Đặc Công Tà Phi

Chương 186: Trúng chiêu




Hóa ra, ngay lúc thiếu bang chủ Kim Phiến Bang vươn tay trái ra, trong nháy mắt vừa mới chạm được cây bút mà Hiên Viên Diễm đưa, ngón trỏ phải thon dài của Hiên Viên Diễm bỗng nhiên gảy nhẹ cây bút xám một cái.

Cây bút chợt phóng qua từ trên đỉnh đầu thiếu bang chủ Kim Phiến Bang, rơi xuống trên mặt đất phía sau thiếu bang chủ Kim Phiến Bang, cây bút xám trên mặt đất nhanh chóng xoay một vòng tròn, thế nhưng lại hoàn toàn vỡ thành bột phấn thấm vào trong cát bụi.

Thấy tình hình này, thần kinh chưởng môn các phái kéo căng đến cực điểm, cả người dường như bị khói mù trùng trùng điệp điệp bao vây, tim đập dữ dội, nhanh đến nỗi gần như muốn từ trong miệng vọt ra rồi.

Thảm, lời nói trào phúng lúc trước của thiếu bang chủ Kim Phiến Bang, sẽ không thực sự chọc giận môn chủ Sinh Tử Môn, từ đó liên lụy bọn họ cùng phải gặp tai ương, không thể thành công hóa giải kỳ độc trong cơ thể chứ?

Thấy tình hình này, Thiết trưởng lão ngồi ở trên ghế số một và bốn vị trưởng lão Kim, Ngân, Đồng, Tích đứng ở phía sau Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang đưa hai tay ra sau lưng đều yên lặng không lên tiếng.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi xuống ở bên phải bàn gỗ hoàng đàn, cánh tay lười biếng bắt chéo lại, tạm thời bảo trì trầm mặc, trong đôi mắt lại thoáng hiện một tia cười lạnh không dễ dàng phát hiện.

Quả nhiên như bọn họ dự đoán, thiếu bang chủ Kim Phiến Bang mặc cẩm y nguyệt nha này, là người bọn họ liên tục đạo diễn mấy vở kịch lớn oanh động, muốn điều tra ra – da.nlze.qu;ydo/nn môn chủ Sinh Tử Môn chân chính.

Thấy tình hình này, tay trái thiếu bang chủ Kim Phiến Bang chuẩn bị tiếp nhận cây bút màu xám rụt lại, tay phải xoay nhẹ cán quạt, cũng là môn chủ Sinh Tử Môn chân chính, đầu hơi nghiêng, đôi mắt không gợn sóng không sợ hãi nhìn Hiên Viên Diễm phía đối diện.

"Thật xin lỗi! Bản môn chủ có cái tật xấu trị không hết, tật xấu này chính là..." Đôi mắt đen của Hiên Viêm Diễm nghênh đón ánh mắt của môn chủ Sinh Tử Môn chân chính, dieendaanleequuydonn âm thanh mỉm cười tràn ngập mười phần xin lỗi nói: "Tay bản môn chủ sẽ bất thình lình co giật, tay này một khi bị co giật, sẽ không thể khống chế mà ném mọi thứ trên tay đi."

Tim chưởng môn các phái tuy rằng đang vô cùng sợ hãi đập mãnh liệt. Nhưng bọn họ nghe thấy lời nói của Hiên Viên Diễm, khóe miệng vẫn không nhịn được đều run rẩy vài cái, trong lòng âm thầm nói: bởi vì tay ngươi đột nhiên co giật, cho nên mới khiến bút bay đi?

Ngươi đừng có mà trợn mắt nói lời bịa đặt, cây bút này rõ ràng là ngươi thúc dục nội lực hùng hậu bắn bay. Nếu không, sau khi bút rơi xuống trên mặt đất, làm sao lại có thể vỡ thành bột phấn, hoàn toàn thấm vào trong cát bụi chứ.

Còn môn chủ Sinh Tử Môn chân chính, nghe thấy lời nói của Hiên Viên Diễm, tuy rằng trong miệng cũng không có đáp lại, có điều cây quạt vàng trong tay phải hắn, quay với tốc độ nhanh hơn trước.

Môn chủ Sinh Tử Môn chân chính xoay cây quạt vàng trên tay phải một hồi, trong phiến quạt không chỉ khảm chứa mấy trăm mai độc châm, cũng khảm chứa hơn mười loại thuốc bột vô cùng độc, mỗi một mai độc châm, mỗi một loại độc phấn, đều có thể đủ khiến người ta trong nháy mắt bị mất mạng.

Chỉ cần môn chủ Sinh Tử Môn chân chính mở quạt ra, chuyển nội lực từ lòng bàn tay tới trên phiến quạt. Như vậy... mấy trăm mai độc châm, hoặc là hơn mười loại thuốc bột vô cùng độc chứa trong phiến quạt, sẽ lấy tốc độ cực nhanh bắn ra.

Giờ khắc này, môn chủ Sinh Tử Môn chân chính thực sự rất muốn phóng độc châm hoặc là độc phấn trong phiến quạt ra, đoạt lấy tính mạng của sáu kẻ giả mạo ở đối diện, để phát tiết tức giận bất mãn chứa trong lòng một cách thống khoái, nhưng mà hắn vẫn dốc sức áp chế xuống.

Bởi vì kỳ độc mà các môn phái hiện giờ trúng phải, hắn còn chưa thể suy nghĩ ra phương pháp hóa giải. Ngộ nhỡ hắn khởi động cơ quan trong cây quạt vàng, thành công đoạt lấy tính mạng của sáu kẻ giả mạo trước mắt.

Nhưng cuối cùng hắn lại còn chưa thể suy nghĩ ra thuốc cho các môn phái để giải độc, dẫn đến không có thuốc để giải độc cho các môn phái, Die nd da nl e q uu ydo n toàn thể chưởng môn và chúng đệ tử độc phát bỏ mình. Đến lúc đó...Thương Nguyệt quốc chắc chắn đại loạn, hậu quả thực vô cùng nghiêm trọng.

Nếu tên thần bí trước mắt này, giả mạo thân phận môn chủ Sinh Tử Môn của hắn, lúc trước đã nói chỉ cần kí tên ở trên giấy tuyên thành màu trắng xong, sẽ tự mình hóa giải kỳ độc cho các môn phái. Như vậy...

Hắn không ngại kiên nhẫn chờ một chút, đợi cho tên thần bí giả mạo thân phận môn chủ Sinh Tử Môn của hắn, hóa giải kỳ độc cho các môn phái, hắn lại ra tay đoạt lấy tính mạng của sáu kẻ giả mạo này cũng không muộn.

"May mà trước đó môn chủ để cho thuộc hạ chuẩn bị thêm mấy cây bút, nói cách khác, môn chủ để cho chưởng môn các phái cao hứng kí tên, lại bị cơn co giật bất thình lình phá hủy."

Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi xuống ở bên phải bàn gỗ hoàng đàn, đã im lặng hơn nửa buổi, hờ hững mở miệng nói, đồng thời từ trong hộp gấm dài thêu hoa mẫu đơn mỹ lệ lấy ra một cây bút màu xám khác đưa cho Hiên Viên Diễm.

Nhận lấy cây bút xám mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa, Hiên Viêm Diễm chấm nhẹ một chút mực trong nghiên, đưa cây bút xám tới trước mặt môn chủ Sinh Tử Môn chân chính, mở miệng cười nói: "Yên tâm đi, cây bút này sẽ không lại bay lần nữa. Bởi vì tay bản môn chủ mỗi ngày chỉ co giật một lần."

Môn chủ Sinh Tử Môn chân chính, từ trước đến giờ đều viết thơ vẽ tranh bằng tay phải. Nhưng mà đối với việc kí tên quái lạ trên giấy tuyên thành màu trắng, môn chủ Sinh Tử Môn chân chính lại dùng tay trái.

Môn chủ Sinh Tử Môn chân chính vươn tay trái nhận lấy bút lông xám Hiên Viên Diễm đưa, cúi xuống viết lên bảy chữ trên giấy tuyên thành màu trắng, bảy chữ đều khó coi giống như chó bò đến cực điểm -- thiếu bang chủ Kim Phiến Bang, đến!

Lúc môn chủ Sinh Tử Môn chân chính cúi xuống, mặc dù im lặng kí tên, nhưng lòng lại bị sát khí lãnh lệ che phủ, cũng không ngừng làm rối loạn suy nghĩ của hắn?

Tên thần bí giả mạo thân phận môn chủ Sinh Tử Môn của hắn, ngón tay thúc dục nội lực bắn bay cây bút lông màu xám, cũng không phải bởi vì trước đó mình trào phúng hắn, cho nên hắn cố ý ra oai phủ đầu khiến mình không chịu nổi.

Trong đó, nhất định ẩn giấu âm mưu quỷ kế gì đó! Chỉ là... rốt cuộc ẩn giấu âm mưu quỷ kế gì đây?

Bản thân trước đó đã xem kỹ qua, trên bàn gỗ hoàng đàn bày giấy và bút mực. Đó đều là những vật dụng bình thường trong thư phòng, cũng không có vấn đề gì?

Nếu mỗi một cây bút xám đều giống nhau , như vậy... vì sao đến phiên mình một mình lên kí tên, tên thần bí giả mạo thân phận môn chủ Sinh Tử Môn của hắn lại đổi cho mình đổi cây bút xám khác, tiến hành kí tên lên giấy tuyên thành màu trắng chứ?

Đôi mắt ngọc không chút để ý lướt nhìn bảy chữ xiêu vẹo xấu đến mức tận cùng trên giấy tuyên thành màu trắng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng khẽ nói: da.nlze.qu;ydo/nn "Thiếu bang chủ Kim Phiến Bang, thật không hổ là người võ lâm thế gia, chữ viết này, mặc dù khiến người ta thật sự không dám khen tặng. Có điều, khí thế ẩn trong mỗi một chữ, lại có thể khiến Sinh Tử Môn ta mồ hôi lạnh túa ra!"

Nói xong, ngón giữa bàn tay phải của Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi vuốt nhẹ mu bàn tay trái trơn nhẵn. Giống nhau trên mu bàn tay trái trơn nhẵn của nàng thật sự bởi vì bảy chữ xấu trên giấy tuyên thành màu trắng, vì thế toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh.

Môn chủ Sinh Tử Môn chân chính kí tên xong, trả lại cây bút xám cho cho Hiên Viên Diễm, đồng thời hai con người lạnh nhạt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng thản nhiên hỏi: "Khí thế ẩn trong chữ, có thể khiến người Sinh Tử Môn ngươi mồ hôi lạnh túa ra? Không biết vì sao phó môn chủ lại đánh giá độc đáo như vậy?"

Dưới mặt nạ hắc bạch, khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẽ lên một độ cong trào phúng, giọng nói không cao không thấp trả lời: dieendaanleequuydonn "Ta nghĩ... đối với Sinh Tử Môn hôm nay mời đến đỉnh núi Lý Ngư, tức giận chứa trong lòng thiếu bang chủ Kim Phiến Bang, nhất định rất thâm sâu so với tức giận chứa trong lòng những chưởng môn đang ngồi đây chứ?"

Lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng nhiên nhỏ nhẹ, ngón trỏ phải ở giữa tờ giấy trắng tuyên thành gian chậm rãi di động, mở miệng tiếp tục cao giọng nói: "Tức giận thâm sâu đến đâu cũng đều giấu không được, chỉ là nhanh chóng kí tên ở trên giấy tuyên thành màu trắng mà thôi, cũng không thể khống chế sát khí lãnh lệ, từ đầu ngón tay vô cùng nhuần nhuyễn viết ra bảy chữ."

"Chỉ sợ là các hạ đa tâm rồi? Thế lực của Sinh Tử Môn, đã lớn đến kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ, ta chỉ là một thiếu bang chủ Kim Phiến Bang, làm sao lại dám tồn tại sát ý bất kính đối với Sinh Tử Môn chứ?"

Hai con ngươi của môn chủ Sinh Tử Môn chân chính tuy rằng không có một tia dao động nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cũng lạnh nhạt không có một tia dao động, nhưng lòng hắn cũng là nhịn không được bỗng chốc cả kinh.

Hắn đã muốn cực lực khống chế, không nghĩ tên thần bí giả mạo thân phận phó môn chủ Sinh Tử Môn của hắn này, lại vẫn từ bảy chữ khó coi mà hắn viết xiên xiên vẹo vẹo trên giấy tuyên thành màu trắng, bắt giữ được sát khí mà hắn dốc sức áp chế xuống.

Tên thần bí giả mạo thân phận phó môn chủ Sinh Tử Môn của hắn, một phần lực nhạy bén này, chỉ sợ đã mức thiên hạ không người theo kịp. Hắn... rốt cuộc là ai chứ?

Tên thần bí giả mạo thân phận phó môn chủ Sinh Tử Môn của hắn, tuy rằng dùng mặt nạ hắc bạch che giấu gương mặt, nhưng toàn thân hắn tỏa ra một loại khí chất, dùng hết tất cả văn chương cũng khó có thể hình dung được, có thể khiến nắng chói như lửa ảm đạm u ám, vạn vật thế gian không tự chủ được mà thần phục.

Loại khí chất này khiến người ta không dám nhìn gần, nếu không sẽ tự biết xấu hổ, bỗng nhiên cảm giác bản thân mình nhỏ bé hèn mọn, hắn đã từng cảm thấy sợ run không thoải mái trên một người nào đó.

Nhưng mà, tên thần bí giả mạo thân phận phó môn chủ Sinh Tử Môn của hắn trước mắt, tuyệt đối sẽ không phải là người mà giờ khắc này trong lòng hắn đang suy nghĩ.

Thật sự là không ngờ, ở trên cái thế gian này, lại còn có người thứ hai giống y người kia, toàn thân có thể tỏa ra khí chất vương giả cuồng ngạo nắm giữ muôn dân trăm họ?

"Được rồi, coi như là ta đa tâm! Có điều, thấy thiếu bang chủ Kim Phiến Bang thật sự kí tên, ta ngược lại có thiện ý muốn nhắc nhở thiếu bang chủ Kim Phiến Bang. Nếu không đủ che giấu sát khí một cách hoàn mỹ, dù sao cũng đừng nảy sinh sát khí với địch nhân. Bởi vì như vậy..."

Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo dài giọng nói, ngón trỏ di động trên tờ giấy tuyên thành màu trắng, không chút để ý lướt qua bảy chữ do môn chủ Sinh Tử Môn chân chính viết xuống, mở miệng tiếp tục cười nói: "Mạng, mới có thể sống lâu một chút."

Nghe thấy lời nói ý vị thâm trường của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thân hình môn chủ Sinh Tử Môn chân chính đầu tiên là có chút cứng đờ, lúc này mới mở miệng lạnh nhạt trả lời: "Với thiện ý nhắc nhở của ngươi, tại hạ thụ giáo rồi."

Môn chủ Sinh Tử Môn chân chính nay đã ngu xuẩn trúng chiêu, để chưởng môn các phái còn lại nhanh chóng ký xong, nàng và Diễm liền có thể trình diễn vở kịch cướp lấy khấp huyết hoa rồi.

Trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng cười, Die nd da nl e q uu ydo n cổ tay trắng nõn dường như vung lên, ngăn lại môn chủ Sinh Tử Môn chân chính, trong môi tràn ra âm thanh lưu luyến mị hoặc: "Tốt lắm, thiếu bang chủ Kim Phiến Bang thỉnh trở về vị trí ngồi xuống đi, đến phiên vị tiếp theo lên kí tên."