Dạ Vương

Chương 33




.

Không cần quay đầu lại, Kiều Sanh cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực ập tới từ phía sau. Nhưng y cũng không thèm để ý tới, y mặc áo ngủ, xoay người lại, nhìn Kiều Tử Việt – kẻ không mời mà tới.

Kiều Tử Việt cũng đang nhìn y, đôi mắt sâu thẳm.

Kiều Sanh ngồi xuống bên giường.

Tóc y còn ướt nước, áo ngủ rộng rinh khoác trên người. Nó chỉ được cố định lại bởi sợi dây lưng bên hông, làm lộ ra một phần ngực.

Da y rất trắng, trắng như một thứ bạch ngọc thượng hạng.

Kiều Tử Việt thấy khó thở, bức rức, hơi nới lỏng áo ra.

Im lặng một hồi, cuối cùng thì Kiều Sanh cũng lên tiếng, hỏi Kiều Tử Việt: “Tan tiệc rồi à?”

“Ừ!” Kiều Tử Việt gật đầu.

“Vậy sao anh không về phòng mình ngủ, chạy tới chỗ tôi làm gì?” Kiều Sanh nhìn anh ta bằng ánh mắt mỉa mai.

“Tới xem có phải cậu uống say rồi không?” Giọng của anh ta có hơi là lạ, “Đây là buổi tiệc ba tổ chức cho cậu, nhưng cậu chỉ xuất hiện có nửa giờ, sau đó biến mất!”

“Ngại quá, tôi có việc quan trọng hơn phải giải quyết!”

“Chuyện quan trọng mà cậu nói, chính là tắm rửa?”

“Có thể nói là như vậy!”

“Nếu để ba nghe được câu trả lời của cậu, nhất định ba sẽ rất giận đấy!”

Kiều Sanh nhún vai, ý bảo mình chẳng màng tới, vẻ mặt bất cần.

Kiều Tử Việt nheo mắt lại, nhìn y một hồi, mới nói: “A Sanh, cậu thay đổi thật rồi. Trước đây, người cậu sợ nhất chính là ba!”

Kiều Sanh gác chéo chân, tựa vào đầu giường, “Kiều Tử Việt, nửa đêm nửa hôm anh không về phòng mình, chạy tới đây là để nói với tôi những chuyện này?”

Kiều Tử Việt câu khóe môi lên: “Đương nhiên là không phải!”

“Vậy thì anh muốn làm gì?”

Kiều Tử Việt nở nụ cười nghiền ngẫm, qua một hồi sau mới từ tốn đáp: “Không phải tôi đã nói rồi sao, tới xem có phải là cậu đã say rồi không!”

Kiều Sanh nhíu mày: “Sau đó?”

Giọng của Kiều Tử Việt lại càng mờ ám: “Cậu nói thử xem?”

Kiều Sanh thấy buồn cười: “Đừng bảo là anh định thừa dịp tôi uống say, đưa tôi lên giường?”

Kiều Tử Việt thẳng thắn đáp: “Đúng vậy!”

“Nhưng tôi không có say!” Giọng của Kiều Sanh mang theo ý trào phúng, “Tiếc thật!”

“Tiếc sao?” Kiều Tử Việt nhìn y. Đùi phải gác lên chân trái, vạt áo mở rộng ra, mãi cho tới tận gốc đùi mới hơi khéo lại, trong mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh xuân bên trong…

Đèn trong phòng quá mờ, Kiều Tử Việt chỉ có thể thoáng thấy hình dáng, lại không thể thấy rõ ràng.

Tuy nhiên, càng mông lung, lại càng dễ bốc lửa…

Kiều Tử Việt cảm thấy người mình ngày càng khô nóng hơn…

“Nếu như hiện tại anh có ‘nhu cầu’, vậy thì có thể đi tìm tình nhân của anh, đừng nhìn em trai mình bằng ánh mắt đó, sẽ bị người ta bảo là biến thái đấy!” Mắt của Kiều Tử Việt ngày càng quá mức, bị người khác nhìn bằng ánh mắt đó, cho dù có là ai cũng thấy khó chịu. Thành ra, Kiều Sanh quyết định mỉa mai thẳng mặt.

“Cậu ngại à? Vậy thì đừng lo, trước đây, chúng ta cũng không chỉ có một lần!” Kiều Tử Việt nói.

“Vậy à?”

“Có muốn nghe một chút về chuyện đó hay không? Tôi rất thương đứa em trai đã mất trí nhớ của mình!”

“Xin rửa tai lắng nghe!”

“Lần đầu tiên lên giường với tôi, là vào ba năm trước. Khi đó, cậu chỉ mới mười chín tuổi, có thể xem là một trạch nam hoàn toàn không biết gì!” Kiều Tử Việt nói khẽ, thấy Kiều Sanh vẫn bình thản, anh ta cố ý nhấn mạnh: “Nói là lên giường, chứ thật ra là bị tôi đè. Lúc đó, nhìn cái vẻ uất ức của cậu, e là cả chuyện ‘lau súng’ cậu cũng không biết, cậu nên cám ơn tôi vì đã phá thân xử nam của cậu đi!”

Kiều Sanh đứng dậy, rót cho mình một ly rượu đỏ, rồi ngồi lại chỗ cũ, nhìn Kiều Tử Việt, miễn cưỡng lên tiếng: “Tiếp đi!”

Cái vẻ không để ý của y khiến Kiều Tử Việt khó chịu, nhưng anh ta vẫn nói tiếp: “Tôi nhớ khi đó cậu khóc y như một mụ đàn bà, về sau cũng như thế, bất kể tôi có X cậu bao nhiêu lần, cậu cũng như vậy, khóc lóc xin tôi tha cho cậu, cứ như là đang chịu cực hình. Nhưng thực tế, cậu thích muốn chết, miệng thì bảo không cần, nhưng chân cứ quấn chặt tôi, giống như ả *** phụ khẩu thị tâm phi. Cậu nói có phải hay không?”

Giọng điệu ngày càng tồi tệ, nói xong, anh ta trầm mặc, nhìn chằm chằm Kiều Sanh.

Anh ta rất mong vẻ mặt lười biếng ấy sẽ biến thành phẫn nộ, cho dù chỉ trong nháy mắt cũng được. Mấy lần trước chạm trán nhau, lần nào cũng kết thúc trong thắng lợi của Kiều Sanh, anh ta thấy tức lắm.

Nhưng mà, anh ta đã thất vọng…

Kiều Sanh không hề giận, không hề! Từ đầu tới cuối, y không hề bị những lời nói ấy làm ảnh hưởng cảm xúc, y tao nhã hớp một ngụm rượu, nâng mi lên nhìn anh ta, “Nói xong rồi à? Vậy ra ngoài đi, tôi muốn ngủ! Những câu đại loại như ‘chúc ngủ ngon’ chắc là không cần thiết đâu phải không?”

“…”

Một câu của y khiến anh ta á khẩu, mặt mày xanh trắng thay phiên.

Kiều Sanh lắc lắc ly rượu trong tay mình, chất lỏng màu đỏ nhạt khẽ lay động theo tay y, ánh sáng từ ngọn đèn chiếu vào, khiến người xem cảm thấy say mê.

Một Kiều Sanh như vậy, vừa tao nhã lại vừa cao quý, giống như vị đế vương cao cao tại thượng, xa không với tới…

Kiều Tử Việt cảm thấy có chút thất bại.

Kiều Sanh đã thay đổi thật rồi, thay đổi hoàn toàn. Anh ta nghĩ mãi cũng không rõ, sao chỉ trong một thời gian ngắn mà một người lại thay đổi nhiều tới vậy, đây thật là do mất trí nhớ? Vô lý quá!

Nhưng đây cũng không phải là điều quan trọng, Kiều Tử Việt không thích một Kiều Sanh như vậy, rất không thích.

Nếu, đã không thể xua đi thứ cảm xúc gần như mê muội đó…

Đã tới nước này, có nói gì cũng phí thời gian. Chi bằng, cứ dùng thủ đoạn trước đây: Bức ép.

Kiều Tử Việt đứng lên, lẳng lặng đi tới trước mặt Kiều Sanh.

Kiều Sanh miễn cưỡng liếc anh ta một cái, xem anh ta muốn làm gì, khóe môi cũng hơi câu lên.

Kiều Tử Việt đưa tay, đặt lên vai Kiều Sanh.

Vào lúc đó, Kiều Sanh không chút khách khí, hất hết ly rượu trên tay mình vào mặt Kiều Tử Việt.

Kiều Tử Việt đơ người.

Kiều Sanh vuốt vuốt ly rượu không trên tay, nhìn anh ta.

Thời gian như đọng lại…

Qua một hồi lâu, Kiều Tử Việt mới lấy lại tinh thần, đưa tay lau rượu đỏ trên mặt, đôi mắt nhìn Kiều Sanh gần như cuồng bạo.

Anh ta siết chặt nắm tay, kêu nghe răng rắc. Sau đó, vung quyền vào mặt Kiều Sanh.

Kiều Sanh không né tránh, y chỉ miễn cưỡng nói một câu: “Với thân thủ hiện giờ của tôi, anh đang tự tìm đường chết đấy!”

Nắm tay Kiều Tử Việt cách chóp mũi Kiều Sanh còn không tới năm phân, anh ta dừng lại, nhưng không thu về.

“Cậu nghĩ là vậy sao?” Anh ta cười lạnh: “Cậu chỉ mới luyện chưa tới một tháng, nhưng tôi thì bắt đầu luyện từ năm lên mười đấy!”

“Sư phụ của anh nhất định là thấy đau đầu lắm!” Kiều Sanh mỉa mai.

Mắt Kiều Tử Việt tối lại: “Cậu có muốn thử một chút hay không?”

Kiều Sanh liếc nhìn đồng hồ, thời gian là 23:59 phút, y cong khóe môi lên, đáp: “E là không có thời gian!”

“Cậu sợ?”

“Đương nhiên là không phải!”

Vừa dứt lời, cửa sổ bị mở ra.

Hai người cùng quay qua nhìn.

Trên cửa sổ, Liên Mặc Sinh mặc đồ đen chui vào, trông quái dị cực kỳ.

Kiều Tử Việt giật mình.

Liên Mặc Sinh không ngờ là ngoài Kiều Sanh ra, trong phòng vẫn còn một người khác, cậu lặng đi một hồi, liếc nhìn Kiều Tử Việt, rồi quay qua nhìn Kiều Sanh, cười khan: “Đừng nói với tôi là anh ta cũng định tham gia? Tôi không thích chơi 3P đâu!”

Kiều Sanh từ chối cho ý kiến, “Cậu tới cũng đúng giờ thật!”

“Thì cậu đã bảo khuya nay tới rồi à!” Liên Mặc Sinh cười xấu xa, “Chẳng lẽ mới đó mà cậu đã chờ không nổi?”

“Chỉ sợ người chờ không nổi là cậu đấy!”

“Gã ta là ai vậy?” Kiều Tử Việt lạnh giọng cắt ngang mấy câu nói gần như tán tỉnh của hai người.

Kiều Sanh không đáp, mà đi tới trước mặt Liên Mặc Sinh, một tay câu cổ đối phương, tay kia nâng cằm cậu lên, hôn một cái.

Khi nhìn thấy nụ cười của y, Liên Mặc Sinh đã ngơ ra. Giờ lại bị hôn bất ngờ, quả thật là cậu không phản ứng kịp.

Kiều Sanh thản nhiên cạy khớp hàm Liên Mặc Sinh ra, chủ động quấn lấy đầu lưỡi cậu.

Bị ‘cưỡng hôn’ gần ba mươi giây, Liên Mặc Sinh mới hồi hồn. Kiều Sanh chủ động khiến cậu vui như mở cờ trong bụng, dù bên ngoài có người nhìn chằm chằm làm cậu khó chịu…

Cậu cũng không khách khí, đáp trả lại.

Hai người gắn bó như keo sơn, biểu diễn một nụ hôn sâu tiêu chuẩn trước mặt Kiều Tử Việt.

Trong phòng đầy những tiếng nước, tiếng hít thở ồ ồ, còn có tiếng cọ xát vào nhau mờ ám…

Hôn được một nửa, Kiều Sanh ngừng lại, quay đầu nhìn Kiều Tử Việt đang ngớ người đứng cạnh bên, nở nụ cười thật mị hoặc: “Xin lỗi, tôi không thể tiếp anh được. Bởi vì, ‘bữa khuya’ của tôi đã tới rồi…”