọn họ cũng đừng nghĩ đến đến truyền kỳ địa vực như vậy!

Đến khi đế vương lưỡng song hoa cập bờ, mọi người lục tục đi lên. Sau khi mọi người lên hết bờ, đế vương lưỡng song hoa liền hóa thành đóa hoa, biến mất trong hư không. Nguyên tố hình thành đóa hoa, lúc này lại hóa thành nguyên tố trở về tự nhiên.

Sau khi lên bờ, mọi người đều cảm giác được một trận linh khí nồng đậm đập vào mặt. Lúc trước ở đầm lầy Tán Hồn chưa từng cảm giác được cái gì, nay đứng dưới chân Thiên sơn, thật đúng là làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

Quả nhiên, độ dày linh nguyên ở Thiên sơn thật sự là làm cho người ta kinh ngạc a!

Bên ngoài chân núi Thiên sơn linh nguyên đã nồng đậm như thế, không biết vào trong Thiên sơn Vụ Ẩn thành sẽ là nồng đậm như thế nào a? Nếu như vậy, Thiên gia Vụ Ẩn thành kia sẽ có bao nhiêu người trên thất giai* cường giả a?

(*) e hèm, giải thích chút. Hiện tại trên Nguyệt Hoa đại lục, ngoại trừ Thánh Hoàng, Bạch Thiên Tuyệt cùng vài nhân vật thần bí khác thì có cấp bậc: Huyền sư, đại huyền sư, huyền vương, huyền hoàng, huyền tông, huyền tôn và huyền đế. Và Huyền đế chính là giai thứ bảy, tức là thất giai. o(* ̄▽ ̄*)ゞ

"Mọi người ở trong này nghỉ ngơi một chút, thuận tiện tu luyện một đoạn thời gian đi." Nguyệt Vũ dẫn đầu tìm được chỗ có vẻ tương đối thích hợp ngồi xuống.

Mọi người thấy vậy, một đám cũng tìm vị trí bằng phẳng ngồi xuống. Độ dày linh nguyên nơi này đối với người mới vào như bọn họ rất thích hợp tu luyện. Nếu lúc này tu luyện, đối với thăng cấp định là có ưu việt .

Trong lúc nhất thời, hai mươi mấy người đều ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.

Nguyệt Vũ trước hết nhắm hai mắt lại. Ngồi ở nơi Thiên sơn nồng đậm linh nguyên như vậy, không giống như Ẩn Nguyệt bí cảnh, chỉ dùng thủy hệ thuần năng nguyên ngưng tụ thành không gian linh khí. Nơi này linh khí tinh thuần thiên nhiên, là nguyên khí của thiên địa.

Nơi tu luyện như vậy, không thể nghi ngờ là vô cùng tốt.

Nguyệt Vũ vận khởi huyền lực trong cơ thể, vận hành quanh thân. Linh khí ngoại giới từ các lỗ chân lông chậm rãi dũng mãnh tràn vào cơ thể, theo huyền lực cùng nhau vận hành quanh thân mấy vòng cuối cùng đi tới đan điền.

Linh khí vô sắc, sau khi tiến vào đan điền, bị Nguyệt Vũ áp súc, chậm rãi hình thành huyền lực màu lam. Thời gian chậm rãi trôi qua, huyền lực tích tụ trong đan điền cũng càng ngày càng nhiều. Chỗ đan điền kia tràn đầy huyền lực cơ hồ muốn tràn ra ngoài!

Nguyệt Vũ lúc này tâm thần chú ý vận chuyển huyền lực, kinh ngạc cảm giác được, rõ ràng đã có đụng chạm vào cách tường Bát Nguyệt Huyền tôn.

Cảm giác như vậy, lúc trước Nguyệt Vũ cảm nhận được cũng không nhiều. Trước kia thăng cấp giống như là người ăn nuốt cơm, đến rất mạnh mẽ vội vàng, rất ít có cảm giác va chạm vào vách bình chướng rõ ràng như vậy.

Ý thức được điểm này, Nguyệt Vũ càng thêm ra sức hít linh khí từ ngoại giới vào, sau đó ở trong thân thể áp súc thành huyền lực, đi phá tan vách bình chướng đã sắp bạc nhược kia...

Cứ như thế tuần hoàn, Nguyệt Vũ đột nhiên cảm giác được huyến lệ từ trong cơ thể  nhẹ nhàng  chấn động một tiếng, đã xảy ra biến chất! Thực lực Thất Nguyệt Huyền tôn đã trở nên càng thêm thâm hậu, đây rõ ràng là huyền lực Bát Nguyệt Huyền tôn!

Mọi người vốn còn đang thật sự ngồi xuống tu luyện, thế nhưng đột nhiên thiên địa quy tắc dẫn phát năng lượng thiên địa cùng với ánh vàng rực rỡ quang mang hiện ra, khiến cho tâm thần cảnh giác của mọi người lâm vào cả kinh. Rất nhanh liền mở mắt.

Chỉ thấy thiên địa trong lúc đó, ký hiệu màu vàng rõ ràng hiện lên. Nhìn kỹ, tự nhiên là ký hiệu huyền giả thăng cấp không thể nghi ngờ!

Quanh thân Nguyệt Vũ lượn lờ huyền lực màu lam, dưới chân là ký hiệu thăng cấp màu vàng. Tám ánh trăng không đồng nhất trôi nổi trên ký hiệu màu vàng.

Mọi người Khống Thiên thấy ký hiệu thăng cấp dưới chân đội trưởng nhà mình, khóe miệng hung hăng co rút. Nha, đội trưởng bọn họ thật sự là rất con mẹ nó biến thái, cư nhiên lại thăng cấp! Đả kích mọi người cũng đừng khoa trương như vậy a! Bất quá, bọn họ thật thích đội trưởng biến thái này!

Quân Dạ Hi cũng bị Nguyệt Vũ đột nhiên thăng kích thích đến, một đôi lam mâu xẹt qua bất đắc dĩ sắc.

Vũ nhi quả nhiên không giống người thường a!

Năng lượng thiên địa quy tắc, khiến cho Tiểu Hắc cùng Thiển Lam đang ở Cửu Nguyệt cao nhất đều được lợi không phải là ít. Nay hai thú thú này đang tiêu hóa năng lượng, chuẩn bị trở thành chí tôn! Về phần Tiểu Điện cùng Tiểu Thanh còn lại là thăng cấp Nhất Nguyệt, trở thành Nhị Nguyệt chí tôn. Tên Đằng Giao bạo lực kia thì lại bi thúc không có thăng cấp, như trước vẫn là thực lực Ngũ Nguyệt. Cửu Sắc cùng Triệt, hai tên cường đại này, vẫn như cũ kiên trì, đối với Nguyệt Vũ thăng cấp chỉ nhận được một chút năng lượng thiên địa đáng thương, tỏ vẻ thực bình tĩnh.....