Đặc Công Hoàng Phi

Chương 10: Đến đế đô (2)




Tốc độ chỉ trong vài giây, vật nhỏ đã giải quyết xong củ khoai.

Nó dùng móng vuốt sờ miệng một chút, ngẩng đầu lên chống lại đôi mắt Lạc Vũ, bộ dáng vênh váo, giống như muốn nói: “Ăn, ăn, bây giờ để xem ngươi còn ăn cái gì?”

Lạc Vũ thấy nó tự mãn nhướng mày, nàng cũng đã gặp qua, cái gì nó cũng có thể ăn rồi.

Hai ngày nay, có đôi khi nàng hái thuốc chậm một chút.

Lúc nó đi ra không phải ôm một hòn đá gặm, thì lại ôm đầu gỗ, nếu không thì ôm khối thủy tinh, nếu không thì là bùn đất.

Nó vốn là một vật nhỏ không kiêng ăn điển hình.

Bởi vậy, nhìn tiểu tử kia ăn tươi củ khoai, Lạc Vũ cũng không kinh ngạc. Nàng dứt khoát không ăn nữa, hai tay bắt chéo để sau đầu, gối lên, nhàn nhã dựa vào tảng đá, chuẩn bị ngủ.

Tiểu gia hỏa kia thấy Lạc Vũ lại ngủ không để ý tới nó.

Không khỏi tức giận nhảy lên đỉnh đầu của Lạc Vũ, muốn phát tác lửa giận, làm tóc Lạc Vũ rối tinh rối mù như cái tổ chim.

Vẫn còn chưa hết giận, “ngao ô” lên một tiếng, trực tiếp cắn một lọn tóc mai của Lạc Vũ, ăn cho hả giận.

Nó lại không ngờ Lạc Vũ vẫn chẳng thèm để ý tới nó.

Mấy ngày nay vật nhỏ kiêu ngạo quen rồi, làm sao mà chịu nổi đãi ngộ lạnh nhạt như vậy.

Tròng mắt đỏ lên, đôi mắt nhỏ tròn trịa lập tức bốc lên một tia sương mù, một giọt nước “lộp bộp” rơi xuống.

Rơi vào trên mặt Lạc Vũ.

Lạc Vũ sửng sốt, lập tức mở mắt ra.

Chỉ thấy tiểu tử kia nhìn nàng cực kỳ ủy khuất, trong mắt nó như tràn ngập lời buộc tội nàng.

Nói là khi dễ, kì thực Lạc Vũ chỉ muốn chọc tiểu tử kia một chút thôi hà. Thấy nó như vậy, nàng liền mềm lòng xuống. Haiz! Lạc Vũ ơi mày theo tiểu động vật so đo cái gì nha.

Lập tức nàng cố gắng ngồi dậy, đôi tay đưa ra định sờ tiểu từ kia một cái.

Thật không ngờ, đôi mắt đỏ hồng bé như hạt đậu của tiểu từ kia lại ủy khuất trừng mắt nhìn Lạc Vũ, sau đó lại “vù” một tiếng, cắm đầu bon bon chạy vào rừng cây.

Lạc Vũ biết cho dù khinh công của nàng tốt cũng không thể nào đuổi kịp vật nhỏ.

Không khỏi nhăn mặt, cau mày lại. Nàng đùa hơi quá rồi nhỉ.

Lập tức, đi vòng qua mặt sạu tảng đá, lấy con gà rừng mà nàng đã sớm chuẩn bị để làm cho tiểu tử kia ăn, sau đó bắt đầu nhóm lửa nướng thịt gà.

Chỉ cần mùi thơm bay ra, tiểu từ kia khẳng định có thể ngửi thấy.

Xem như là lời xin lỗi của nàng đi.

Nướng được một hồi, mỡ nương theo lửa cháy phát ra âm thanh “xèo xèo”, mùi thơm nồng nặc bay ra bốn phía.

Gà rừng đã sớm chín, nhưng vật nhỏ vẫn không tới.

Xem ra, hôm nay thật là đắc tội với tiểu gia hỏa này rồi.

Lạc Vũ lắc đầu, thật khó mà gặp được một tên đáng yêu như vậy, nhưng lại…

Ý nghĩ trong đầu Lạc Vũ còn chưa biến mất, dưới ánh lửa chiếu sáng, thân ảnh màu ngân bạch chợt lóe, vù một cái vọt lại đây, đứng trước mặt Lạc Vũ.

Khóe miệng Lạc Vũ giương lên, lập tức nhìn tiểu tử kia, nói: “Vật nhỏ đừng tức giận, cho ngươi sớm…”

Còn chưa nói xong, Lạc Vũ nhìn tình huống trước mặt, câu nói kế tiếp trực tiếp nuốt luôn vào trong bụng.

Chỉ thấy vật nhỏ xông đến trước mặt nàng, đứng thẳng thân mình, hai cái chân trước đang cầm một nhánh dược liệu, đang đưa về phía nàng.

Lá cây có năm cánh, thành năm loại nhan sắc, đặc biệt tỏa ra ánh sáng ngọc hết sức chói mắt, giữa năm cánh lá cây có một đóa hoa nhỏ màu trắng chỉ lớn bằng cái móng tay, đang nở rộ xinh đẹp.

Mùi thơm êm ái tỏa ra, vừa ngửi đã thấm vào lòng người.

Ngũ sắc diệp, một tinh phẩm trong các loại được thảo giải độc.

Nhưng cái này cũng không phải điều chủ yếu.

Chủ yếu là, thứ này sinh trường tại vách đá cheọ leo. đúng là một trong thành phần thuốc giải độc để điều trị cho phụ thân nàng.

Hôm nay vào ban ngày nàng đã tìm được, nhưng chưa hái, chuẩn bị ngày mai mới đi hái dược liệu.

Bởi vì, hoa còn chưa nở, hoa của ngũ sắc diệp không nở sẽ làm giảm hiệu quả dược liệu đi một nửa.

Mà bây giờ, vật nhỏ lại có thể mang về ngũ sắc diệp mà nàng đang muốn, rồi ủy khuất nhìn nàng.

Tiểu gia hỏa này vẫn luôn đi theo phía sau nàng, biết nàng muốn vật này sao?

Sư phụ từng nói qua với nàng, vạn vật đều có linh tính, động vật lại càng đặc biệt có linh tính.

Vật nhỏ này…

Trong mắt nàng hiện lên một tia cười nhẹ, Lạc Vũ không cầm lấy ngũ sắc diệp, mà vươn tay chậm rãi vuốt ve đầu vật nhỏ.

“Mởi vừa rồi chỉ là muốn đùa ngươi một chút mà thôi, sau này sẽ không vậy nữa. Ngươi, cái tiểu gia hỏa này, sao có thể đáng yêu đến vậy.”

Vật nhỏ nghe không hiểu Lạc Vũ nói gì, nhưng lại cảm giác được nàng đang dịu dàng với nó.

Cái miệng nho nhỏ không khỏi mở ra, thật cao hứng nhảy nhót, đỉnh đầu cọ xát bàn tay Lạc Vũ đang vuốt ve nó.

Sau đó móng vuốt cầm lẩy ngũ sắc diệp trực tiếp nhét vào trong lòng Lạc Vũ.

Mạnh mẽ xoay người, nhảy tới thịt gà rừng đã sớm nướng chín, vui vẻ bắt đầu giải quyết gà nướng.

Gặm, gặm, gặm, nhanh như tia chớp giải quyết con gà rừng.

Lạc Vũ còn chưa phục hồi tinh thần lại, tiểu tử kia đã giải quyết xong hết rồi.

Sau khi ăn no nê, trực tiếp chà lau tiểu móng vuốt trên mặt đất, đem móng vuốt bị dính mỡ chà xát cho sạch sẽ, “vù” một tiếng, nhảy lên bả vai Lạc Vũ.

Sau đó lại từ bả vai Lạc Vũ chui vào trong lòng nàng.

Thu móng vuốt nhỏ lại, nằm úp cái bụng nhỏ xuống, bắt đầu ngủ.

Nhìn qua, nó vốn có ý định ở lâu dài trong chỗ này rồi, lại giống như chắc chắn là Lạc Vũ sẽ không buông tay.

Lạc Vũ thấy vậy không khỏi bật cười, tay gõ gõ cái đầu nhỏ của nó: “Vật nhỏ tham ăn, cứ như vậy lại đi theo người ta rồi sao, thật là không sợ bị người ta bán sao.”

Thôi cũng kệ nó đi.

Thú đáng yêu như vậy, mang về nuôi cũng được.

Bóng đêm bay lên, tối nay sao trời lấp lánh, chớp lóe đầy trên bầu trời bao la.

Hôm sau.

Không ngờ rằng tiểu gia hỏa đáng yêu này quả thật có chút tác dụng.

Đợi Lạc Vũ phản ứng lại, mới biết được nàng rốt cuộc nhặt được cái gì trong bảo khố rồi. (*nhặt được bảo bối)

Từ sau khi vật nhỏ đi theo nàng, tốc độ hái được dược thảo của nàng tăng lên một cách kinh khủng, gùi dược thảo không ngừng đầy ắp.

Toàn bộ dược liệu quý hiếm gần như đều rơi vào trong tay nàng, Lạc Vũ cũng bắt đầu cẩn thận từng li từng tí bảo vệ chúng.

Cái gì nhân sâm ngàn năm, linh chi ngàn năm, bất lão thảo, hoàng kim quả… Bị tiểu gia hỏa xem chúng như cỏ dại, không ngừng ném vào gùi dược thảo của Lạc Vũ.

Mấy thứ này, tùy tiện ném ra ngoài thị trường, tất cả đều là vạn kim khó cầu.

Nhưng trong mắt tiểu tử này lại chính là cỏ dại.

Dường như nó có được xúc giác cùng khứu giác rất nhạy cảm.

Thiên tài địa bảo chôn sâu trong đất mà ngay cả Lạc Vũ cũng không phát hiện được, lại bị vật nhỏ đào móc lên một cách chuẩn xác.

Thật giống như trời sinh ra sở trường đặc biệt này của nó là để tìm kiếm mấy thứ bảo bối này vậy.

Phát giác ra thiên phú kinh người của tiểu từ này, cho dù Lạc Vũ bình thường không tham tài cũng có chút không khống chế được rồi.

Sau khi thu thập đủ dược liệu dùng để giải độc cho cha nàng, Lạc Vũ vẫn ở lại trong núi thêm mười ngày nữa.

Dẫn theo tiểu tử kia đảo quanh một vòng Vu Sơn.

Hiện giờ trong gùi của nàng toàn là vật phẩm trân quý.

Nếu như Lạc Vũ không đủ lý trí, nàng luôn nhớ làm việc không thể làm tuyệt, đặc biệt những dược phẩm trân quý hôm nay nàng nhất định phải lưu rễ lại, không thể hái toàn bộ. (*không thể hái sạch sẽ, lần sau lên lấy gì hái)

Nếu không đã bị tiểu gia hỏa này đào sạch rễ luôn rồi.

Thoáng cái đã qua 10 ngày.

“Tiểu Ngân, đi, chúng ta về nhà thôi.” Thu hoạch lớn mà về, Lạc Vũ đeo gùi sau lưng, trên vai vật nhỏ màu ngân bạch ngồi chồm hổm.

Nàng bay vọt trở về, đi về phía Ám lâu ở trấn Lợi Đồng.

Trời xanh như màu ngọc bích, trên bầu trời mây trắng bị gió thổi biến thành các hình dạng khác nhau, hóa thành hàng vạn hàng nghìn hình dáng xinh đẹp.

Tâm tình Lạc Vũ vô cùng tốt, một đường vận khính công, cơ hồ giống như gió thổi điện xẹt nhanh chóng trở về Lợi Đồng thành trấn.

Về đến thành trấn Lợi Đồng vừa lúc trời tối.

Tâm tình Lạc Vũ khoái trá, bay vọt mà qua tường thành thấp bé, phi thân trên nóc nhà, thẳng đến ám dạ trà lâu, kì thực là ám lâu.

Phi thân hạ xuống từ mái hiên, Lạc Vũ đứng ở cửa sau ám dạ trà lâu, cưởi tủm tim định lặng yên không một tiếng động lẻn vào, mang lại kỉnh hỉ cho cha mẹ nàng.

Không ngờ chỉ mới bước chân vào trong một bước, hai mặt Lạc Vũ liền nhìn thấy ám hiệu như có như không trên cửa, sắc mặt khẽ biến.

Tâm tình vui sướng trên mặt chậm rãi trầm xuống.

Ám hiệu? Ám lâu xảy ra chuyện gì sao? Quân Phi để lại dấu vết như vậy cho nàng ý bảo nàng phải chú ý.

Chân mày nhíu chặt lại, từ cửa sau của Ám lâu Lạc Vũ quay đầu chuyển hướng, không đi vào trong nữa, mà là đi về một phương hướng khác.

Gió đêm sắc bén, cảnh xuân trong đêm vẫn thanh lương như trước.

Tiến vào từ một cánh cửa khác của ám lâu.

Mới vừa tiến vào, lập tức có người tiếp đón, sắc mặt nghiêm túc.

“Xảy ra chuyện gì?” Âm thanh Lạc Vũ rất nặng nề.

“Vốn là chuyện của lão đại, lâu chủ đã căn dặn, một chút nữa ngài sẽ đến, xin ngài lập tức đến gặp lâu chủ.” Người đến lên tiếng trả lời.

Lạc Vũ nghe vậy, “ừ” một tiếng, thi triển khinh công bay về hướng tiểu viện Quân Phi đang ở.

Bóng đêm dày đặc, nơi Quân Phi đang ở vẫn còn sáng đèn, hiển nhiên hắn vẫn chưa đi ngủ.

Một tay đầy cửa phòng của Quân Phi ra, Lạc Vũ trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Trong phòng, không chỉ có Quân Phi, mà còn có Quân Vân và Phi Yên.

Lúc này, thấy Lạc Vũ trở về, vẻ mặt nghiêm túc của bọn họ giống như nhất tề thở dài nhẹ nhõm một hơi, có chút trấn an lại.

“Lão Đại.”

“Vũ nhi, rốt cục con đã trở về.” Trong mắt Phi Yên tận lực áp chế nỗi lo lắng.

Lạc Vũ thấy vậy, đặt gùi xuống, trở tay đóng cửa, bước nhanh tiến vào.