Đặc Công Hoàng Phi

Chương 15: Thì ra là nàng (2)




Đây rõ ràng không phải đấu khí, nhưng lại có tiềm lực lợi hại như đấu khí, như vậy làm sao mà phán xét kết quả đây?

“Đương nhiên, Học viện đế quốc hoan nghênh bất cứ ai có tiềm lực vào làm học trò.”

Trong bầu không khí tĩnh lặng, một thanh âm kinh ngạc kèm theo vui mừng truyền đến, từ trong Học viện một người đi tới.

Một thân nguyệt nha trường bào màu lam, phía trên có thêu dấu hiệu của Học viện đế quốc, trên cổ áo có gắn huân chương đế quốc và những ngôi sao đại biểu cho cấp bậc, phong thái người mới tới tương đương nho nhã.

Ba sao đại biểu cho lão sư đã dạy 3 năm ở Học viện. (*thầy giáo)

Mà đi theo phía sau hắn là một nam hài chỉ cao đến thắt lưng hắn. (*cậu bé)

“Tỷ tỷ.” Nam hài kia vừa thấy Lạc Vũ, mi mắt trên khuôn mặt tinh xảo lập tức sáng lên, nhào vào người Lạc Vũ.

“Lạc Lê.”

Chỉ trong nháy mắt, gương mặt lạnh nhạt của Lạc Vũ hiện lên vẻ mừng rỡ, mở ra đôi tay ôm lấy nam hài đang nhào vào lòng nàng.

Đệ đệ của nàng, là Lạc Lê nhà nàng a.

“Tỷ tỷ, đệ rất nhớ tỷ.”

Lạc Lê nhỏ tuổi hơn Lạc Vũ rất nhiều, lúc này hắn chỉ mới 8 tuổi, nên chỉ cao đến ngực Lạc Vũ.

Hắn nhào qua đây, gắt gao ôm Lạc Vũ, không ngừng làm nũng.

Lạc Vũ lộ ra nụ cười sủng nịch, một tay ôm Lạc Lê, một tay nhéo nhéo cái mũi nho nhỏ của hắn, cười nói: “Đệ không nhớ cha mẹ sao, thật uổng cho cha mẹ luôn luôn lo lắng cho đệ a.”

“Đệ nhớ, rất nhớ, rất nhớ cha mẹ nha.” Lạc Lê lập tức lắc lắc thân thể, ngẩng cao đầu lên phản bác.

Lạc Vũ thấy vậy nhất thời cười to, tay xoa xoa mái tóc Lạc Lê.

Đây là đệ đệ của nàng, là đệ đệ duy nhất ở đời trước, đời này. Không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, vẫn khỏe mạnh là tốt rồi, thật là tốt.

“Đi thôi, vào trong học viện nói sau, đừng chặn cửa à.”

Lão sư Tam Tinh hướng Lạc Lê mỉm cười vẫy vẫy tay, sau đó gật đầu với Lạc Vũ.

Lạc Vũ cũng không lộ ra nụ cười tươi với người lạ như đối với đệ đệ mình, lập tức lôi kéo tay Lạc Lê vừa đi vào trong học viện, vừa hỏi những chuyện đã xảy ra mấy ngày trước.

Học viện đế quốc không hổ danh là học viện được kiến tạo bởi 3 đế quốc.

Nguy nga đứng sừng sững, cũng không quá xa hoa, nhưng lại có diện tích rộng rãi cùng khí phái, làm cho người ta tự sinh ti tiểu chi tâm. (*cảm giác nhỏ bé, hèn mọn)

Những tòa nhà uy nghiêm dùng để dạy dỗ học trò và học tập, sân luyện võ rộng lớn, lôi đài cao lớn, lầu các tinh xảo cho học viên trú ngụ,...

Mênh mông rộng lớn như không thấy điểm cuối, lại có những tòa kiến trúc nối tiếp nhau như sóng biển mãnh liệt, chồng chất tiếp nối lên nhau mà đi xa, làm cho người ta kính sợ.

“Ở đây có tên tiểu nhân nào bắt nạt đệ sao?”

Lạc Vũ không chú ý đến sự huy hoàng đại khí của Học viện đế quốc, chỉ chăm chú lắng nghe Lạc Lê nói, sắc mặt lại trầm xuống một chút.

Lạc Lê gật đầu, nhướng mày lên nói: “Đúng vậy, đệ cũng không biết đã làm gì đắc tội với cái người được kêu là tam vương tử gì đó, đệ vừa vào đến học viện liền có người đến sinh sự.

Bất quá tất cả đều bị sư phụ giải quyết rồi.

Sau đó mọi người đều không để ý đến đệ, cũng không ai chơi với đệ, không ai nói chuyện với đệ, không ai luyện võ với đệ, hừ, không nói thì thôi, đệ cũng chả thèm.

Nhưng bọn họ còn cướp lấy cơm của đệ, không cho đệ ăn cơm, mỗi ngày đệ rất đói bụng.

Thậm chí có người còn chơi xấu, đe dọa đệ nữa.

Tỷ tỷ, bọn họ bắt nạt đệ, rất bắt nạt đệ, tỷ tỷ báo thù cho đệ nha.

Đệ ở đây nghe bọn họ nói bây giờ tỷ tỷ thật là lợi hại.”

Bởi vì tỷ tỷ yêu quý của mình đã tới, bao nhiêu ủy khuất, phiền chán mà Lạc Lê phải chịu, đều nhất nhất nói ra với Lạc Vũ.

Nói xong lời cuối cùng, lại thần bí hề hề chỉ về phương hướng của Tử Diễn quốc công phủ.

“Đứa trẻ ngốc, mấy ngày qua con ăn khổ chưa đủ sao? Còn không có học thông minh? Cánh tay không lay chuyển được bắp đùi đâu, chỉ vì căm giận mà kết thù là có hại chứ không có lợi.” Nghe đến đó, lão sư cấp 3 sao vẫn đi bên cạnh dẫn đường, chịu không nổi nữa nên dừng lại cước bộ, khẽ lắc đầu khuyên một câu.

Sau đó quay đầu nhìn về phía Lạc Vũ nói: “Nếu đã cắt đứt quan hệ với quốc công phủ, như vậy sau này Lạc Lê sẽ phải giao lại cho ngươi rồi, các ngươi tự mình thu xếp cho tốt đi.”

Dứt lời, xoay người định rời đi.

Lạc Vũ nghe vậy biết được, hắn chính là người mà Quân Nhiêu Thiên nhắc đến âm thầm giúp Lạc Lê, là người làm cho Lạc Lê lúc đối mặt tam vương tử, không bị nguy hại.

Rất nhanh nàng liền thốt lên: “Đa tạ.”

Vị lão sư kia phất tay, nói: “Không cần, sau này các ngươi...”

“Ai cha! Thật là một xấu nữ làm cho người ta cảm thấy thật buồn nôn a.”

Ngay lúc vị lão sư kia còn chưa nói xong, một giọng nữ tràn đầy châm chọc truyền tới.

“Người xấu xí, tốt nhất hãy tự giác chút đi, xấu như vậy cũng dám nghênh ngang đi lại rêu rao khắp phố, ngươi không sợ làm bẩn hai tròng mắt của người khác à.”

“Đúng vậy, thật là muốn nôn, đó giờ ta chưa thấy qua nữ nhân nào xấu xí đến như vậy a.”

Lạc Vũ dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn về chỗ truyền đến tiếng nói.

Chỉ thấy ở đó có năm, sáu nữ tử đang nhìn thẳng nàng với vẻ mặt châm chọc cùng khinh bỉ, đi về hướng nàng và đệ đệ đang đứng.

Dung nhan vốn thanh lệ của những người này, bị sắc mặt châm chọc khinh bỉ biến trở thành ghê tởm vặn vẹo, nhìn không ra dung nhan vốn có của họ.

Đoạn đường chung quanh vốn có những học trò chỉ chỉ trỏ trỏ Lạc Vũ, thấy tình cảnh này cũng lập tức dừng bước, tụm năm tụm ba bàn tán nhìn về hướng Lạc Vũ, hoàn toàn là thái độ muốn xem kịch vui.

“Các ngươi... các ngươi nói cái gì, một đám chết bầm, các ngươi mới xấu, một đám người quái dị, người quái dị.”

8 tuổi tiểu Lạc Lê nghe những nữ nhân này mắng Lạc Vũ, nhất thời như một dây pháo nhỏ, “bịch” một tiếng bị châm lửa, nhảy dựng lên mắng xối xả mấy nữ nhân kia, cũng không sợ bọn người kia lớn hơn hắn, những ai có dũng khí khi nhục tỷ tỷ của hắn, hắn đều không để họ yên. (*khi dễ + nhục nhã)

“Thật hay cho một nghiệt chủng, cư nhiên dám chửi... Ôi chao.”

Nữ tử áo tím, người mở miệng châm chọc đầu tiên, dung nhan bình thường không có gì đặc biệt, mặc một thân lộng lẫy, nhìn qua cỡ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, nàng ta tức giận còn chưa nói xong. Nguyên bổn Lạc Vũ vẫn đang đứng ở một khoảng cách xa, lại đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng ta.

Ngay sau đó, những người chung quanh căn bản không thấy rõ là có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy nữ tử áo tím kêu rên, bưng nửa bên mặt cuống quýt lui ra phía sau vài bước.

Môi đỏ mọng khẽ run, một lát sau một cái răng bị phun ra từ trong miệng nàng ta.

Mà Lạc Vũ thì dường như căn bản là không có tới gần nữ tử áo tím kia, lúc này, vẫn lạnh lùng đứng bên cạnh Lạc Lê như cũ, hình như một bước nàng cũng chưa từng nhúc nhích qua.

Những học trò vây chung quanh xem kịch vui, thấy một màn như vậy đều bị hoảng sợ.

Thân thủ thật nhanh a.

“Còn dám làm cho ta nghe thấy một câu nói nhục mạ đệ đệ ta, sẽ không chỉ là một cái răng đơn giản như vậy.”

Lời nói lạnh băng, không giận mà uy.

Mấy nữ tử đến đây khiêu khích, thấy vậy đều bị sửng sốt, không tự giác lui về sau vài bước.

“Thật là một nữ nhân kiêu ngạo, mới vừa vào Học viện đã có dũng khí xuống tay với học tỷ, thật là không biết tôn trọng người đi trước, sau này sẽ không có đường lui được nữa.” (*đại ý là vào học viện trước mấy năm)

Ngay lúc lời nói uy hiếp của Lạc Vũ vừa hạ xuống, sau một phút tĩnh lặng ngắn ngủi, một thanh âm uấn nộ đột nhiên vang lên, pha lẫn sát khí bén nhọn.

Cùng khắc, lời nói của người kia vừa hạ xuống, mấy nữ tử đến khiêu khích vừa bị khí thế của Lạc Vũ đè ép làm kinh sợ, nhất tề vung lên khuôn mặt tươi cười.

Rất nhanh quay đầu nhìn về hướng người vừa lên tiếng, cao giọng nói:

“Bích Vân học tỷ, tỷ mau tới giúp chúng ta giáo huấn nữ nhân xấu xí không biết trời cao đất rộng này đi. Ả ta thật quá kiêu ngạo rồi, hình như đối với Học viện đế quốc này ả ta cũng không để vào mắt. Một nữ nhân xấu xí như vậy, không cho ả ta chút giáo huấn, ả sẽ không biết hôm nay đã đắc tội với ai, đã đắc tội với người cường đại như thế nào.”

Trong lúc nhất thời, mấy nữ nhân kia lập tức líu ríu, cố gắng thêm mắm dậm muối, nhân tiện kể tội Lạc Vũ với nữ tử vừa tới. (*tép riu cũng bày đặt, ta khinh)

Sắc mặt Lạc Vũ không hề chuyển biến, nhìn qua bên kia.

Một bộ quần áo màu vàng bó sát người, đem thân hình lồi lõm hiển lộ hết sức rõ ràng.

Dung mạo không tính là cực kỳ xuất sắc, bất quá toàn thân trên dưới cũng bao phủ một phong thái quyến rũ thành thục.

Nhìn qua nàng ta khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.

Khóe mắt nàng ta cũng không che giấu châm chọc cùng coi rẻ chút nào cả.

“Học viện cấm tư đấu, ngươi muốn động thủ, được thôi, ta đấu với ngươi.” (*tự ý đánh nhau, không phải một trận tỷ thí chính thức)

Nữ tử tên Bích Vân khinh miệt, phẫn hận nhìn quét vào khuôn mặt bình tĩnh của Lạc Vũ, ngón tay đưa ra chỉ về hướng một tòa lôi đài cao cao ở cách đó không xa.

Mấy người vây xem chung quanh vừa thấy vậy, lập tức ríu ra ríu rít kêu lên.

Cảnh tượng lập tức nào nhiệt hẳn lên.

Lão sư ba cấp vẫn đứng bên cạnh Lạc Vũ chưa rời đi, thấy vậy nói nhỏ với Lạc Vũ: “Học viện cấm tư đấu, nhưng cũng không cấm tỷ thí. Trên lôi đài, chỉ cần hai bên nguyện ý, muốn đánh như thế nào thì đánh như thế đó.” (*dạy học được ba năm)

Nói đến đây bỗng nhiên dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Bích Vân, học trò năm thứ ba, sắp phá vỡ cấp bậc đấu khí màu vàng, vốn là người Luyện Thành quốc công phủ, là tôn tử trực hệ của người con thứ 7 trong quốc công phủ, rất được sủng ái.”

Dứt lời, hai tay ôm ngực lui ra phía sau vài bước, không hề nói tiếp.

Đạt đến đỉnh cao của đấu khí màu vàng, nói cách khác là có khả năng sắp tới sẽ đạt được cấp bậc đấu khí màu xanh biếc, chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi đã có thể đạt tới trình độ này xem như là một thiên tài.

Khó trách nàng ta lại kiêu ngạo đến vậy.

Khóe miệng Lạc Vũ như ẩn như hiện giương lên một tia cười nhạo.

Luyện Thành quốc công phủ, tại sao lại nhằm vào nàng, nàng đã hoàn toàn nắm rõ rồi.

“Tỷ tỷ, chúng ta sẽ không đánh với nàng ta, đi thôi, tỷ tỷ vừa tới Học viện, Lạc Lê dẫn tỷ tỷ đi xem một chút nơi mà đệ đang ở.”

Sắc mặt Lạc Vũ không chút thay đổi, nhưng 8 tuổi tiểu Lạc Lê lại rất là lo lắng nha.

Đạt đến đỉnh đấu khí màu vàng, trình độ rất rất cao so với hắn a.

Mà hắn mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cái lão đầu của Tử Diễn quốc công phủ, người đã cướp hắn tới nơi này, từng nói hắn có thiên phú rất cao.

Bẩm sinh đã có đấu khí đạt tới trạng thái màu cam rồi. (*cấp 2)

Nhưng mà về phần tỷ tỷ, mặc dù nghe nói rất lợi hại, nhưng từ nhỏ hắn đều biết, tỷ tỷ vốn không có một tia đấu khí.