Đặc Công Hoàng Phi

Chương 6: Xuyên không (6)




Thanh kiếm màu bạc phá không chớp nhoáng đâm tới.

Tốc độ Quân Trầm cũng nhanh không kém, vung búa đánh vào khoảng không, hung hăng bổ về thanh trường kiếm màu bạc.

“Đinh!!” 2 thứ binh khí trực diện chạm vào nhau, chỉ nghe được âm thanh kịch liệt va chạm vang lên.

Tuy Quân Trầm đã tu luyện tới cấp độ đấu khí màu xanh biếc, nhưng cây búa trong tay vẫn bị văng lên sau cú va chạm vừa rồi, bay hướng về phía sau, trong khi trường kiếm màu bạc vẫn ung dung giữ vững tốc độ lao nhanh về phía Lạc Vũ.

Người này có cấp bậc đấu khí còn cao hơn Quân Trầm.

Quân Trầm, Quân Vân, lập tức tái nhợt mặt mày.

Toàn thân võ công của Quân Vân đã mất hết, nhưng ánh mắt vẫn thấy được một màn kia, không chút nghĩ ngợi nhào về hướng Lạc Vũ.

Nữ nhi của hắn, hắn tuyệt đối không thể để cho bọn kia giết nàng.

Trường kiếm phá không mà đến, nhanh như tia chớp.

Quân Vân không có đấu khí, nên tốc độ không thể sánh bằng lợi kiếm kia. (*thanh kiếm sắc bén)

Thấy Lạc Vũ sắp bị đâm trúng, mắt Quân Vân đỏ lên, mở miệng thét lên: “Không…”

“Bang!”

Ngay lúc Quân Vân kích động la lên, một âm thanh va chạm bén nhọn đột nhiên vang lên trước người Lạc Vũ, thanh trường kiếm màu bạc đang lao nhanh mà đến lại đột nhiên ngừng giữa không trung, không tiến thêm được nữa.

Âm thanh khẩn trương của Quân Vân bị nghẹn trong cổ họng.

Trước mắt, Lạc Vũ một tay cầm chén rượu giơ về phía trước.

Mà thanh kiếm màu bạc lại đang đâm từ miệng chén rượu vào trong lòng chén.

Một thanh trường kiếm mà ngay cả Quân Trầm cũng không đỡ được, vậy mà lại bị một chén rượu của Lạc Vũ chặn lại, này…

Quân Vân trợn to hai tròng mắt, không thể khống chế thân mình lảo đảo ngã hướng lên người Lạc Vũ.

Mà Lạc Vũ một tay cầm chén, một tay đỡ lấy hắn, giúp hắn ổn định thân hình, đồng thời quay đầu cười với hắn, nói: “Cha, ngài hãy yên tâm, con không phải là phế vật.”

Dứt lời, Lạc Vũ nhún thân mình một cái, đã bình tĩnh đứng ở giữa sân.

“Có chút kỹ xảo đã muốn lấy mạng của ta rồi sao, quả thật không biết trời cao đất rộng là gì.”

Vừa nói dứt lời, Lạc Vũ vung tay lên, chén rượu trong tay cùng với thanh kiếm bạc vỡ vụn trên mặt đất.

Thân hình Lạc Vũ chớp lên, năm ngón tay như móc câu, đánh về phía những sát thủ giả thành nghệ nhân.

“Giết!!! Trả mạng các huynh đệ lại đây cho ta, hôm nay chúng ta nhất định phải lấy mạng chó của ngươi, gian thần Lô Thành Phi…”

Mấy tên sát thủ giả mạo nghệ nhân là người của 2 quốc công phủ phái tới.

Bọn họ thật không ngờ, xấu nữ Lạc Vũ bị người ta đồn đại là phế vật, lại có thể chặn một kiếm của bọn họ, đây rõ ràng là quá khác với lời đồn.

Nhưng dù sao bọn họ cũng là người của 2 đại công phủ. Sau khi có chút giật mình, bọn họ lập tức hô hào khẩu hiệu, tất cả đều tấn công Lạc Vũ.

Lạc Vũ vừa nghe bọn họ hô hào, trong mắt tràn đầy châm chọc. Bọn họ không dám ra mặt ám sát nàng, lại chuyển sang la hét đòi ám sát thành chủ.

Đến lúc đó, nếu nàng thật sự bị chết, thì tất cả mũi dùi sẽ chĩa vào thành chủ, bởi vì sát thủ là đến ám sát hắn, nhưng “đao kiếm không có mắt” nên đánh trúng Lạc Vũ, từ đó 2 quốc công phủ sẽ không phải bị quốc vương hỏi tội đến.

Còn về phần thành chủ, cái người bị bọn sát thủ hô hào là “gian thần” Lô Thành Phi, hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, sợ hãi đến nỗi tè ra quần, bò về phía Quân Trầm và Quân Vân.

Ám sát hắn sao? Dường như hắn không có đắc tội với người nào cả nha!

Biến cố chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, yến tiệc đột nhiên biến thành một trận chém giết.

Các quan viên lớn nhỏ của thành Lợi Đồng vẫn đang ngồi, đã bị hù dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, cuống quýt lui về sau tránh né.

Gió lay ngọn cây, sát khí bay tứ phía trong trời đêm.

Lạc Vũ mặc một thân áo lam, chân không chạm đất, thân hình như quỷ mỵ, những nơi nàng lướt qua đều nghe tiếng xương khớp gãy răng rắc, từng người từng người một ngã xuống.

Nhưng mọi người lại không nhìn thấy Lạc Vũ ra tay như thế nào.

“Tam ca, mau đi giúp Lạc…”

Lúc này, Phi Yên mới bừng tỉnh lại, sợ hãi kêu lên, nhưng còn chưa nói hết câu cũng đã không thể nào nói tiếp được.

Quân Trầm đứng trong đại sảnh, nhìn cảnh chém giết trước mắt, khóe miệng co giật, không lên tiếng, ngược lại theo tiềm thức sờ sờ cần cổ, rùng mình một cái.

Thân thủ này, thân thủ này…

Kẻ vừa rồi âm thầm ra tay đối với hắn chắc chắn là Lạc Vũ.

Nàng chính là người đánh Lạc Trần, cũng chính là người làm cho hắn phải quỳ xuống…

Hiểu được rõ ràng, mặt Quân Trầm trắng bệch không còn chút máu.

Nếu như Lạc Vũ muốn giết cha con bọn họ, mới vừa rồi…

Trầm mặc, không khí làm kẻ khác hít thở không thông cùng hưng phấn thay phiên nhau một cách quỷ dị.

Quân Vân trầm mặc, Quân Trầm trầm mặc, Phi Yên trầm mặc, ngay cả một thân cao ngạo như khổng tước Quân Lạc Trần cũng trầm mặc, đây mà là xấu nữ Lạc Vũ không có đấu khí sao?

Đá một cước sau cùng vào cần cổ nghệ nhân giả mạo.

Một cước của Lạc Vũ vừa đá vào, lập tức, chỉ nghe một tiếng vang “răng rắc”, nam nhân kia chưa kịp thốt một lời đã ngã xuống.

Cổ tay vung lên, quăng nam nhân đã chết ra ngoài, mũi chân Lạc Vũ hất lên, trường cung màu bạc trên mặt đất lập tức rơi vào tay Lạc Vũ.

Lạc Vũ nhấn mũi chân một chút trên đất, 5 thanh trường kiếm lập tức nhảy lên, tất cả đều nằm trong tay nàng.

Sau đó bay lên không, lộn ngược ra sau, cao cao đứng thẳng trên nóc nhà, Lạc Vũ xoay người, lắp kiếm, giương cung, một loạt hành động rất trôi chảy. (thật ra là 5 cây kiếm)

Chỉ nghe âm thanh “vù vù” trong bóng đêm.

Năm thanh trường kiếm phóng về hướng vị trí sát thủ đang núp trong bóng tối bắn nhanh đến.

“Bịch, bịch, bịch…” Ánh trăng chiếu rọi trong đêm đen, âm thanh va chạm cùng tiếng kêu rên đau đớn bén nhọn truyền đến, nghe thấy rất rõ ràng.

Lạc Vũ nhướng mày, thế mà vẫn để 2 tên chạy thoát.

Lập tức nhảy người lên định đuổi theo.

Đời trước nàng vốn là người của Bộ Quốc An, vẫn luôn tín niệm tuyệt không lạm sát. (*giết người bừa bãi)

Nhưng mà điều đó cũng không có nghĩa là nàng sẽ buông tha cho người muốn hại nàng và thân nhân của nàng.

Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, nếu ngươi phạm ta, cho dù có đuổi giết ngàn dặm, cũng nhất định phải trừ khử cho bằng được.

Lạc Vũ đối với địch nhân, xuống tay tuyệt không lưu tình.

Thân hình vừa động một cái còn chưa kịp đuổi theo, hai hàng lông mày Lạc Vũ lại nhíu lên, thân hình dừng lại không có đuổi theo, chậm rãi xoay người, mặt quay về hướng màn đêm phía sau.

Giơ cây cung không có gắn mũi tên trong tay lên, nhắm vào bóng đêm.

“Ha… hả, chúng ta không phải địch nhân.”

Ngay lúc Lạc Vũ giương cây cung trống rỗng về bóng đêm phía sau, đồng thời vang lên một âm thanh khó nén kinh ngạc cười lớn truyền đến, ngay sau đó có vài người đi ra từ trong bóng tối.

Năm người đi ra, trên người mang một thân bụi đất.

Thoạt nhìn là do ngày đêm không ngừng nghỉ vội vàng chạy tới.

“Nhị ca?”

“Nhị ca…”

Nam tử trung niên đi đầu vừa lộ diện, Quân Trầm và Quân Vân kinh ngạc đồng thời thốt lên.

Người nọ nhìn qua không mạnh mẽ như Quân Trầm, nhưng lại rất nho nhã, Lục bá tước của Tử Diễn quốc công phủ, cười cười đáp lời 2 người.

Lại quay đầu nhìn Lạc Vũ đang đứng ở nóc nhà, trong tay vẫn cầm cung giương lên hướng về phía bọn họ, không khỏi cười nói: “Cất vào thôi, cất vào thôi, ta nói rồi, chúng ta không phải địch nhân.”

Lạc Vũ nghe vậy, liếc mắt nhìn quét mấy người một cái, chậm rãi thu cung lại.

“Lạc Vũ, đến đây đi, đây là nhị bá bá của con.”

Lúc này Quân Vân thật sự vui mừng, mặc dù hai mắt kinh ngạc nhìn Lạc Vũ, nhưng lại sáng ngời như có ánh sáng.

Lúc này đang cố gắng kiềm chế áp lực mừng như điên, bày ra vẻ mặt trầm ổn nói với Lạc Vũ.

Lạc Vũ thấy cha nàng đang áp chế vui sướng trong lòng, nàng chậm rãi thu hồi vẻ mặt u ám, nở nụ cười nhẹ, phi thân xuống nóc nhà.

Đứng đối diện người ở trước mặt Quân Vân, thản nhiên kêu một tiếng: “Nhị bá.”

Quân Lục thấy vậy, liếc mắt đánh giá Lạc Vũ từ trên xuống dưới, sau đó mới cười nói: “Sớm biết như vậy, chúng ta cũng không cần phải ngày đêm không ngừng nghỉ chạy tới để bảo vệ cháu rồi. Có ai ngờ đến, Lạc Vũ, người vô dụng nhất của Tử Diễn quốc công phủ chúng ta, hôm nay lại mạnh như thế. Chúng ta đúng là có mắt không tròng rồi.”

Dứt lời, vuốt vuốt chòm râu dưới cằm, vui sướng nở nụ cười.

Mấy người bằng tuổi đi theo phía sau hắn, nghe nói bọn họ vốn là người của trưởng lão, cũng nở nụ cười theo.

Mặc dù võ công như vậy thật quái lạ, nhưng mạnh mẽ là được rồi.

Lạc Vũ thấy vậy, khóe miệng giương lên, biểu tình không vui cũng không buồn.

Người mạnh thì sống, đây là đạo lý xưa nay vẫn không thay đổi.

Nếu ngươi có năng lực ngươi sẽ đứng trên người khác, nếu không có năng lực sẽ bị người ta xa lánh, đây đã sớm là đạo lý sinh tồn.

Không có gì phải so đo, cũng không có gì phải tức giận.

Mấy người xa lạ có quan hệ máu mủ mà thôi. Thật là khôi hài mà.

Thấy tình hình có chuyển biến, lúc này, đám người thành chủ mới giật mình tỉnh lại từ trong kinh sợ. Tinh thần của đám người đó lại một lần nữa chấn hưng, mang vẻ mặt tươi cười “vuốt mông ngựa”.

Mấy lời bọn họ khen tặng đúng là khen từ dưới đất lên tới trên trời, cơ hồ đem Lạc Vũ làm thiên thần đến trái đất, làm cho Lạc Vũ nổi cả da gà.

“Vũ nhi…”

Phi Yên ôm thắt lưng Lạc Vũ, kích động đến nỗi đỏ cả mặt, nói: “Nói cho mẫu thân biết chuyện gì đã xảy ra.”

Lạc Vũ mỉm cười với Phi Yên, lại nháy mắt mấy cái.

Phi Yên lập tức gật đầu, ôm Lạc Vũ, không tiếp tục hỏi ở đây nữa.

Tất cả mọi người trong đại sảnh thật vui sướng, chỉ có Lạc Vũ vẫn vân đạm phong khinh, Quân Lục vốn có nhãn lực hơn người, lập tức tươi cười nhìn Lạc Vũ nói: “Trước kia vốn là các thúc bá không biết nhìn người, không để ý tới cháu. Nhị bá thay mặt mọi người bồi lễ cho cháu. Nhưng mà, từ trong nghịch cảnh mà ra một nhân tài, đây coi như là một loại thực chiến. Cháu không nên oán hận quốc công phủ, dù sao đây cũng là người nhà của cha cháu. Đâu có đứa con gái nào tức giận với người trong nhà, đúng không?”

Lạc Vũ nghe những lời nhị bá nói, không khỏi âm thầm dựng thẳng một ngón tay cái.

Thật là một người biết cách ăn nói, nói được thật sự chú ý đến mọi mặt, tình lý chiếm hết, tự mình nhận lỗi trước. So với phụ thân cương trực của nàng, quả thật là cao thâm hơn.

Nếu nàng không đồng ý lời hắn nói, như vậy tỏ ra nàng có vẻ hẹp hòi rồi.

Nhưng mà nàng chính là Lạc Vũ, không phải là những người khác.

“Cháu rất hẹp hòi.” Lạc Vũ mỉm cười, nhướng mày nói với Quân Lục đang tươi cười đầy mặt.

Nàng nói như vậy, Quân Lục nhất thời không biết nên nói cái gì tiếp theo.

Không khí liền có chút xấu hổ.

Lúc này, Quân Vân, người từng thống lĩnh quân đội của đế quốc lại đột nhiên nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”