Đặc Công Tà Phi

Chương 170: Lo âu thấp thỏm




Đêm, càng lúc càng khuya.

Ánh trăng bạc mơ mộng chiếu khắp nơi, tựa như nữ tử kiều mỵ xấu hổ, ẩn dấu giữa tầng mây chồng lên nhauc. Giữa màn trời, còn sót lại những ngôi sao lấp lánh, chiếu xuống cảnh vật yên ắng mông lung.

Lúc này, bốn đạo bóng đen từ trong cửa sổ tử đàn lầu ba Thính Tùng cư, khách sạn Duyệt Lai, bay ra nhanh như sao băng. Gió đêm xao động từ từ chuyển lạnh, bốn đạo bóng đen nháy mắt biến mất dưới bóng đêm.

Dần dần, một chút ánh sáng còn lại cuối cùng của bầu trời đầy sao đã mờ nhạt, lưu luyến từ biệt thế giới, lẳng lặng biến mất vào giữa tầng mây chồng lên nhau. Cùng với dạ tinh linh lặng yên không một tiếng động rời đi, một ngày mới bắt đầu –

Gió buổi sớm nhẹ nhàng phe phẩy, không khí trong lành lượn lờ quanh quẩn.

Bầu trời xanh như được gột rửa, một vòng mặt trời đỏ hé miệng cười sáng lạn, khéo léo rơi từng luồng ánh sáng tràn đầy sắc vàng rực rỡ, khiến vạn vật thế giới phủ thêm một tầng vải mỏng xinh đẹp rực rỡ.

Bầu trời quang đãng trong vắt, nắng ấm. Hôm nay, vốn là các con dân Thương Nguyệt quốc, tâm tình hẳn phải cảm thấy ngày tốt sung sướng dễ chịu.

Nhưng mà, tình hình lại hoàn toàn ngược lại. Chỉ thấy các con dân Thương Nguyệt quốc, chẳng những mặt mỗi người bao phủ một tầng sương mù nồng đậm, tâm lại bị vây vào bên trong sự sợ hãi cực độ.

Trên cổng thành lớn nhỏ của Thương Nguyệt quốc, nhân số binh lính thủ thành, so với ngày trước, lại tang thêm vài lần. Bọn lính thủ thành mặc khôi giáp vừa dày vừa nặng, cầm giáo thương trong tay đứng trên cổng thành.

Gió buổi sớm nhẹ nhàng phe phẩy, chẳng qua là nghịch ngợm quay lại hướng đi, sắc mặt bọn lính thủ thành cực kỳ trầm trọng, trong hai tròng mắt liền lập tức phóng ra màu sắc vô cùng bối rối, kéo căng tinh thần lên hết nhìn đông tới nhìn tây.

Trong đế đô phồn vinh Thương Nguyệt quốc, tung hoành trên các phố lớn ngõ nhỏ kéo dài, không chỉ có nhân số binh lính tuần tra gia tăng, mà mức độ bọn lính tuần tra, cũng so với trước mỗi ngày sáng trưa tối một lần, thay đổi thành nửa canh giờ một lần.

Thậm chí, trên phố lớn ngõ nhỏ đế đô Thương Nguyệt quốc, còn thường thường lặp đi lặp lại tiếng vó ngựa vang lên theo gió.

Chỉ thấy, nhóm ngự lâm quân vốn đóng giữ ở trong hoàng cung Thương Nguyệt quốc, đang một nhóm tiếp một nhóm, cưỡi tuấn mã cao lớn mà chạy qua như bay, mặt không chút thay đổi xét kĩ tình hình trong thành đế đô.

Mà trên phố lớn ngõ nhỏ của đế đô Thương Nguyệt quốc, những người đi đường nam nữ già trẻ lui tới, người người đều là bộ mặt cơ thịt run run liên tục, hai tròng mắt phóng ra tràn đầy màu sắc kinh hoảng, dường như bọn họ đang lo lắng tai ương cảnh máu me, bất cứ lúc nào tai họa sẽ xuống đến trên đầu chính mình.

Một sáng tinh mơ này, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vô cùng kinh khủng bố, mà lại khiến Thương Nguyệt quốc từ trên xuống dưới, mỗi người đều cảm thấy tinh thần hoảng loạn, bất an sợ hãi chứ?

Vị trí chính quyền trung ương đế đô Thương Nguyệt quốc, nền đá màu tím kéo dài, giữa không trung ngói lưu ly tím vểnh cao, phố quý tộcphía Bắc gọi là đường cẩm tú –

Dường như giữa lúc mặt trời sáng sớm bao phủ nhễ nhại, một tòa trà lâu tương cam ngói tím đón gió cao ngất. Bức hoành trà lâu này là màu vàng kim, sáu chữ trên bức hoành màu đỏ thắm, sáu chữ to màu đỏ thắm kia – đệ nhất trà lâu Thương Nguyệt.

Đúng vậy, đệ nhất trà lâu Thương Nguyệt và đệ nhất tửu lâu Thương Nguyệt, tình huống hoàn toàn như nhau.

Sở dĩ bức hoành của đệ nhất trà lâu Thương Nguyệt màu vàng kim, sáu chữ trên bức hoành màu đỏ thắm, là vì bức hoành vàng kim này do lão hoàng đế Thương Nguyệt quốc ban cho, chữ to màu đỏ thắm do đích thân lão hoàng đế Thương Nguyệt quốc đề chữ.

Đệ nhất trà lâu Thương Nguyệt quốc, nóc nhà cao cao là màu lam, giữa nóc nhà cao cao màu lam, chạm trổ vô số đám mây trắng tinh, tựa như một bức họa mây trắng tuyệt mỹ thản nhiên bồng bềnh trôi trên bầu trời xanh.

Bốn phía bức tường đệ nhất trà lâu Thương Nguyệt quốc, lại tựa như bốn bức tranh phong cảnh vườn trà xanh xanh biếc biếc, ý cây trà xanh kéo dài dằng dặc liên tục, vô số con suối nhỏ trong suốt uốn lượn ở giữa.

Đối với đệ nhất trà lâu Thương Nguyệt quốc, hình dung của dân chúng Thương Nguyệt quốc là như vậy: người giàu có một ly trà, người nghèo nửa năm lương. Người giàu có một bữa cơm, người nghèo mười năm mồ hôi.

Giá tiêu phí ở đệ nhất trà lâu Thương Nguyệt quốc vô cùng đắt, khiến dân chúng bình thường ở Thương Nguyệt quốc, chỉ dám ở xa đứng ngoài quan sát cảm khái. Có thể tiến vào trong đệ nhất trà lâu Thương Nguyệt quốc, thưởng thức một ly trà sáng thơm ngát, hưởng một bữa điểm tâm sáng mỹ vị, đều là những người thương nhân giàu bạc vạn ở Thương Nguyệt quốc.

Đại chưởng quỹ đệ nhất trà lâu Thương Nguyệt, là Ngân trưởng lão, cửu đại trưởng lão Cái Bang, quản lí sự vụ phái Tịnh Y.

Rạng sáng đêm qua, Ngân trưởng lão dẫn đầu vô số đệ tử Cái Bang, lặng lẽ đi khắp lãnh thổ mênh mông ở Thương Nguyệt quốc, hai tai lúc này hoàn toàn không nghe thấy trong đại sảnh trà lâu, nhóm thương nhân giàu có bạc vạn ở Thương Nguyệt quốc, kinh hãi e sợ nghị luận một đại sự kinh hồn.

Ngân trưởng lão mệt mỏi vô cùng, người nào đó đang lịch sự tao nhã nằm ở trên bàn trà cực lớn trong sương phòng, trên người choàng phủ một cái chăn gấm giá trị xa xỉ, tiếng ngáy ngủ lớn liên tục.

Giờ này lúc trước, sợ chỉ có hai ba thương nhân giàu có Thương Nguyệt quốc, tiến vào trong đệ nhất trà lâu uống trà dùng điểm tâm sáng, cũng sẽ có hơn mười vị nữ tử trẻ tuổi thân y phục màu xanh biếc đi ra, trên y phục màu xanh biếc xinh đẹp thêu lá trà xanh ngọc biếc.

Những nữ tử trẻ tuổi thân y phục màu xanh biếc, tay đều sẽ giương một cái ô hoa màu sắc diễm lệ, khẽ hát bài ca kỹ thuật múa vòng tràn đầy uyển chuyển, thương nhân giàu tiến vào thưởng thức một chút trà và điểm tâm sáng.

Thế mà hôm nay, khiến cho nhóm thương nhân ngồi đầy ở đại sảnh đệ nhất trà lâu, căn bản không có tâm tình nghe thanh âm tuyệt diệu của mỹ nhân, thưởng thức kĩ thuật múa thướt tha của mỹ nhân, cũng càng không có tâm tình hưởng trà sáng thơm ngát và điểm tâm sáng tốt đẹp.

Bọn họ không chỉ nhất trí khiển trách cho nữ tử trẻ tuổi giúp vui lui đi, trên bàn bày biện trà và điểm tâm sáng, căn bản một ngụm cũng đều không có động qua.

Bọn họ giờ khắc này, đang vây quanh tụ họ lại cùng một chỗ, bảy miệng tám lưỡi mà nghị luận một sự kiện, một sự kiện khiến cả Thương Nguyệt quốc từ trên xuống dưới, lòng người vô cùng kinh hãi, hoảng sợ.

Một gã nam tử trung niên trên ngón cái đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy cực lớn, sắc mặt hết sức trắng bệch, khóe môi vô cùng run run nói: "Tại sao lại như vậy, hai năm trước không phải Sinh Tử Môn từ trong chốn giang hồ mai danh ẩn tích sao, giờ đây tại sao Sinh Tử lệnh lại tái xuất giang hồ rồi?"

Sinh Tử lệnh, một tấm lệnh bài bằng gỗ. Mặt trước lệnh bài có màu đen, trên mặt có chạm khắc đồ án một đầu khô lâu kinh khủng. Mặt sau lệnh bài lại có màu trắng, trên mặt có chạm khắc đồ án một đoản kiếm nhuộm máu âm u.

Trước khi người Sinh Tử Môn tiến hành câu hồn đoạt mạng, bình thường sẽ đưa trước cho người sắp lấy mạng, một tấm lệnh bài Sinh Tử lệnh. Người nhận được Sinh Tử lệnh, một ngày sau nhất định sẽ bị diệt môn thê thảm.

Một gã nam tử trung niên khác bên hông đeo vô số khuyên tai vàng, thịt mỡ trên mặt không ngừng run rẩy, sợ hãi, cổ họng khó khan nuốt nước bọt nói: "Toàn bộ bang phái trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc chúng ta, bất luận là đại bang phái tiếng tăm truyền xa, hay là tiểu bang phái yên lặng vô danh, vậy mà tất cả đều nhận được Sinh Tử lệnh. Đây không phải có ý nghĩa...."

Dựa vào thông lệ ngày trước, người trong Sinh Tử Môn âm tàn ác độc, hễ là một đại môn phái trong chốn giang hồ trước bị tiêu diệt, đến phiên cái thứ hai bị huyết tẩy diệt môn , đó là một đại thần quyền cao chức trọng nào đó trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc. Sau đó, đến phiên cái thứ ba bị diệt môn, tất sẽ là một vị phú thương giàu có lớn gia thế hiển hách nào đó trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc.

Nhưng mà bây giờ, môn phái lớn nhỏ trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, đều nhận được Sinh Tử lệnh khủng bố. Nghe được, liền ngay cả thiên hạ đệ nhất đại bang, Cái Bang cũng không có ngoại lệ.

Chẳng phải có ý nghĩa… Tất cả bang phái bị huyết tẩy, đến phiên cái thứ hai bị huyết tẩy diệt môn, đó là tất cả đại thần trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, như vậy đến phiên cái thứ ba bị diệt môn, không phải là tất cả phú thương giàu có gia thế hiển hách trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc sao?

Môn phái trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, đa số môn phái đều đề phòng vô cùng sâm nghiêm, canh phòng bên trong quả thực kín không kẽ hở, liền ngay cả một con ruồi hoặc một con muỗi đều rất khó bay vào .

Nhưng mà, tất cả bọn họ đều không có nhận ra được, đến cuối cùng người Sinh Tử Môn đã đưa Sinh Tử lệnh đến các môn phái như thế nào. Bọn họ chỉ biết một chút là, đêm qua vốn không có tiếng động gì khác thường, cho đến khi…

Thời điểm trời bắt đầu mịt mờ, Sinh Tử Môn chế ra Sinh Tử lệnh, lại có thể cắm thật sâu vào chưởng môn của bọn họ, một cái cứng như đá trước phòng ngủ trên hành lang dài.

Giờ đây, liền ngay cả những cao thủ võ lâm trong chốn giang hồ này, người người đều cảm thấy lo sốt vó, đứng ngồi không yên. Chỉ dựa vào bọn hộ vệ thân thủ bình thường trong phủ của nhóm phú thương, thí sao có thể ngăn cản được Sinh Tử Môn huyết tẩy tàn nhẫn chứ?

Một gã nam tử trung niên trên tay áo và vạt áo gấm, nạm mấy trăm khỏa trân châu lớn tinh tế, mà một viên trân châu lớn đều có giá trị vạn kim, hai tay thấm đầy mồ hôi lạnh, huyết sắc trên mặt mất hết, có chút lo lắng nói: "Ta vốn không có đắc tội người Sinh Tử Môn a, vì sao người Sinh Tử Môn muốn tới cửa diệt môn chứ?"

Hắn thừa nhận, chính mình luôn luôn ngược đãi hà khắc người làm mướn, càng luôn luôn nhái một ít hàng hóa làm hàng nhái, bán cho nhóm người ngu xuẩn không phân biệt được hàng hóa mua. Chẳng lẽ. . . những nhóm người mua ngu xuẩn bị hắn lừa gạt, giữa lại xen lẫn người Sinh Tử Môn?

Năm nam tử trong này run run giọng nói vừa mới hạ xuống, thanh âm người khác lập tức vô cùng chỉnh tề, lại hết sức sợ hãi mở miệng nói: "Chúng ta cũng không có đắc tội người Sinh Tử Môn a?"

Lời nói mặc nhiên dù là như vậy, nhưng những người này lại lo lắng giống nhau không thôi. Bọn họ vì muốn mở rộng việc buôn bán của chính mình, từng hại không ít người, khiến những người đó thê ly tử tán. Cũng đã từng tàn nhẫn dùng roi đánh người làm, ác độc nhục mạ nha hoàn.

Có đôi khi, có người lôi thôi không sạch sẽ không cẩn thận va phải người bọn họ, làm bẩn y phục giá trị xa xỉ của bọn họ, bọn họ cũng từng gọi người tát thật mạnh người lôi thôi không sạch sẽ. Hay là. . . trong những người này, liền xen lẫn người Sinh Tử Môn, do đó khiến cho bọn họ sắp bị tử kiếp huyết tẩy diệt môn?

"Vậy phải làm sao cho tốt bây giờ a? Sinh tử lệnh vừa ra, người Sinh Tử Môn nhất định sẽ lấy mạng, hơn nữa tuyệt sẽ không thất thủ. Chẳng lẽ. . . Chúng ta cứ sợ hãi chờ người Sinh Tử Môn lấy mạng như vậy?"

Ngay tại lúc nhóm phú thương trong đại sảnh đệ nhất trà lâu, nắm nắm đầu, kéo kéo tóc, gãi gãi đùi, cào cào hai má, lau mồ hôi lạnh, thảo luận nổi lên lộn xộn tìm kễ ứng đối, tầng cao nhất đệ nhất trà lâu, trong gian sương phòng lịch sự tao nhã vô cùng –

Một nam tử trẻ tuổi thân cẩm phục đẹp đẽ quý giá, giờ phút này vẫn không nhúc nhích mà đứng đối diện cửa sổ. Đại sảnh trà lâu truyền đến thanh âm ồn ào, đều bị người nam tử trẻ tuổi thu vào trong tai.

Ngay cả khi ánh sáng buổi sớm chiếu vào, màu vàng rực đã bao phủ tràn đầy ở tại trên người nam tử trẻ tuổi, nhưng toàn thân nam tử trẻ tuổi này, lại không có phóng ra một tia lo lắng, trong hai tròng mắt lại chứa đựng sát khí nồng đậm lạnh như băng…