Đặc Công Hoàng Phi

Chương 9: Đến đế đô (1)




Màu ngân bạch, lông của cả cơ thể hoàn toàn không có một tia tạp sắc, giống như màu bạc sa tanh, be bé xinh xinh, chỉ lớn bằng lòng bàn tay.

Nhìn qua có chút giống như hồ ly, lại có chút giống như điêu.

Nhưng Lạc Vũ có thể khẳng định, nó tuyệt đối không phải hồ ly hay là một điêu nhi.

Nàng không biết nó thuộc giống loài nào.

Mà lúc này, vật nhỏ dùng hai chi sau đứng thẳng người lên, hai chi trước ôm một hòn đá nho nhỏ bằng nắm tay trẻ con, đứng thẳng, nhìn không chuyển mắt thịt nướng trong tay Lạc Vũ.

Cái bộ dáng thòm thèm không cần dùng ngôn ngữ để diễn tả, đã bị nó biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Lạc Vũ là người không thích động vật nhỏ cho lắm, nhưng cũng chống không cự được trước vật nhỏ đáng yêu này, nhất thời cười lắc đầu, lật con thỏ trong tay.

Lúc này, thịt thỏ hoang sắp chín, mùi thơm lại càng nồng đậm bay ra xung quanh.

“Ừng ực…” Lạc Vũ rõ ràng nghe thấy tiếng nuốt nước miếng.

Nhất thời nhịn không được bật cười ha ha.

Hay cho một vật nhỏ háu ăn.

Mà vật nhỏ kia nhìn thấy thịt thỏ hoang không ngừng run run, bởi vậy ngẩng đầu nhìn lướt qua Lạc Vũ đang cười to.

Lạc Vũ rõ ràng nhìn ra được nó đang trừng mắt nhìn nàng.

Tiếng cười càng phát ra sung sướng.

Tiểu tử kia hình như cảm giác được Lạc Vũ đang cười nó, không khỏi hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lạc Vũ. Nó thật là buồn bực nha, nâng hòn đá nhỏ trong tay lên, răng rắc cắn một cái.

“Dát băng, dát băng”, giống như đang cắn hạt đậu vậy.

Lạc Vũ đang cười to bỗng dừng lại, nhìn chằm chằm hòn đá bị cắn thiếu mất một góc.

Khá lắm, một hòn đá như trăng tròn nay đã bị cắn thành trăng lưỡi liềm

Tiểu gia hỏa này lại có thể ăn hòn đá, răng của nó cũng quá…

“Răng rắc, răng rắc…”

Trong lúc Lạc Vũ vẫn còn ngạc nhiên, tiểu tử kia dễ dàng gặm sạch sẽ hòn đá, cúi người xuống, lại bình tĩnh nhìn thịt thỏ nướng.

Khóe miệng Lạc Vũ có chút giật giật.

Ma thú của đại lục Vong Xuyên, quả nhiên thần kỳ, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy một con hồ ly có thể ăn hòn đá.

Tạm thời xem như tiểu gia hỏa này là hồ ly vậy.

Nhìn thấy nó không ngừng nuốt nước miếng, lộ ra một cái răng trắng toát, sắc nhọn. Lạc Vũ tương đối sáng suốt, xé một cái đùi thỏ đã nướng chín đưa cho nó.

Tiểu gia hỏa kia sớm bị mùi thơm này hấp dẫn đã lâu.

Vừa thấy Lạc Vũ ném một cái đùi qua cho nó, lập tức mạnh mẽ nhảy qua kêu “ngao ô” rồi quắp lấy.

Lạc Vũ thấy trước mắt là một tiểu gia hỏa chỉ lớn bằng lòng bàn tay lại đang vùi đầu “đối phó” cái đùi thỏ nướng to gần bằng thân thể nó, cái miệng không ngừng gặm cắn, giật giật.

Cái đầu nhếch lên, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.

Lạc Vũ không khỏi nhẹ cười rộ lên, tay lại xé một cái đùi khác cắn một cái.

“A… ô…”

Vừa định cắn một cái, Lạc Vũ chỉ cảm thấy ngân quang chợt lóe trước mắt, tốc độ nhanh đến nỗi nàng không thấy rõ.

Chỉ thấy nàng đang cầm một đầu cái đùi thỏ hoang để lên miệng.

Mà bên kia đầu của cái đùi, vật nhỏ đang cầm bằng móng vuốt của nó, thân hình đang lơ lửng giữa không trung, cái miệng nhỏ nhắn đang cắn phía ngoài cái đùi.

Lạc Vũ và tiểu tử kia đối mặt.

Đôi mắt be bé của nó trừng thật lớn, trong ánh mắt nói lên nó tuyệt không nhượng bộ, nhất định đem toàn lực cướp lấy mỹ thực.

Lạc Vũ nhìn ánh mắt nó như thế, lần đầu tiên cảm giác được không còn gì để nói, lại cảm thấy thật mắc cười.

Không thể làm gì khác hơn là ngừng cắn thịt thỏ, cầm cái đùi thỏ hoang đưa cho vật nhỏ.

Tiểu gia hỏa kia thấy nó đạt được thắng lợi rồi, lập tức ôm chân thỏ hoang, “dát băng dát băng” gấp gáp ăn.

Tốc độ ăn cực kỳ nhanh.

Lạc Vũ cười khẽ, mặc kệ tiểu gia hỏa kia đã ăn toàn bộ phần ngon nhất của thịt thỏ, nàng đưa tay ra định cầm lấy phần thân thịt nướng còn lại.

Không nghĩ đến nàng chỉ vừa mới chạm vào.

Tiểu gia hỏa kia đột nhiên mạnh mẽ nhảy lên lưng Lạc Vũ.

“Bẹp… bẹp…” phun hai vũng nước miếng lên thịt thỏ hoang trên tay Lạc Vũ.

Sau đó quay đầu, ngẩng cái đầu nhỏ bé nhìn Lạc Vũ.

Lạc Vũ ngạc nhiên, cúi đầu nhìn nhìn về phía tiểu tử kia.

Trong đôi mắt tối đen như mực, tràn đầy đắc ý.

Thoạt nhìn cực kỳ giống hình ảnh của cái tên Lạc Lê, đệ đệ nàng khi còn bé làm ra chuyện xấu, luôn luôn phun nước miếng của hắn vào món ăn ngon.

Như vậy món ăn đó tất nhiên thuộc về hắn rồi.

Động tác này quả thực…

Lạc Vũ banh mặt muốn kiềm chế, nhưng thật sự là chịu không nổi.

“Ha… ha…” Tiếng cười trong trẻo như chuông bạc xoay quanh trên đỉnh núi, nương theo gió bay lên cao.

Tiểu tử này thật là thú vị.

Vật nhỏ thật là đắc thắng, chiếm toàn bộ thịt thỏ hoang, qua một phen gió cuốn mây tan, chỉ chừa lại cho Lạc Vũ toàn là xương xẩu.

Sau khi ăn no rồi, miễn cưỡng duỗi lưng một cái.

Ôm chân Lạc Vũ, cọ xát tiểu móng vuốt và miệng vào trên người nàng.

Thoạt nhìn như là đang làm nũng, đang tiến hành trao đổi hữu nghị với nàng.

Lạc Vũ thấy vậy cảm thấy thật hài lòng, mặc dù bị nó ăn tươi cơm trưa của nàng, nhưng có một tiểu tử như vậy tỏ thái độ tốt với nàng, nhìn cũng cảm thấy vui sướng trong lòng.

Lập tức quên luôn nó vừa mới cướp đồ ăn của nàng, đang định vươn tay xoa bộ lông bóng loáng mềm mịn như sa tanh của nó.

Thật không ngờ, tay nàng còn chưa chạm được tới người nó.

Tiểu tử kia liền buông móng vuốt ra, lui về sau vài bước, cúi đầu nhìn móng vuốt của nó, lại sờ sờ cái miệng nho nhỏ.

Hình như vô cùng hài lòng, móng vuốt và miệng không hề dính một tia cặn bã.

Sau đó, quay người lại, đưa mông về phía Lạc Vũ, ngân quang chợt lóe, bỏ chạy.

Tay Lạc Vũ bị cương giữa không trung.

Một lát sau mới chậm rãi cúi đầu nhìn thoáng qua góc áo của nàng, một mảnh bị dính mỡ, trên một góc quần màu lam nhạt còn dính dấu móng vuốt.

Đều nói có động vật yêu thích sạch sẽ, sau khi ăn xong nhất định phải chà lau sạch sẽ bộ lông và móng vuốt của nó.

Hôm nay, xem ra rất không may, Lạc Vũ gặp ngay một động vật yêu thích sạch sẽ.

Vất vả bắt, nướng thịt thỏ, kết quả là không có cơm trưa ăn, đồng thời quần áo lại bị dính dầu mỡ hình móng vuốt.

Nghĩ muốn tức giận, nhưng nếu thật sự so đo với tiểu động vật cũng quá là tổn hại đến hình tượng của mình.

Lạc Vũ cau mày, nhưng lại nghẹn cười, cuối cùng thoải mái nói ra một câu: “Vật nhỏ, lần sau thấy ngươi, không cho ngươi ăn.”

Không biết, có phải lời nói này là vì Lạc Vũ xấu hổ quá giận dỗi nói ra hay là lời thề thốt.

Nhưng mà mấy ngày kế tiếp, lời thề của Lạc Vũ không có một chút hiệu quả.

Vật nhỏ giống như nhận định Lạc Vũ là người cung cấp thức ăn cho nó.

Chỉ cần nó đói bụng, tới giờ cơm rồi, nó sẽ xuất hiện không trễ một giây, ngay lúc Lạc Vũ nướng chín đồ ăn, nó sẽ nhảy đến ăn tươi, sau đó chạy mất.

Tiếp theo bình tĩnh chờ thời gian buổi cơm tiếp theo lại chạy tới nữa.

Lạc Vũ căm tức chính là nàng giận cũng không phải, cười cũng không được, lại ngạc nhiên vì tốc độ nhanh khủng khiếp của vật nhỏ.

Quá nhanh rồi, quả thực quá nhanh rồi.

Nàng vốn đã luyện đến tầng thứ 10 của Dịch Cân Kinh, khinh công đâu chỉ chớp mắt đã đi ngàn dặm.

Nhưng lại không theo kịp tốc độ của tiểu tử kia.

Bị nó chạy theo phía sau một đoạn đường đến nơi đây, thoạt nhìn dường như còn dư lực.

Rốt cuộc tiểu gia hỏa này là loại động vật gì vậy?

Thật sự là làm người khác phải kinh ngạc.

Bóng đêm bay lên, ánh sáng nhè nhẹ chiếu xuống từ bầu trời, giống như hai tròng mắt tinh nghịch, chợt lóe lên.

Trên đỉnh Vu Sơn, gió bay qua ngọn cây, truyền đến âm thanh sàn sạt.

Trăng thanh gió mát, thật là một cảnh sắc tươi đẹp.

Ngay lúc này trong bóng đêm, Lạc Vũ tựa vào một tảng đá, khóe miệng mỉm cười, thong thả ăn củ khoai lang trong tay.

Hôm nay, nàng sẽ không nướng thịt, xem tiểu tử kia ăn cái gì.

Xem thử nàng có trị được nó không.

Bóng đêm từng chút từng chút một bắt đầu nồng đậm, đêm bắt đầu trầm tĩnh.

Đã sớm qua giờ cơm như mọi bữa rồi.

Tiểu tử kia trốn ở trong rừng cây, tựa hồ đã rất đói bụng đến cáu kỉnh rồi, không ngừng làm ra tiếng động, ý bảo nó đã tới, nhanh làm đồ ăn cho nó đi.

Lạc Vũ nghe được toàn bộ âm thanh nó phát ra, khóe miệng tươi cười càng thêm sáng ngời.

Nhưng lại càng thong thả ăn củ khoai trong tay. Loài người, một ngày không ăn thịt nướng cũng không chết.

Tiếng động phát ra thật lâu, tiểu tử kia thấy Lạc Vũ vẫn bất động, nó không chịu được, “vù” một tiếng lao ra khỏi rừng cây, nhảy đến trước mặt Lạc Vũ.

Quơ tiểu móng vuốt, âm thanh líu ríu kêu trước mặt Lạc Vũ.

Con ngươi trong đôi mắt lồi lên, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên cao cao, hai cái móng vuốt không ngừng quơ quơ, nhìn qua thật giống như một đứa trẻ đang kêu to: “Ăn cơm, ăn cơm, ta muốn ăn cơm, mau nấu cơm cho ta.”

Thoạt nhìn bộ dáng đáng yêu tới cực điểm.

Lạc Vũ thấy vậy, ý cười trong mắt càng đậm.

Nhưng vẫn làm như không để ý nó, trực tiếp lấy một củ khoai lang trong giỏ thuốc ra, tiếp tục ăn.

Lại nhàn nhã nói: “Đêm nay ta chỉ ăn cái này thôi.”

Cũng không biết tiểu tử kia có nghe hiểu không.

Nhìn Lạc Vũ lấy ra củ khoai tiếp tục gặm, tiểu tử kia phẫn nộ rồi.

Nó bay vọt tới trên cánh tay Lạc Vũ, hàm răng trắng toát mở ra.

Chỉ thấy cái răng be bé trắng noãn lướt qua, củ khoai trong tay Lạc Vũ, lấy một loại tốc độ tương đối điên cuồng, bị tiểu tử kia tiêu diệt nuốt vào trong bụng.